Đêm mịt mù

Vốn dĩ Mạc Ương cũng không mấy để ý, chỉ là sau khi người đàn ông đó nhận lại chiếc ví, cô vô tình ngẩng đầu lên vừa vặn mắt đối mắt với người đàn ông đó. Khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy đầu óc nổ oành một tiếng.
"Cô bé, cảm ơn cháu, may mà cháu nhặt được." Ánh mắt đối phương nhìn cô không chớp, lạnh lùng và sắc bén, trên khuôn mặt có thể nhìn thấy một vết sẹo dài. 
Khuôn mặt này Mạc Ương không hề xa lạ, chính là người tài xế đó. Quá sợ hãi, đầu óc cô trống rỗng mất mấy giây, con ngươi đột nhiên giãn ra, trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Trong tích tắc, cô lại cố hết sức đè xuống, không cho sự kinh hãi xuất hiện trên khuôn mặt, thay bằng khuôn mặt bình thường như mọi khi nhẹ giọng nói: "Không có gì ạ."
Người đàn ông không nói gì nữa, ánh mắt nóng rực vẫn dừng lại trên khuôn mặt cô, như thể muốn ở trên đó đục một cái lỗ. Mạc Ương giả vờ không nhìn thấy, quay người hai tay nắm lấy quai cặp nhẹ nhàng bước đi. Thật sự giống như cô chỉ vô tình nhặt được của rơi của người đi đường nào đó, rồi lại có lòng tốt trả lại cho người ta mà thôi. Nhưng thực tế lại là sau khi Mạc Ương quay người, biểu cảm trên gương mặt sớm đã trái ngược hoàn toàn với những bước đi nhẹ nhàng dưới chân, không còn sót lại một chút gì của bình tĩnh và lạnh nhạt vừa rồi, thay vào đó là sự kinh hoảng không thể che giấu. Chính trong khoảnh khắc hai người đối mắt đó, cô đã nghĩ thông suốt hết tất cả. Ánh mắt khác thường của người đàn ông đó khi nhìn cô đã nói rõ lên rằng cuộc gặp gỡ này, cả việc ví tiền rơi trên chân của cô đều không phải là tình cờ. Ông ta đã nhận ra cô từ sớm, một màn này chẳng qua là để kiểm chứng xem buổi tối hôm đó cô rốt cuộc có nhìn rõ bộ dáng của ông ta hay không. Nghĩ đến đây, Mạc Ương hối hận không thôi, bản thân thật sự đã quá sơ suất. Nếu như, cô nhận ra người đàn ông đó sớm hơn, thì cho dù đối phương cố ý làm rơi ví tiền dưới chân mình để thăm dò, cô cũng có thể làm ra bộ không quen biết thản nhiên trả lại ví tiền cho ông ta, nhưng không ngờ đối phương cứ như vậy bất ngờ để lộ ra tướng mạo. 
Biểu cảm kinh sợ và khủng hoảng của cô khi ấy mặc dù chỉ xuất hiện trong chớp mắt, nhưng đối phương chắc chắn đã nhìn thấy hết. Làm sao đây? Ông ta nhất định đã nhìn ra cô đang nguỵ trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suốt cả quãng đường dành cho người đi bộ, cô vẫn luôn không dám quay đầu, chỉ sợ vừa quay đầu liền nhìn thấy người đó vẫn đứng chỗ đó dùng ánh mắt âm u đáng sợ đó dõi theo cô, nhưng lại càng lo lắng khi quay đầu người đó đã không còn ở đó nữa, nếu như vậy thì càng khủng bố hơn. Không ai biết ông ta đã đi vào trong ngõ ngách nào, giống như dã thú đang ẩn núp trong bóng tối không biết lúc nào sẽ xông ra cắn xé cô.
Mạc Ương nghiến răng ép bản thân bình tĩnh lại, lướt mắt quét một vòng hoàn cảnh xung quanh. Trên con đường đối diện có một khu quảng trường cực lớn, lúc này người đi nườm nượp, cực kì náo nhiệt. Ngay lập tức, cô lách người xuyên qua đường chen vào trong dòng người đông đúc. 
Cả quãng đường cô như một con nai đang sợ hãi ở trong dòng người chạy lên chạy xuống, lượn tới lượn lui, sau khi ra khỏi đám người lại chạy trốn vào trong khu mua sắm gần đó. Sau khi chui vào trong phòng thử đồ của một của hàng quần áo, mất mấy phút sau cô mới nghĩ đến chiếc điện thoại trong cặp sách. Nhưng biết gọi cho ai đây? Ngón tay cô đơ ra một lúc lâu. Đến lúc này cô mới nhận ra, bản thân một thân một mình, trong danh bạ điện thoại ít ỏi, người duy nhất mình có thể gọi cũng chỉ có mỗi mình Dương Tuấn Phương. Hạ quyết tâm, cô ấn xuống nút gọi đi. Tút Tút.......Theo từng tiếng tút tút truyền tới từ điện thoại, nhịp tim dần chậm lại, trên gương mặt cô những thấp thỏm bất an cũng chầm chậm rút lui nhường chỗ cho sự lạnh lùng. Mày trốn tránh gì chứ? Cô buông thõng cánh tay đang cầm điện thoại, nở một nụ cười cứng nhắc.
"Bạn gì ơi, phiền bạn nhanh hơn một chút có được không!" Bên ngoài phòng thử đồ truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của nhân viên bán hàng.

Mạc Ương khuôn mặt buồn bã cất điện thoại đi, nhặt cặp sách lên tiện tay từ trên móc treo lấy xuống một chiêc váy vải bông rồi đẩy tấm màn đi ra.
Bên ngoài, nhân viên bán hàng đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc như dao bay về phía cô: "Này, thử đồ lâu như thế có hợp không, có mua không?
Mạc Ương đi qua đem chiếc váy cẩn thận treo về vị trí cũ: "Thật ngại quá, chiếc váy rộng quá không vừa người."
Nhân viên bán hàng hừ một tiếng, hai mày xếch lên: "Vậy ở đây có cỡ nhỏ hơn đó, bạn có cần không?"
Mạc Ương quay đầu lại nhìn chị ta thấy đối phương nhếch mép trên gương mặt tràn ngập sự giễu cợt, rất rõ ràng câu hỏi này không phải thật tâm, ý của chị ta là: "Không có tiền thì thôi đi còn lí do lí trấu."
Mạc Ương cúi mắt nhìn xuống, nền nhà sạch bong sáng bóng càng làm nổi bật hơn đôi giày vải vừa cũ vừa bẩn cô đang đi dưới chân, sự tức giận vì bị nhục nhã ngập tràn trong lồng ngực bất giác tiêu tán hết: "Cảm ơn, không cần đâu."
Nhân viên bán hàng làm ra bộ dáng đã biết là thế mà: "Hơ hơ, cô bé, cửa hàng của chúng tôi bán toàn hàng hiệu, ở đây vơ bừa một chiếc áo cũng phải hơn 1000, không phải là nơi cô bé có thể kham nổi đâu, sau này phải nhìn cho kĩ rồi mới bước vào biết chưa hả? Nơi đây không phải chợ hàng đống bên đường đối diện, thật là không mang đầu óc hay sao mà tuỳ tiện xông vào đây, muốn ngăn cũng ngăn không kịp, lần sau mà dạo phố nhớ phải mang theo đôi mắt nhớ chưa?"
Mạc Ương nghiến chặt răng, cho dù tâm tình lúc này bị những lời nói cay nghiệt bức cho sắp bùng nổ, nhưng trên mặt vẫn là lạnh nhạt, đè nén.
Sau khi ra khỏi khu mua sắm, cách nhà vẫn còn vài phút đi bộ, gió đêm buốt giá thổi cho thể xác và tinh thần đều run rẩy, cô mệt mỏi ngước mắt nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, cả quãng đường bước chân cô nhanh thoăn thoắt khác hẳn với sự cẩn thận đề phòng khi nãy. Một đường đến khu nhà của mình cũng không xảy ra chuyện gì hết. Người tài xế đó đi đâu rồi? Sự bình lặng này làm cho Mạc Ương có chút ngoài ý muốn, trái tim vốn dĩ đã bình lặng bỗng chốc lại trở nên thấp thỏm bất an.
Trong nhà, Mạc Hướng Quốc đã đi ra ngoài, Dương Tuấn Phương thì bất ngờ về sớm, con phố đã bắt đầu lên đèn, bà và Mạc Ương cùng nhau xem ti vi và ăn một bữa tối đơn giản. Mặc dù chỉ có một đĩa thức ăn, nhưng Dương Tuấn Phương cũng gắp hết mấy tiếng trứng ít ỏi đó vào trong bát của Mạc Ương. Mạc Ương nhìn động tác của bà trong lòng dậy lên một niềm chua sót, cũng lại vì chuyện lúc nãy là thấp thỏm không yên. Dương Tuấn Phương cũng để ý thấy bộ dạng mất tập trung của cô, nhẹ nhàng gõ vào bát cô: "Ương Ương, mau ăn cơm đi."

"Vâng." Mạc Ương dùng đũa gẩy gẩy hạt cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Buổi chiều con gọi cho mẹ có chuyện gì vậy? Chủ nhà đang nhìn nên mẹ không dám bắt máy."
Mạc Ương biểu tình lạnh nhạt, chầm chậm trả lời: "Không có gì, con chỉ muốn hỏi mẹ khi nào thì về?"
"Uh, mau ăn trứng đi, con đang tuổi dậy thì nếu không ăn nhiều làm sao mà được, nhìn con gầy quá."
Mạc Ương thật sự ăn không vô lại gắp trở lại cho bà: "Mẹ, hay là mẹ ăn đi, buổi chiều con ăn cơm ở trường rồi nên không đói."
Nhắc đến chuyện này, Dương Tuân Phương bỗng dưng nhớ ra: "Phải rồi, tiền ăn của con đến lúc phải đóng rồi đúng không?"
Mạc Ương cố gắng tỏ ra thoải mái tự nhiên, mỉm cười nói: "Con đã đóng xong rồi, tiền công đi làm thêm hè năm ngoái vẫn còn, con lấy đi đóng tiền ăn rồi, mẹ không cần đưa nữa đâu ạ."
Dương Tuấn Phương ngẩn ra một hồi miệng mấp máy như đang muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, bà có chút tự trách nói: "Tiền lương tháng trước của mẹ bị ông ta lấy mất rồi, đợi lúc phát tiền lương tháng này mẹ sẽ mua cho con một đôi giày, giày của con cũ quá rồi."
Mạc Ương sờ sờ mũi, thản nhiên chuyển đề tài: "Mẹ, buổi sáng mấy giờ mẹ đi làm, sao con không nghe thấy tiếng động gì hết."

"Chắc hơn sáu giờ, chủ nhà giục gấp quá không thể chậm trễ được, này, buổi sáng mẹ đi qua ngõ Đông Trực, hình như nơi đó xảy ra tai nạn giao thông phải không." Dương Tuấn Phương hỏi.
Mạc Ương cúi đầu: "Dạ, chắc vậy, lúc con đi học qua có nhìn thấy ạ."
"Sau này con đi đường nhất định phải cẩn thận, hiện trường tai nạn không phải vừa đúng là con đường mà con suốt ngày đi đó sao, nguy hiểm quá."
"Dạ." Mạc Ương đảo con ngươi suy nghĩ không biết có nên nói cho Dương Tuấn Phương biết chuyện mà mình gặp phải hay không.
"Con nhìn thấy rồi vậy người đó còn cứu được không? Buổi sáng mẹ đi vội quá, chỉ kịp liếc qua một cái cũng không nhìn rõ lắm."
Mạc Ương uống một ngụm canh: "Không biết nữa, người nhiều quá con cũng không nhìn rõ."
"Con nói xem, mạng người thật mỏng manh, chỉ cần bị đụng nhẹ một cái là xong đời luôn."
Đó nào phải là đụng nhẹ một cái đâu rõ ràng là muốn đụng cho chết thì thôi. Mạc Ương âm thầm gào thét trong lòng. Thấy Dương Tuấn Phương hoàn toàn không biết gì mà tiếp tục ăn cơm, Mạc Ương suy nghĩ một lát rồi nuốt xuống những lời muốn nói. Hình như có nói cho mẹ biết, cũng không có tác dụng gì hết. 
Tính cách của Dương Tuấn Phương trước giờ đều là nhát gan yếu đuối, những năm này dưới sự chèn ép của cuộc sống càng trở nên nơm nớp lo sợ như bước đi trên băng mỏng, mỗi lần không nhận được việc làm bà đều suy nghĩ lo âu mất mấy ngày, nếu như để bà biết được chuyện này, bà chắc chắn sẽ lo lắng đến nỗi mất ngủ hàng đêm không chừng.
Mạc Ương nghĩ đến lúc trước Dương Tuấn Phương vì tiền học phí của mình mà chạy vạy khắp nơi mượn tiền, bộ dạng khi đó hèn mọn túng quẫn làm cho trái tim sắt đá của cô nhịn không được run rẩy từng trận. Cô thật sự không muốn mang thêm bất cứ phiền muộn gì cho bà nữa. Trong đầu hiện nên bộ dạng dữ tợn của người đàn ông đó, đôi tay đang bê bát của Mạc Ương chợt co rút lại. Liệu ông ta có nể tình cô không báo cảnh sát mà tha cho cô không? 
Ngày hôm sau tan học, cô như cũ xin nghỉ tiết tự học buổi tối nhanh chóng rời khỏi trường học, trang bị nhẹ nhàng ra trận đến cả cặp sách cũng không mang theo, Tần Tuyết cũng đặc biệt xin nghỉ vì sinh nhật của bố, hai người cùng nhau ra khỏi trường học, Mạc Ương vội vã tạm biệt Tần Tuyết sau đó chạy như bay về nhà.

"Này, Mạc Ương, bạn đợi đã." Tần Tuyết gọi giật cô lại.
"Sao thế?" 
"Bây giờ vẫn còn sớm, bạn có thể cùng mình đi dạo phố không? Mình muốn đi mua quà cho bố."
Mạc Ương không nói gì, trong lòng đang tìm lí do từ chối, tình cảnh hiện giờ của cô thật sự không có tâm trạng cùng với Tần Tuyết đi mua quà với cáp gì đó. Nghiêm trọng mà nói, bây giờ mạng của cô cũng không phải do cô nữa rồi.
"Việc này, mình thật không có thời gian, mình phải về nhà gấp, trong nhà có người đang đợi mình...." Cô nói dối, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Tần Tuyết lại khẩn cầu: "Sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của bạn đâu mà."
Mạc Ương nhấc chân muốn đi: "Tớ không có thời gian thật mà, lần sau sẽ đi với bạn, gặp sau nha."
Sau lưng truyền đến tiếng thét tức giận của Tần Tuyết: "Này, tớ tức giận rồi đó."
Mạc Ương không nói gì nữa, bắt đầu từ mấy ngày trước khi Tần Tuyết cho cô mượn tiền, cô không còn đối xử xa cách với cô ấy như trước kia nữa, đương nhiên không phải là chấp nhận Tần Tuyết làm bạn của cô, chỉ là vì cô đã nợ Tần Tuyết một ân tình lớn, nếu còn đối xử với người ta quá lạnh lùng cũng thật không ra làm sao. Cảm giác này thật sự không tốt tí nào. Cũng có thể là cô đã cô đơn quá lâu rồi, đã thành thói quen rồi, nếu như có người muốn lại gần thì sẽ nhịn không được muốn chạy trốn, muốn tránh né. Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Tần Tuyết, Mạc Ương có chút không đành lòng. Nếu như mình có thể thân thiện hơn một chút không biết chừng trong tương lai không xa, hai đứa cô có thể trở thành bạn thật sự. Mạc Ương hơi dừng bước rồi lại tăng nhanh tốc độ bước chân. Đợi đến khi cô tập trung tinh thần trở lại sau khi mạch suy nghĩ bị ngắt quãng thì, sự việc nằm trong dự liệu nhưng cũng ngoài dự đoán đang lặng lẽ tiến đến.
Khi cô bước vào con hẻm chật hẹp khúc khuỷu đó, cô nhạy bén phát giác ra được sau lưng có người đang theo dõi mình. Trực giác của cô xưa nay rất chuẩn, Mạc Ương sợ đến nổi sau lưng toát mồ hôi lạnh. Vì để nghiệm chứng suy nghĩ này có đứng hay không cô không dám trực tiếp quay đầu lại mà, thử dừng lại bên đường buộc dây giày, đi được một đoạn lại đến quán nhỏ duy nhất bên đường chọn mấy cái kẹp tóc, người đi đằng sau cũng cùng lúc dừng lại, luôn cách sau cô một đoạn không xa, là theo dõi không sai.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận