Cả một ngày thứ bảy Mạc Hướng Quốc đều không trở về nhà thêm lần nào nữa.
Ngày hôm sau, Tạ Gia Bảo và Trần Thục Dung từ sở cảnh sát trở về, cầm theo tro cốt của Lưu Tâm Lan tổ chức một lễ tang cực kì đơn sơ tại nhà tang lễ gần đó, Mạc Ương cũng ra đó ngồi một lúc. Trong tang lễ, hai vợ chồng một người mặt mũi buồn rầu, một người mặt lạnh như băng nhưng có thể nhìn ra bọn họ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, cứ như cuối cùng cũng giải quyết được một phiền phức lớn. Cả quá trình, trong tất cả mọi người có ở đó người khóc dữ dội nhất chính là thằng cháu mới lên tiểu học của bà Lưu. Có thể do nó khóc quá mãnh liệt làm Trần Thục Dung nghe đến phát phiền nên chị ta đi qua đó trước mặt mọi người không hề nể tình giáng cho nó một cái và mắng: "Gào cái gì mà gào, có gì đáng để gào à!"
Mạc Ương thấy vậy cả cõi lòng trống trải vô cùng.
Lúc trời đang nhá nhem tối, Dương Tuấn Phương lê với tấm thân mệt mỏi trở về nhà, Mạc Ương cố gắng biểu hiện thật tự nhiên nhưng vết thương mới trên mặt Mạc Ương vẫn làm cho bà phải giật mình.
"Con lại làm sao vậy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Ương do dự một lát: "Hôm qua buổi sáng khi thức dậy, con xuống lầu vội quá bước hụt một cái."
Dương Tuấn Phương đi qua: "Con xem con có thể cẩn thận hơn chút không, ngày nào cũng làm cho cả người toàn vết thương."
Mạc Ương cúi đầu, không nói thêm lời nào nữa. Thấy cách Dương Tuấn Phương nhìn mình trong ánh mắt hiện chút nghi ngờ và tránh né, đôi mắt Mạc Ương hơi sáng lên. Cô biết rõ, trong lòng Dương Tuấn Phương chắc chắn đang nghi ngờ vết thương trên mặt cô. Chẳng qua, sau cùng thì Dương Tuấn Phương cũng chỉ mói thêm vài câu vu vơ, cũng không hỏi thêm về vết thương nữa, sau đó kiếm cớ phải nấu ăn trốn vào trong nhà bếp. Mạc Ương sững người, trong lòng dậy nên niềm chua xót. Cô nghe tiếng thái thức ăn khi lớn khi nhỏ truyền đến từ trong bếp, bỗng nhiên rất muốn xông vào đó hỏi Dương Tuấn Phương một câu: "Mẹ sợ hỏi thêm vài câu nữa con cũng không nói gì hay là sợ con sẽ không nhịn được mà nói ra sự thật?"
Dù sao, cho dù con nói hay không nói mẹ cũng lực bất tòng tâm không phải sao? Cô cười chua chát.
Mẹ không hỏi con cũng không trả lời, hai chúng ta ngoài mặt vẫn có thể duy trì thể diện, cứ như các vết thương trên người con đều do tự con không cẩn thận, mặc dù mẹ rõ ràng đã đoán được mọi chuyện. Cô nhìn vào bóng lưng đang bận rộn trong bếp qua cánh cửa, không tiếng động đi lên tầng.
Nằm trên giường, Mạc Ương hồi tưởng lại bầu không khí quái dị bao phủ quanh nhà khi nãy, trong lòng của Dương Tuấn Phương nếu như cô và Mạc Hướng Quốc ở hai đầu cán cân của Thiên Bình vậy thì nó nhất định sẽ nghiêng về Mạc Hướng Quốc, ai nặng ai nhẹ không cần hoài nghi. Dù cho bản thân đã gọi Dương Tuấn Phương là mẹ tám năm nay, dù cho chuyện Mạc Hướng Quốc sử dụng bạo lực với mình và bà là chuyện ai ai cũng biết nhưng Dương Tuấn Phương vẫn giữ tình nghĩa với Mạc Hướng Quốc, chỉ khi thật sự không thể nhẫn nhục thêm được nữa mới phản kháng một lần, ví như năm đó cầm dao đuổi theo Mạc Hướng Quốc chẳng hạn. Phần tình nghĩa này của Dương Tuấn Phương có thể nói là do hổ thẹn, Mạc Hướng Quốc biến thành bộ dáng điên cuồng bạo lực như hôm nay, bà vẫn luôn cho rằng là lỗi của mình, nguyên nhân cụ thể ra sao bà chưa bao giờ chủ động nhắc đến. Trước kia, cô có nghe được phong phanh, hình như trước khi Dương Tuấn Phương nhận nuôi mình, bà với Mạc Hướng Quốc từng có một đứa con. Chuyện của người lớn luôn luôn phức tạp như vậy, Mạc Ương nghĩ.
Thứ hai, trong trường học mọi tất cả vẫn diễn ra như thường. Mọi người trong lớp khi nhìn thấy trên mặt Mạc Ương xuất hiện thêm vết thương nghiêm trọng hơn trước cũng không còn hứng thú như trước nữa, tất cả mọi người đều chọn lựa bàng quan, Mạc Ương cũng lười để ý, cô đến chỗ ngồi đưa 500 tệ cho Tần Tuyết vẫn đang há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Trả cho bạn đó." Giọng cô trong trẻo, thái độ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tần Tuyết nhận lại tiền, đôi mắt xinh đẹp mở to: " Bạn...lại bị xe đụng hả?"
"Không phải, là không cẩn thận bị ngã, dạo này cũng không biết là có chuyện gì mà vận đen cứ thế nối tiếp nhau."
Tần Tuyết lắc đầu bất lực: "Bạn cũng quá thảm rồi đó."
Mạc Ương khoé môi hơi nhếch lên, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Hạ đang hếch mặt sải bước vào trong lớp, cô lập tức cúi đầu xuống hai mắt nhìn vào trang sách.
"Này bạn học~"
Sau lưng có người dùng ngón tay ấn vào lưng cô, Mạc Ương mặc kệ, qua một lát người đó lại gọi một tiếng: "Này, bạn học."
Quá phiền, Mạc Ương quay người lại nhìn, mới phát hiện bạn học ngồi sau mình đã thay đổi từ khi nào, bạn nữ ngồi đó không thấy đâu nữa thay vào đó là một khuôn mặt nam đẹp trai rạng ngời xa lạ. Bốn mắt nhìn nhau, cô âm thầm chấn động, trong đầu chợt loé lên, là....cậu ta?! Bạn nam đó đưa qua cho cô một hộp bánh được đóng gói cực kì đẹp mắt, cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng: "Xin chào."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Ương còn đang ngơ ngác thì Tần Tuyết cũng quay xuống, cô ấy cười mấy tiếng với bạn nam đó, rồi giới thiệu với Mạc Ương: "Cậu ấy là Trịnh Minh Trạch, là trai đẹp mới từ A11 chuyển đến lớp mình sáng hôm nay."
Trịnh Minh Trạch cười nói: "Quá khen, quá khen."
Mạc Ương im lặng nhìn khuôn mặt cậu ta, lông mày nhăn lại một cái khó phát hiện. Tần Tuyết thấy cô không có phản ứng liền nhận lấy hộp bánh nhét vào trong hộc bàn của của cô rồi lại hướng về Trịnh Minh Trạch nói: "Cái đó, bạn cùng bàn của tớ tên Mạc Ương, tính tình lạnh nhạt không thích nói chuyện, bạn đùng để ý."
Trịnh Minh Trạch vẫn giữ nụ cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Mạc Ương: "Bạn học, tớ vừa mới đến, sau này có chuyện gì thì mong được giúp đỡ nhiều."
"Không cần khách khí, đều là bạn học cả mà." Tần Tuyết nói.
Mạc Ương im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt thâm trầm dừng trên khuôn mặt của Trịnh Minh Trạch: "Chúng ta có phải gặp qua ở đâu rồi không?"
Trịnh Minh Trạch ngạc nhiên, nghi hoặc đáp: "Có sao? Chúng ta học cùng trường, chắc là từng gặp qua trên sân trường?"
"Thôi đi, lớp A11 ở toà nhà đối diện không cùng một khu với bên này, gặp gì mà gặp, Mạc Ương, tớ thật không ngờ bạn lại dùng kiểu làm quen quê mùa cũ rích này đó." Tần Tuyết vỗ nhẹ vai Mạc Ương cười hi hi nói.
Mạc Ương cúi đầu xuống, mỉm cười: "Có thể là do tớ nhớ sai đi."
"Chắc chắn rồi, bình thường chúng ta nào có cơ hội nhìn thấy trai nào đẹp như vậy."
Mạc Ương làm ra vẻ không muốn nhiều lời quay người lên. Sau lưng, Tần Tuyết vẫn rôm rả nói chuyện với Trịnh Minh Trạch: "Này, lớp cũ của bạn không tốt sao? Sao bạn lại đột nhiên chuyển đến A5 của chúng mình."
"Việc này." Trịnh Minh trạch ho lên một tiếng: "Thật ra là do trước kia tớ không cẩn thận làm phật lòng thầy chủ nhiệm, ông ấy hung dữ lắm, tớ thật sự chịu không nổi việc ông ta lấy việc công trả thù riêng nên nói với mẹ cho chuyển lớp, nghe nói lớp này hoà đồng thân thiện thế nên liền chuyển qua luôn."
Tần Tuyết cười luôn: "Lớp chúng mình hoà đồng sao? Nhiều khi cũng hay gây gổ lắm."
"Không cần biết, đi đâu cũng được, tớ chỉ cần không phải nhìn thấy thầy chủ nhiệm cũ là được." Trịnh Minh Trạch từ tốn nói.
Cuối cùng, chủ đề nói chuyện của cậu ta lại chuyển đến trên người Mạc Ương: "Này, bạn cùng bàn của bạn, vết thương trên mặt cô ấy làm sao mà có vậy?"
"À, vết thương cũ là do xe đụng, vết thương mới bạn ấy nói là do ngã, tớ cũng không rõ lắm." Tần Tuyết nhỏ giọng nói.
Trịnh Minh Trạch cũng nhỏ tiếng theo: "Cũ ngã này cũng mạnh quá thì phải, vết thương trên đầu dài như vậy."
"Còn không phải sao."
"Bạn ấy không sao thật chứ?"
Tần Tuyết cười nói: "Bạn tự hỏi đi, nhưng tớ chắc chắn bạn ấy sẽ không để ý đến bạn đâu, bạn không biết chứ, bạn ấy rất cao ngạo và lạnh lùng đó, trước kia tớ và bạn ấy cũng phải mất một thời gian dài mới nói chuyện với nhau đó."
"Vậy cần bao lâu bạn ấy mới để ý đến tớ vậy?"
"Không biết, nhưng tớ chắc chắn bạn sẽ nhanh hơn tớ đó."
Mạc Ương buộc phải dừng bút phá vỡ cuộc trò chuyện của bọn họ: "Này, hai người nếu muốn bàn luận về tớ thì làm ơn hoặc là nhỏ tiếng không để tớ nghe được, hoặc là nói to lên đừng có mà lấm la lấm lét như vậy có được không?"
Tần Tuyết lè lưỡi: "Nhìn đi, giờ bạn ấy để ý đến bạn rồi đó, có phải rất nhanh không hả?"
Trịnh Minh Trạch cũng phối hợp cười mấy tiếng.
Mạc Ương: "......."
Tiết sinh hoạt buổi sáng, Trương Linh giới thiệu Trịnh Minh Trạch với toàn thể lớp học, đối với bạn học đẹp trai bỗng đâu xuất hiện các bạn nữ trong lớp cực kì hưng phấn, tiếng vỗ tay vang dội, chỉ có mình Mạc Ương im lặng không nói gì. Khi Trịnh Minh Trạch tự giới thiệu bản thân trên bục giảng, nhân lúc cô không chú ý ánh mắt sáng ngời của cậu ta sẽ quanh quẩn tới lui trên người cô.
Trong tiết học, Mạc Ương đang đọc sách thì có người đi qua bàn đụng rơi hộp bút của cô, đợi người đó nhặt lên Mạc Ương ngẩng đầu nói: "Cảm ~" chữ ơn còn lại như mắc kẹt ở cổ họng.
Lâm Hạ để hộp bút ngay ngắn trở lại, nở cười không thể phân biệt là thật lòng hay giả dối: "Xin lỗi nhé, à phải rồi, hôm nay đến phiên bạn trực nhật đó."
Mạc Ương chớp chớp mắt nhìn Lâm Hạ lôi kéo mấy bạn nữ cùng nhau cười đùa đi ra khỏi lớp học, ngẩn ngơ một lát sau đó cô đứng dậy đi lên bục giảng lau bảng.
Trong suốt buổi học ngày hôm nay cứ mỗi khi nghỉ giữa tiết là lại có bạn nữ chạy đến bắt chuyện với Trịnh Minh Trạch, Mạc Ương ngổi đằng trước nghe được thỉnh thoảng quay đầu xuống cứ mỗi lúc như vậy lại có thể nhìn thấy Trịnh Minh Trạch cũng đang nhìn mình. Sau khi mấy lần đều như vậy thì cô dứt khoát không quay về đằng sau nữa. Tần Tuyết phát hiện ra điều bất thường thì nhân lúc đi vệ sinh ghé vào tai Mạc Ương nói nhỏ: "Này, tớ thấy Trịnh Minh Trạch có vẻ rất chú ý đến bạn đó, cứ thấy cậu ta nhìn bạn suốt."
"Có sao." Mạc Ương cười miễn cưỡng, khoé miệng hơi nhếch lên thêm vài phần châm chọc.
Tần Tuyết không hề nhìn thấy lại nói: "Nhưng mà tớ phải nói với bạn, nếu như cậu ta theo đuổi bạn thì nhất quyết không được đồng ý đó, hồi sáng tớ nghe một người bạn nói cậu ta ở lớp cũ rất nổi tiếng đó, vì lớn lên đẹp trai nên có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ta mà cậu ta cũng rất lăng nhăng đó."
Mạc Ương hừ nhẹ một cái: "Bạn nghĩ quá nhiều rồi đó."
Mọi thứ trôi qua yên bình cho đến buổi tối, sau khi chuông báo vào tiết đầu giờ tự học buổi tối, Trương Linh đủng đà đủng đỉnh đi vào lớp học, sau khi lật xem giáo án một lúc, bà ta vặn mở bình nước ở góc bàn uống một hớp. Ngay lập túc, trước mặt cả lớp bà ta phun hết hớp nước vừa mới uống ra. Việc này làm cho mấy bạn ở hàng ghế đầu phải giật lui hết về đằng sau, chỉ sợ bị nước trong miệng bà ta bắn lên người mình. Trên mặt Trương Linh sượt qua một tia ngượng ngùng, trợn mắt trừng trừng nhìn mấy người đó, vứt lại bình nước chạy ra khỏi lớp học.
"Bà ấy làm sao vậy?" Tần Tuyết lay lay mạc Ương.
Mạc Ương cũng thấy kì lạ: "Ai mà biết chứ?"
Vài phút sau, Trương Linh quay trở lại, việc đầu tiên là lấy bình nước đó lên, giống như loài chó cẩn thận tỉ mỉ ngửi ngửi mùi bên trong chai nước. Lát sau, mặt bà ta đen lại, bụp một cái vứt bình nước xuống: "Ai đã làm việc này?"
Lâm Hạ lên tiếng đầu tiên: "Thưa cô, có chuyện gì vậy ạ?"
"Cả ngày hôm nay, có những ai đã đi lên bục giảng, ai đã đụng vào bình nước của tôi!"
Mọi người nheo mắt nhìn nhau không hiểu bà ta có ý gì.
"Lâm Hạ!" Trương Linh lại gọi to một tiếng.
Lớp học lập tức trở lên yên tĩnh, Lâm Hạ đứng dậy nhìn một lượt quanh lớp: "Ừm..... Hôm nay lớp chúng ta không có tiết thể dục nên cả ngày các bạn đều ở trong lớp học, theo em thấy thì hình như không có ai lên bục giảng cả."
"Em chắc chứ?" Trương Linh nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Người ngồi hàng ghế đầu gần bục giảng, Đỗ Mộng Thiến giơ tay lên: "Thưa cô, em ngồi đây cả ngày cũng không nhìn thấy ai đụng vào bình nước của cô."
Trương Linh đập tay thật mạnh lên mặt bàn: "Hết đứa này đến đứa khác đều nói không nhìn thấy, vậy thì bột phấn trong bình nước là tự tôi bỏ vào hay sao!"
Nghe thấy từ bột phấn, trong lòng Mạc Ương từ mù mờ rất nhanh đã chuyển thành kinh hãi và bất an, cô giận dữ quay người qua nhìn về phía Lâm Hạ đang đứng đó, Lâm Hạ cũng nhìn lại cô, trên mặt xẹt qua ý cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại âm u lạnh lẽo. Cả lớp học âm thầm bàn tán với nhau, cô ta nhìn Mạc Ương giơ tay ra chỉ: "Thưa cô, hôm nay người phụ trách trực nhật là Mạc Ương." Sau khi nói xong, cô ta thong thả ngồi xuống, đưa tay phải ra ôm lấy mặt.