Đêm mịt mù

Lòng bàn tay Mạc Ương ướt đẫm mồ hôi. Cô lấy đại một chiếc kẹp tóc, giọng run rẩy hỏi chủ quầy hàng mượn gương soi, cẩn thận soi về phía sau lưng mình. Một bên góc kính soi ra rõ ràng sau lưng cô chừng mười mấy mét có một người đàn ông đội mũ tối màu đang đứng bên đường hút thuốc, ánh mắt trong âm thầm vẫn luôn nhìn về phía cô, bóng dáng đó cô không hề xa lạ.
"Sao rồi cô bé, có hợp không?" Bà lão chủ quán mái tóc trắng phơ cười nhìn cô hỏi.
Mạc Ương nhìn bốn xung quanh con đường yên tĩnh khúc khuỷu, lại nhìn bà lão và chiếc gậy chống bên cạnh bà, phân vân không biết làm sao.
Cầu cứu? Bà lão tàn tật này làm sao có thể giúp gì cho cô được?
Bà lão nhìn ra sự khác thường của cô: "Cháu gái, có chuyện gì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Ương thở dài một tiếng, nghiến răng quay người rời đi: "Không sao ạ."
Ra khỏi con hẻm, cô đột nhiên gia tăng tốc độ, bước chân hỗn loạn chạy về ngã rẽ phía trước. Cứ như vậy, rất nhanh cô đã chạy vào một con phố mình hoàn toàn xa lạ, quay đầu lại không hề nhìn thấy bóng dáng của người tài xế đó, nhưng dự cảm không lành trong lòng vẫn chưa thể tan biến, nguy cơ ở khắp nơi, cô lấy điện thoại luôn mang theo bên mình ra không ngừng gọi đi, đồng thời cố gắng tìm kiếm đường ra. Sau khi gọi liên tiếp ba cuộc, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối, điện thoại truyền ra giọng nói đầy mệt mỏi của Dương Tuấn Phương: "A lô, Ương Ương?"
Mạc Ương lập tức dừng bước, đang định cất tiếng thì bỗng thấy ở khúc ngoặt có một bóng người nhanh như chớp xông về phía cô, cô sợ quá bước chân lảo đảo điện thoại cứ thế văng đi. Người đó sượt qua người va mạnh vào vai cô, dừng lại ở chỗ cách cô không xa. Mạc Ương xoa xoa đầu vai hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận quay đầu lại, bây giờ mới nhìn rõ va vào cô là một bé trai khoảng 12, 13 tuổi đang giẫm trên tấm ván trượt, thấy cô trợn mắt nhìn, cậu bé bộ dáng chẳng buồn quan tâm miệng huýt sáo, cười hơ hơ: "Chị không có mắt à, đến nhường đường cũng biết, đồ phụ nữ đáng ghét." Sau đó như một cơn gió trượt ván trượt đi mất hút. Mạc Ương tức đến nỗi không nói lên lời, cúi đầu nhìn thấy chiếc điện thoại bị rơi cạnh vũng nước bùn liền vội vàng tiến lên phía trước nhặt. Một màn này qua đi, Dương Tuấn Phương đã cúp điện thoại rồi, Mạc Ương lau đi lớp bùn dính trên điện thoại rồi lại ảo não hạ tay xuống chà mạnh vào ống quần, đi về phía trước. Nhưng cơ thể của cô bỗng cứng đờ trong chớp mắt. Một vật nhọn sắc bén đang chống trên lưng cô không biết từ lúc nào. Sau lưng, cơ thể cường tráng có tính áp bức của đàn ông dần ép sát, Mạc Ương nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc bên tai: "Cấm động đậy." Âm thanh giống như đạn đang lên nòng, lại giống như thợ săn đang chuẩn bị thu lưới, tản mát mùi vị máu tanh. Tại giây phút này tất cả máu trong người Mạc Ương đều sôi sục dồn hết về trên đỉnh đầu, đầu cô ong ong cả lên, cả người không tự chủ được run rẩy, sống lưng thẳng đứng cả người căng như dây cung đã lắp tên. Ý thức được điện thoại vẫn đang nắm chặt trong tay, cô run rẩy dùng ngón cái ấn đại một nút, cố gắng đè nén cảm xúc như sắp đến bờ vực của sụp đổ, lặng lẽ đút điện thoại vào trong túi quần. Đồng phục thu đông rất rộng rãi, lại có độ dày nhất định cộng thêm động tác của cô cực kì nhẹ nhàng, ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn cảnh giác quan sát người qua lại xung quanh, không hề chú ý đến động tác nhỏ này của cô.

Ông ta đưa tay lên kìm chặt cánh tay cô, giọng nói lạnh lẽo và có tính đe doạ: "Không được lên tiếng, đi theo tao, chỉ cần mày dám hét lên một tiếng, tao sẽ giết mày ngay tại chỗ." 
Mạc Ương gật nhẹ một cái, người đàn ông dùng sức cực mạnh chỉ mới một lát mà cánh tay của Mạc Ương đã tê rần, muốn dễ dàng giãy thoát là hoàn toàn không có khả năng. Dựa vào cảm giác, cô đoán vật sắc nhọn đang chống trên lưng cô là một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao cực sắc, đủ lớn để đâm ra một cái lỗ to trên người cô.
Phải làm sao đây? Một cơn ớn lạnh truyền đi khắp cơ thể, trên khuôn mặt cô hiện rõ khủng hoảng cùng bất lực.
Người đàn ông tiếp tục nói bên tai cô: "Đi tiếp rồi rẽ trái."
Dưới sự áp bức mạnh mẽ, Mạc Ương khó khăn nhấc chân cất bước đi tiếp, nhưng vì căng thẳng bước chân cực kì nặng nề. Đồng thời, người đi trên đường cũng rất ít, cho dù có đi qua cũng là bước chân vội vã không hề ngó nghiêng, Mạc Ương dùng ánh mắt cầu cứu mấy lần nhưng đều bị bỏ qua, trong lòng ngày càng tuyệt vọng. Người đàn ông cứ như vậy đi ép sát bên cạnh cô, một tay cầm dao để sau lưng cô tay còn lại thì bóp chặt cánh tay cô, cô chỉ cần có bất kì động tác bất thường nào cũng đều có thể bị ông ta phát giác ra. Mỗi khi mũi dao ép sát hơn một chút cách lớp áo đồng phục Mạc Ương có thể cảm nhận được mũi dao sắc bén dường như đã đâm vào da thịt cô, một chỗ nào đó sau lưng có cảm giác như bị ong đốt. Vì vậy, cô càng không dám tuỳ tiện hành động. Làm theo lời người đàn ông mà tiến về phía trước, một lúc sau Mạc Ương mới phát hiện các công trình kiến trúc xung quanh càng ngày càng thấp bé, xem ra bọn họ đang đi xa khỏi trung tâm con phố. Lẽ nào người này muốn mang cô đến khu vực bị bỏ hoang gần đây rồi sau đó ra tay giết cô? Mạc Ương vì ý nghĩ vừa mới xuất hiện này của mình mà sởn tóc gáy. Cảm thấy quá bất lực, cổ họng như nghẹn lại, cô mím chặt môi ngăn lại dòng nước mắt. Không được, không được khóc, nếu như bây giờ cô làm ông ta tức giận thì chỉ sợ không giữ được tính mạng, bình tĩnh, mình nhất định vẫn còn cơ hội thoát thân. Cô cố gắng cổ vũ động viên chính mình.
Trong cơn nguy khốn, tầm mắt của cô xuất hiện một bóng lưng, chỉ một bóng lưng ấy thôi cũng làm cho người như đang bước đến phát trường là cô bừng cháy lên hi vọng. Người đang ngồi ở trạm xe buýt ven đường kia không phải chính là Tần Tuyết mà cô vừa tạm biệt cách đây không lâu đó sao? Mạc Ương vừa thấy vui mừng nhưng cũng vừa thấy bất an. Đây là cơ hội duy nhất của cô, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thì chỉ có đường chết, mắt thấy hai người bọn họ cách trạm xe càng ngày càng gần, hai tay cô nắm chặt lại móng tay như muốn găm vào lòng bàn tay. Sắp đến rồi, Tần Tuyết ngẩng đầu nhìn về con đường phía xa, không hề có ý muốn quay đầu lại, Mạc Ương biết bản thân cần phải làm gì đó để thu hút sự chú ý của Tần Tuyết, nhìn tới nhìn lui cô nhắm vào cái nắp cống ngầm cách mấy mét ở đằng trước, viền mép của nắp cống bị lõm xuống một chút so với mặt đất vừa đủ để cô vấp nhẹ một cú. Giẫm lên nó! Phải giẫm lên nó! Chỉ cần tạo ra tiếng động để Tần Tuyết chú ý đến mày, mày sẽ có cơ hội nhờ cô ấy giúp đỡ. Mạc Ương ở trong đầu không ngừng gào thét. Sức lực trên cánh tay đột nhiên mạnh hơn, Mạc Ương đau đến nỗi mặt nhăn thành một cục, tiếp đó tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông vang lên bên tai: "Ngậm chặt miệng của mày lại." Xem ra, ông ta cũng đã chú ý đến Tần Tuyết, bộ đồng phục giống nhau trên người của hai đứa đã tiết lộ thân phận của cô ấy. Nếu như hai đứa nó cùng học một trường biết đâu lại quen biết nhau. Trái tim của Mạc Ương như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Làm sao đây? Bọn họ cách trạm xe buýt càng ngày càng gần, sức kìm kẹp lên cô cũng càng ngày càng mạnh, hình như ông ta cũng căng thẳng giống như cô.
Rất nhanh, chân của Mạc Ương sắp giẫm lên chiếc nắp cống, nhưng bộ dạng lúc nào cũng có thể ra tay của người đàn ông lại làm cô do dự, cô sợ nếu như cô thất bại rồi chọc giận ông ta, ông ta sẽ cho cô một dao ngay cũng không biết chừng, nhưng nếu như bỏ lỡ Tần Tuyết phía trước liệu còn có cơ hội nào cho cô không? Làm sao đây, làm sao đây! Mạc Ương gần như sắp hét ra tiếng. Ai ngờ, ngay lúc đi qua sau lưng Tần Tuyết, ông ta lại phối hợp đẩy cô một cái: "Đi mau!" Vì cái đẩy này chân của cô vừa tròn giẫm lên mép nắp cống, Mạc Ương ngay lập tức nắm bắt thời cơ, như cô mong muốn, mũi chân bị vướng cô loạng choạng bổ nhào về phía trước.
"A..."
Chỉ kịp phát ra một tiếng kêu nhỏ ngắn ngủi, người đàn ông đã lập tức xông đến kéo cô lại, đồng thời ánh mắt cũng ngày càng ác độc: "Thành thật một chút, đi mau! Còn dám động đậy có tin tao giết mày!" Con dao trên tay được ông ta che lại bằng áo lập tức trở về trên lưng cô. Mạc Ương lại một lần nữa  thẳng tắp sống lưng, miệng không ngừng mấp máy cầu nguyện, mắt liếc về phía Tần Tuyết, trái tim trong phút chốc trở nên nguội lạnh. Tiếng động vừa rồi không hề gây ảnh hưởng đến Tần Tuyết, cô ấy đã lên xe buýt và đang tìm chỗ ngồi rồi, trên xe lác đác vài hành khách đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế cũng không buồn liếc về bên đây một cái, sau đó cửa xe đóng lại, chiếc xe gấp gáp lên ga rồi rời đi. Con đường khôi phục sự yên lặng. Từ đầu đến cuối, không một ai chú đến người đang trong cảnh hiểm nguy là cô. Mạc Ương từ tấm kính phản quang ở trạm xe nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh như tờ giấy của mình. Nếu tiếp tục đi về phía trước, cho dù cô có tập trung tinh thần hơn nữa thì cũng không thể tìm được cơ hội nào để trốn thoát. Lòng một mảnh u ám, không biết đi về phía trước được bao lâu, bọn họ đến một khu vực bị bỏ hoang trong nội thành, xung quanh đã không còn tiếng người hay tiếng xe cộ, âm u tĩnh mịch, lúc này người đàn ông lại ác độc mắng nhiếc: "Con hẻm bên phải, đi vào đó."

Mạc Ương nhìn về phía đó, con hẻm trước mặt đổ nát chật hẹp, nếu vào trong đó rồi, liệu cô có cơ hội nào để đi ra không, lại nhìn xung quanh, bức tường xi măng hoang phế, bụi bặm bay lên theo gió, một nơi không hề có hơi thở của cuộc sống. Vậy thì cơ hội được giải cứu gần như bằng không. Cuối cùng cô ngước mắt nhìn lên bầu trời ánh chiều tà ảm đạm, u ám. 
Đi xuyên qua con hẻm, trước mặt xuất hiện một cánh cửa sắt hoen ố rỉ sét, có thể nhìn thấy sau cánh cửa sắt là một toà nhà mái bằng diện tích không nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu. Giẫm lên mặt đất mọc đầy cỏ dại đi đến cánh cửa nhỏ không khoá bên cạnh cửa sắt, người đàn ông đi lên phía trước đạp toang cánh cửa, không nói một lời đẩy Mạc Ương vào đó: "Đi!"
Ông ta dùng sức rất mạnh, cơ thể Mạc Ương không theo khống chế bổ nhào về phía trước, chân lảo đảo, mặt trực tiếp đập xuống đất, tay cũng bị nhưng mảnh đá vụn xước xát chảy máu. Không để ý đến đau đớn, cô gắng gượng ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong khu nhà mái bằng đều là nhà máy công xưởng cũ, một dãy toàn là máy móc cỡ lớn được sắp xếp thẳng hàng ở bên kia không biết dùng để làm gì, cả một khu vực rộng lớn mà tĩnh lặng, tràn ngập hơi thở chết chóc. Chưa đợi cô kịp phản ứng, người đàn ông đã từ sau lưng nắm tóc kéo cô đứng lên, rồi quăng cô vào góc tường. Mạc Ương va chạm vào tường một cách thảm hại, tấm lưng đập mạnh vào bức tường xi măng phát ra một tiếng kêu rõ ràng. Cơn đau kịch liệt lan khắp cơ thể, cô còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì cổ đã bị người ta siết chặt. Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ au tràn ngập sát khí kèm theo khí lạnh thấu xương. Mạc Ương bị siết cổ mặt đỏ gay hai con mắt trợn to sợ hãi nhìn ông ta, hai người cứ thế giằng co, người đàn ông sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc thì ánh mắt thẫm lại, tay phải cầm dao vung lên rồi hạ xuống. Ánh dao loé lên, Mạc Ương toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại. Nhưng mũi dao sắc đó lại lệch đi ghim vào bức tường sau lưng cô, một trận ớn lạnh từ bên má truyền đi khắp toàn thân , Mạc Ương sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, đứng đờ người ra một lúc lâu sau mới dám từ từ mở mắt, người đàn ông vẫn trừng mắt nhìn cô không chớp, giơ tay lên bỏ mũ xuống. Trên lưỡi dao soi ra một gương mặt màu đồng cổ, sau vài lần chạm mặt đây là lần đầu tiên Mạc Ương nhìn rõ người này nhất. Tóc mái loà xoà trước trán ẩn giấu đôi mắt hõm sâu nhưng có thần, lông mày rậm rạp, chiếc cằm vuông vắn lún phún râu, cả khuôn mặt đường nét rõ ràng, căng cứng, làn da thô ráp càng làm nổi bật lên sự kiên nghị và lạnh lùng, một vết sẹo kéo dài từ mắt xuống má, cả người toát ra hơi thở tang thương cùng tàn nhẫn. Ông ta chắc cũng 40 tuổi rồi nhưng so với những ông chú trung niên cùng tuổi ễnh bụng bia trong nội thành hoàn toàn khác nhau, ông ta có khuôn mặt nếu bạn đã nhìn qua là khó có thể quên nhưng cũng không dám lại gần. Mặc dù thiếu dưỡng khí nhưng Mạc Ương vẫn không ngừng suy nghĩ, người này cho dù nhìn thế nào cũng không hề giống một tên hung thủ giết người tàn bạo độc ác, không biết vì sao cô có cảm giác ông ta giống như một người mệnh khổ bị cuộc sống tàn phá áp bức nên bất đắc dĩ phải đi đến bước đường cùng. Điên rồi, điên thật rồi, cô không nên quên người mệnh khổ này ngay lúc này đây vẫn đang dùng tay bóp cổ của cô, một tay cầm con dao sáng loáng giơ lên trước mắt cô bất cứ lúc nào cũng có thể một dao đi xuống kết liễu cuộc đời cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Người tao nhìn thấy buổi tối hôm ấy, là mày đúng chứ." Người đàn ông vừa mở miệng liền khẳng định.
Mạc Ương bị ấn lên tường không thể động đậy từ trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào đầy đau khổ. Người đàn ông không nói gì cũng không hề có ý muốn nới lỏng tay ra cho đến khi trước mắt cô dần dần biến đen ông ta mới bỗng nhiên buông tay. Mạc Ương ngã quỳ dưới đất, hai tay ôm cổ mặc sức hít thở cùng với đó là một trận ho khan kịch liệt đến trào nước mắt.
"Mày nhìn thấy những gì?" Người đàn ông lạnh lùng nhìn xuống cô hỏi.
"Cháu không nhìn thấy gì hết." Giọng Mạc Ương khàn khàn, tay chống xuống đất liều mạng lui về phía sau: "Cháu chỉ nhìn thấy chú lái xe rời đi, còn cái khác đều không nhìn thấy, thật đó, sau đó cháu cũng không nói với ai hết." Trên khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt cùng vết máu không cẩn thận bị quệt vào nhìn vừa thê thảm vừa hoang mang. Người đàn ông cúi người ngồi xuống trước mặt cô, nhăn mày, con dao nhanh như chớp nằm ngang trên cổ cô: "Thật không?"

Giữa cổ truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng, Mạc Ương cố chống đỡ cơ thể không dám động đậy: "Thật mà, cháu không nói với một người nào hết."
"Vậy người đó thì sao?"
"Ông ta....Sáng hôm sau hình như bị cảnh sát mang đi rồi."
Người đàn ông nghiêng đầu, giơ tay bóp chặt cằm cô: "Phải không, vậy xem ra không lâu nữa bọn họ sẽ đến khu vực lận cận thu thập manh mối, tìm kiếm nhân chứng."
"Cháu sẽ không nói đâu." Mạc Ương run run: "Cháu thề."
Người đàn ông im lặng một hồi, sắc mặt thờ ơ, đắn đo không quyết. Sau khi một hồi im lặng chết chóc qua đi, sắc mặt người đàn ông cũng hoà hoãn đi mấy phần, chính tại lúc Mạc Ương sản sinh một chút hi vọng cho rằng ông ta sắp tha cho mình thì ông ta bỗng nhiên đứng lên, lại lần nữa nắm tóc lôi cô dậy rồi cầm đầu cô đập mạnh vào bức tường phía trước.
"Rầm." 
Mạc Ương nhắm mắt, nuốt xuống tiếng kêu sợ hãi đầy đau đớn, hàm răng không chịu khống chế cắn nát môi, đầu lưỡi tràn ra một mùi tanh ngọt nồng đậm.
"Đồ ở đâu!" Người đàn ông hạ giọng chất vấn, giọng điệu hàm chứa cơn thịnh nộ sắp sửa bùng nổ. Lông mi của Mạc Ương hơi lay động, một lát sau cô nuốt xuống ngụm máu tanh, khóc hỏi: "Đồ.....đồ gì ạ?"
"Đừng giả vờ giả vịt với tao, cái đó không phải bị mày nhặt đi rồi à!" Người đàn ông dùng sức siết chặt tay lại như muốn đem tóc cùng với da đầu cô kéo rách: "Đưa ra đây!"

"Chú đang nói gì? Cháu thật không nhìn thấy...." Mạc Ương hai tay áp trên mặt tường, giọng khàn khàn hổn hển nói: "Tối đó.....sau khi cháu nhìn thấy chú xong thì sợ quá chạy ngay về nhà, đến người đó trông như thế nào cũng không nhìn rõ, cháu chỉ nhớ trên đất có rất nhiều máu.....đồ của chú cháu thật không nhìn thấy."
Người đàn ông lại không nói gì nữa, không biết là có phải đang xem xét nên giết cô hay là tin tưởng cô. Mạc Ương mím chặt môi, toàn thân run rẩy không dám thở mạnh, bàn tay vì quá căng thẳng mà không cẩn thận cào gãy móng, đầu ngón tay trên mặt tường quệt ra một vệt máu chói mắt, cô nhịn đau chỉ im lặng rơi lệ, không dám phát ra một tiếng.
Sau một hồi im lặng, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh trầm thấp nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Mày tốt nhất nên bảo đảm mày nói đều là sự thật."
Ông ta đến gần cô hơn một chút, sắc mặt ngày càng âm u lạnh lẽo: "Tao biết mày là học sinh trường trung học phổ thông Thị Tam, nhà ở tầng 4 toà nhà số 3 thuộc khu phố Lão Bắc. Bố của mày Mạc Hướng Quốc rất hay đến quán mạt chược Hồng Vận ở góc đường. Mẹ của mày Dương Tuấn Phương làm việc cho chủ nhà ở đường Đông Phương mỗi tối từ 10h đến lúc rạng sáng mới về, buổi sáng khoảng 6h là ra khỏi nhà."
Lời ông ta nói ra nhẹ nhàng không hề mang một chút tình cảm lại khiến Mạc Ương như rơi vào hầm băng, người này đối với tình hình của cô có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, mấy ngày này ông ta chắc đều theo dõi cô, giám sát từng hành động của cô.
"Chuyện mày gặp tao tối hôm đó và chuyện ngày hôm nay nếu mày dám hở miệng nói với bất kì ai dù chỉ một chữ thôi thì mày, người nhà của mày, tao một người cũng không tha." Ông ta cực kì hung tàn phun ra mấy chữ.
Mạc Ương cố nhịn cơn đau kịch liệt trên đầu liều mạng gật đầu. Không biết đầu cô lại bị siết chặt bao lâu,  đến khi da đầu đã đau đến tê liệt người đàn ông mới buông tay: "Cút đi." Ông ta nói: "Giữ lại mạng cho mày đó, đừng có không biết điều."
Một dòng máu lăn từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó trượt xuống má thấm vào trong mắt, Mạc Ương vịn vào tường cố chống đỡ đôi chân đã mềm nhũn loạng choạng đứng dậy rời đi, nước mắt và vết máu trên mặt hoà vào nhau tí tách nhỏ giọt không ngừng rơi trên đường cô đi
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận