Trở về lớp học, vào tiết tự học thứ hai được khoảng mấy phút cửa lớp học xuất hiện một bóng người: "Cô giáo Trương, cô ra đây với tôi một lát."
Mạc Ương nghe tiếng nhìn lên, người đến là hiệu trưởng Trình Tuần. Ông ta vẫy tay gọi Trương Linh, sắc mặt có vẻ âm trầm. Sau khi Trương Linh theo ông ấy đi ra ngoài, cả lớp ai cũng không hẹn mà cùng dựng tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài lớp học.
Tiếng nói của Trình Tuần cách một bức tường truyền vào trong lớp học: "Cô giáo Trương, tiết học trước cô học phê bình học sinh, động tĩnh có phải lớn quá rồi không."
Đối diện với chất vấn của lãnh đạo, Trương Linh đã không còn bộ dáng đanh đá chua ngoa như khi nãy trong lớp học nữa: "Đám học sinh trong lớp thật sự là quá nghịch ngợm, dám trêu đùa cả tôi, tôi trong lúc nóng giận nhất thời không khống chế được mới nói bọn chúng mấy câu."
"Tiếng của cô to đến nỗi tôi ở tầng trên cũng nghe rõ mồn một, mắng cũng quá cay nghiệt rồi đó, bọn chúng có mắc sai lầm gì thì cô cũng đâu cần phải gào lên như vậy, học sinh ở tuổi này nổi loạn là chuyện bình thường, đây là trường học, cô thân là giáo viên vốn phải luôn chú ý đến lời ăn tiếng nói mới phải, chức trách của chúng ta ngoài việc dạy kiến thức thì còn phải giáo dục đạo đức nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phải, đúng ạ."
"Những lời mắng chửi như thế này, tôi hi vọng không phải nghe thêm lần nào nữa." Trình Tuần ngữ điệu lạnh lùng.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Mạc Ương âm thầm khen ngợi Trình Tuần.
Mấy phút sau, Trương Linh bước trên đôi giày cao gót trở về lớp học, cả lớp ngay lập tức đồng loạt cúi đầu giả vờ như đang làm bài, Mạc Ương trộm liếc mắt nhìn sắc mặt thất bại của bà ta, trong lòng thấy thật hả giận.
Khi kết thúc buổi học sắc trời đã tối, Mạc Ương cùng với Tần Tuyết đi ra cổng trường, nhìn Tần Tuyết lên xe của gia đình rồi vẫy tay tạm biệt cô ấy.
Sau lưng tức thời truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Nhà bạn ở đâu? Để tớ đưa bạn về được không."
Trước mắt xuất hiện một bóng người, Trịnh Minh Trạch hai tay đút túi đứng bên cạnh cô.
Mạc Ương quay qua nhìn cậu ta: "Cảm ơn bạn nhưng không cần đâu."
"Không cần khách sáo, trời tối như vậy bạn con gái một mình thật không an toàn, này, nhà bạn ở đâu?"
"Thật sự không cần đâu." Mạc Ương nhấc lại cặp sách, sải chân đi về phía trước, dõng dạc nói: "Tớ đã quen từ lâu rồi."
Ánh trăng lạnh lẽo, bóng tối dày đặc, tiết trời hơi lạnh, trong ngõ nhỏ lan tràn mùi hôi thối của rác thải, mặt đường ẩm ướt thỉnh thoảng xuất hiện vài vũng nước đen xì xì, không biết là do ban ngày trời mưa hay là người dân sống ở đây té ra. Mạc Ương vững bước đi vòng qua, nhờ có đèn đường mà cả đoạn đường cũng coi như thuận lợi. Cô ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, mắt trầm xuống phỏng đoán thân phận người đang đi theo phía sau, trừ bọn Lâm Hạ hoặc người tài xế đó chắc cũng không còn ai khác nữa, nhưng cho dù là ai thì cũng đều là phiền phức. Rẽ qua góc đường, Mạc Ương bước nhanh hơn, nép mình nấp vào nơi góc tường khó có thể phát hiện, cô ngưng mày dán mắt vào cửa ngõ. Tiếng bước chân sột soạt ngày càng đến gần, một bóng người xuất hiện dưới ánh đèn đường, phía trước không có ai, cậu hơi ngớ ra rồi vội vàng ngó nghiêng nhìn bốn phía xung quanh. Mạc Ương lặng lẽ quan sát từng cử động của cậu ta, đôi mắt trong đêm tối phát ra thứ ánh sáng lấp lánh quỷ dị. Người này không phải Lâm Hạ cũng chẳng phải người tài xế kia mà là Trịnh Minh Trạch cô vừa tạm biệt trước cổng trường cách đây không lâu. Xem ra, mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị rồi đây. Sau khi đứng tại chỗ ngó nghiêng mấy vòng mà không thấy người đâu, Trịnh Minh Trạch hậm hực bước chân bỏ đi. Mạc Ương từ chỗ góc tường đi ra, nhìn chằm chằm vào cửa ngõ im lặng hồi lâu.
Khi về nhà lúc đi qua hành lang thì vừa lúc gặp phải mấy người phụ nữ đang tám chuyện, từ trong miệng của bọn họ Mạc Ương được biết vợ chồng Tạ Gia Bảo lại bị cảnh sát mời lên đồn, bọn họ bị kết tội ngược đãi người già sắp tới sẽ bị bắt giam. Có những lúc cuộc sống bình lặng như mặt hồ bị phá vỡ chỉ là trong một khoảnh khắc, một suy nghĩ mà thôi. Mạc Ương đứng trong hành lang tối đen trước của nhà, bàn tay đang nắm chìa khoá hơi run rẩy, đứng ngoài cửa có thể rõ ràng nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng khóc lóc thảm thiết của Dương Tuấn Phương và tiếng quát mắng của Mạc Hướng Quốc.
"Con khốn, cho mày giấu tiền này, ông đánh chết mày!"
RẦM RẦM
Có cái gì bị đập vào cánh cửa, lụp bụp lốp bốp rơi xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Con khốn cả ngày chỉ biết nghĩ đến đồ tạp chủng kia, con mẹ nó không có đứa nào ra hồn hết, đi chết hết đi!" Một tiếng động giòn giã truyền đến, hình như Mạc Hướng Quốc đã đập vỡ phích nước nóng. Mạc Ương lùi về sau một bước, buông thõng tay xuống, đứng lặng trong một mảnh tối tăm không động đậy. Qua một lúc, cô tháo cặp sách ra đứng dựa vào tường, cả cơ thể vô lực trượt ngồi xuống mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, co người lại, giống như trước đây im lặng chờ đợi.
20 phút sau, tiếng mắng nhiếc và tiếng đồ đạc bị đập phá dần dần dừng lại, cột sống lưng của Mạc Ương đã lạnh lẽo từ lâu, cô vội vã đứng dậy, chiếc cửa bị đạp ra trước mặt cô, Mạc Hướng Quốc cả đầu đầy mồ hôi lê dép từ trong nhà đi ra ngoài, trong bàn tay cầm thuốc là còn kẹp một xấp tiền. Không cần nhìn Mạc Ương cũng có thể tưởng tượng ra trong nhà hiện giờ là cảnh tượng thê thảm như thế nào. Cô dựa vào tường như muốn dán mình lên đó, có lẽ vì đã lấy được tiền nên Mạc Hướng Quốc chỉ liếc cô một cái cũng lười phải ra tay thêm lần nữa, hừ lạnh một tiếng rồi ngậm thuốc lá nghêng ngang đi xuống lầu. Mạc Ương im lặng dán mắt vào vết ố đen không biết xuất hiện từ bao giờ ở góc tường, đưa tay lên từng chút một đẩy cửa nhà ra.
Trong nhà, lọt vào tầm mắt là một mảnh hỗn loạn, bàn ghế, tủ kệ ngổn ngang dưới đất, giá giày đổ xuống cạnh cửa, cửa sổ cũng bị đập vỡ, đồ đạc nằm lăn lóc khắp nơi, đèn treo trên trần nhà vẫn đang không ngừng lắc lư, trong căn phòng tranh tối tranh sáng Dương Tuấn Phương đầu tóc rũ rượi ngã ngồi trên mặt đất hai mắt vô hồn, trên khuôn mặt ngoài vết máu còn phủ thêm một lớp bụi, biểu cảm ngây ngốc, tê dại giống như con rối gỗ tàn tạ. Tầm mắt cô di chuyển xuống dưới chân bà có thể dễ dàng nhìn thấy mấy cọng tóc đang tán loạn dưới đất, chắc chắn là do Mạc Hướng Quốc giật đứt. Mạc Ương đau khổ nhắm mắt lại, răng vô thức cắn rách môi mùi máu tanh ngay lập tức lan tràn khắp toàn bộ khoang miệng. Đánh đập dã man như vậy, tần xuất phát sinh chủ yếu phụ thuộc vào tâm tình của Mạc Hướng Quốc, thông thường diễn ra một hai tuần một lần, mỗi khi ông ta thua bài, uống rượu, thiếu tiền hoặc là có việc phiền lòng gì đó, việc đầu tiên khi về nhà chính là tìm cô và Dương Tuấn Phương chút giận hoặc đánh hoặc mắng hoặc là cả hai. Đây là chuyện mà mọi người trong khu nhà đều biết, mà nguyên do chuyện này đến nay vẫn chưa giải quyết được phần lớn là do Dương Tuấn Phương không muốn làm to chuyện. Rất lâu trước đây, Mạc Ương từng đến uỷ ban nhờ giúp đỡ nhưng khi những người đó đến thì Dương Tuấn Phương lại đóng cửa không chịu gặp, sau mấy lần như vậy cũng không ai muốn tới nữa. Tối đó, cô từng chất vấn mẹ nuôi của mình: "Vì sao phải nhịn nhục chịu đựng, vì sao không phản kháng."
Dương Tuấn Phương nước mắt như mưa: "Ương Ương, có những chuyện mà con không biết, con đừng trách ông ấy tất cả đều là nỗi của mẹ, mẹ vốn tưởng nhận con về nuôi thì ông ấy sẽ nguôi ngoai phần nào không ngờ chỉ càng làm mọi chuyện tệ hơn, con đồng ý với mẹ đừng đi rêu rao chuyện này ra bên ngoài nữa miễn cho người ta chê cười......"
Chê cười? Mẹ ngày ngày phải ở trước mặt mọi ngoài giấu diếm vết thương, làm ra cảnh yên bình giả tạo thì không sợ người khác cười chê sao? Câu nói này Mạc Ương đè nén trong lòng bao nhiêu năm nay, vẫn luôn không nhẫn tâm nói ra, nhưng đêm nay sợ là không thể nhịn được nữa rồi. Đèn trên trần dần dần ngừng đung đưa, trong phòng cũng từ từ sáng rõ hơn. Nhìn Dương Tuấn Phương tay giữ eo từ dưới đất bò dậy, Mạc Ương hoàn hồn, mau chóng đi qua đỡ bà dậy. Dương Tuấn Phương vuốt cổ họng đau khổ ho lên mấy tiếng, lau đi vết máu che khuất tầm nhìn trước mặt, nhìn thấy Mạc Ương hai mắt đỏ lựng từ trong cặp sách lấy ra điện thoại, bà cất giọng hoang mang: "Ương Ương, con muốn làm gì!"
Mạc Ương ấn tìm danh bạ, lạnh lùng nói: "Con muốn báo cảnh sát."
"Con điên à!" Dương Tuấn Phương dùng sức vỗ vào tay cô: "Không được!"
Lần này, Mạc Ương không hề như những lần trước dễ dàng bỏ qua, quay người lùi về sau mấy bước cách xa bà, dứt khoát ấn vào nút gọi đi.
"Ương Ương, đủ rồi, đừng gây rối nữa!" Dương Tuấn Phương đau khổ hét lên.
Mạc Ương đưa điện thoại đến bên tai, trong mắt ánh lên tia máu: "Con không có gây rối."
Dương Tuấn Phương thấy bộ dáng hạ quyết tâm của cô sắc mặt chợt biến, cuống đến dậm chân xông đến cướp điện thoại trên tay cô: "Con đủ rồi đó, đưa điện thoại cho mẹ!"
"Không."
"Con đừng gây sự nữa, nghe lời!"
Trong câu nói của Dương Tuấn Phương chứa một chút van nài, nhưng động tác trên tay lại rất quyết liệt. Trong lúc giằng co móng tay của bà trực tiếp vạch một vết máu dài trên cánh tay Mạc Ương, tâm trạng bị dồn nén đã lâu của Mạc Ương cuối cùng cũng bùng phát, sắc mặt cô đỏ au, đẩy một phát khiến Dương Tuấn Phương ngã trên mặt đất, dùng hết sức lực hét lên: "Mẹ đủ rồi đó! Con hôm nay nhất định phải cho ông ta ngồi tù!"
Tiếng tút bỗng nhiên im bặt, tiếng nói của Tề Trạm từ trong điện thoại vọng ra, mang theo chút nghi hoặc: "A lô?'
Im lặng một lúc, anh ta lại cất tiếng: "Mạc Ương? Là em hả?"
Chốc lát sau, Mạc Ương cố gắng lắm mới đè xuống được hô hấp gấp gáp của mình, âm thanh nghèn nghẹn: "Xin lỗi, em gọi nhầm ạ."
"Hả?" Tề Trạm còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã bị ngắt.
Mạc Ương nhìn Dương Tuấn Phương hai mắt đẫm lệ đang quỳ trước mặt cô, hai tay cô nắm chặt thành quyền, hàm răng nghiến chặt như muốn nghiền nát: "Nếu còn có lần sau, cho dù mẹ có ngăn cản thế nào con cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta."
"Con thật sự không hiểu nổi mẹ chịu đựng như vậy thì có nghĩa lý gì, mẹ là bị đánh đến nghiện rồi phải không."
Dương Tuấn Phương sau khi khóc được một trận thì cất giọng mệt mỏi, bộ dạng như già đi cả chục tuổi: "Ương Ương, đừng gây rối nữa được không, hôm nay không được, ông ấy dù thế nào cũng là bố nuôi của con, là chủ nhân của ngôi nhà này."
Mạc Ương dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn bà: "Mẹ chắc chắn chứ? Ông ta đã nuôi dưỡng con được ngày nào chứ?"
Dương Tuấn Phương ngây người không nói thêm được câu nào nữa.
Mạc Ương cười châm chọc, trong lòng một mảnh lạnh lẽo: "Mẹ quên rồi sao, từ khi con bước chân vào ngôi nhà này ông ta vẫn luôn muốn giết chết con."
Bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng chết chóc. Câu nói này đã kéo xuống sự giả tạo được che chắn lâu nay giữa hai người, Dương Tuấn Phương nghe xong thì giật mình, thân thể gầy yếu lung lay trực đổ, mặt cắt không còn giọt máu, giống như bị bắt mất hồn.
Mạc Ương im lặng đứng dưới ánh đèn, sự phẫn nộ, tủi thân lấp đầy trong cổ họng không có nơi để phát tiết, cô dồn nén đến sắp bùng nổ rồi, cô giẫm nát hộp dựng xà bông cạnh chân mình, cùng với động tác kịch liệt nước mắt cũng lấp đầy trong con ngươi, cô từng chút một buông lỏng bàn tay, giọng khàn khàn: "Con biết, trong lòng mẹ vẫn luôn hiểu rõ."
Dương Tuấn Phương đưa tôi tay đấy vết nhăn lên ôm lấy mặt, phát ra từng tiếng khóc đè nén. Mạc Ương quệt đi nước mắt càng ngày càng nhiều trên khuôn mặt: "Thậm chí mẹ cũng vậy, sau khi mẹ thấy ông ta không thích con cũng đã muốn đưa con trở về cô nhi viện, nhưng mà về sau lại không nỡ."
"Khi đó, con rất cảm kích mẹ, nhưng con không ngờ những ngày tháng ở đây cũng khó khăn như khi ở cô nhi viện."
Dương Tuấn Phương ho lên kịch liệt mấy tiếng, nước mắt mông lung than thở: "Mẹ không cho con báo cảnh sát vì hôm nay là ngày 19."
Mạc Ương quệt nước mắt đi nhìn bà, Dương Tuấn Phương đau khổ khép mắt lại: "Mười năm trước, con trai của chúng ta chính là mất vào ngày hôm nay."
"Hôm nay là ngày giỗ của nó."
"Nó?" Mạc Ương hơi giật mình: "Nó...vì sao mà chết."
"Vì mẹ." Trong đôi mắt đỏ lựng của Dương Tuấn Phương đong đầy thương tiếc cùng khổ sở: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi nhưng mẹ biết ông ấy vẫn còn hận mẹ, hận mẹ đã hại chết đứa con của hai chúng ta, nhưng mẹ cũng đâu phải không đau lòng đứt ruột như vậy chứ."
Mạc Ương ngước mặt nhìn lên, chậm chạp cất tiếng, trong giọng nói hàm chứa một tia yếu đuối: "Cho nên mẹ mới đến cô nhi viện nhận nuôi con, vì để nấp đầy chỗ trống trong gia đình này?"
Chờ đợi được chỉ là sự im lặng, Mạc Ương cười thất vọng: "Con biết mà, con chẳng qua chỉ là vật thay thế."
"Năm đó khi bọn họ thi nhau loan tin con là con ngoài dã thú của mẹ, khiến Mạc Hướng Quốc tức đến nỗi đánh mẹ trước mặt mọi người, lúc đó có phải mẹ rất hốii hận vì đã nhận nuôi con không."
Dương Tuấn Phương đưa tay bịt mắt lại không nói lời nào.
Mạc Ương sụp vai xuống, thở dài nói: "Mẹ yên tâm, con không trách mẹ, dù sao từ khi còn nhỏ con đã là một đứa bé mồ côi không ai cần cũng không ai thương rồi, nếu như không phải mẹ nhận nuôi con con cũng không biết bây giờ mình sẽ ra sao nữa."
Sau khi nói ra hết tâm sự trong lòng, cô nhặt lên cặp sách dưới đất, vén lại tóc đang chắn trước mắt: "Mẹ, cho dù mẹ có nói hết nguyên nhân với con thì cũng không thể thay đổi sự thật, con đến ngôi nhà này đã nhiều năm như vậy rồi nhưng ông ta chưa bao giờ dừng lại việc đánh đập mẹ, không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì thì hành vi như vậy cũng đều là không đúng, mẹ hãy tỉnh táo lại đi, ông ta là con nghiện cờ bạc, cả đời này xem như hết thuốc chữa rồi, cho dù trước kia hai người có tốt đẹp như thế nào thì mẹ cũng đừng hi vọng ông ta sẽ hối cải nữa, nếu như ông ta vẫn còn một chút tính người thì sẽ không đánh mẹ đến nỗi thừa sống thiếu chết như vậy rồi."
Dương Tuấn Phương yên tĩnh ngồi trước bàn, không nói không rằng, qua hồi lâu, bà mới mệt mỏi lên tiếng: "Không còn sớm nữa, con đi ngủ đi."
Căn phòng lại khôi phục im lặng, im lặng chết chóc. Mạc Ương đi một bước ngừng một bước mà lên tầng, tiếng đóng cửa vang vọng khắp cả căn nhà.