Đêm mịt mù

      Sống rồi. Cuối cùng cũng đi hết con đường dài dằng dặc, vừa ra khỏi con hẻm, một chút ánh sáng nơi cuối chân trời cũng đúng lúc tan biến, trời nhá nhem tối. Mạc Ương cúi người tham lam hít vào cơn gió đêm mát mẻ, giơ tay lên lau vội vết máu và mồ hôi trên mặt, lúc này cô như người mất hồn, một thân mồ hôi lạnh giống như người vừa bước ra từ địa ngục. Nghỉ ngơi tại chỗ khoảng nửa phút, cô nghiến chặt răng tiếp tục đi về phía trước , chỗ này vẫn thuộc khu phố cũ, bốn bề lạnh lẽo tịch liêu giống như nghĩa địa, nơi này hoàn toàn xa lạ với cô, nếu như người đó hối hận thì cô thực chạy không thoát. Cô bước thấp bước cao đi về phía trước, bên tai không ngừng vang vọng tiếng nói của người đàn ông đó: "Hãy nhớ rằng tao sẽ luôn dõi theo mày....." Giọng nói đó cực kì âm hiểm, chỉ cần nghe thôi đã khiến cô phát lạnh từ đầu đến chân, có cảm giác khủng hoảng như bị rắn nước ở nơi đầm lầy âm u quấn lấy. Cô biết bản thân không chọc nổi người này. Duy trì và bảo vệ chính nghĩa cũng cần phải trả giá và phải có sức mạnh nhất định. Cô, một học sinh gia cảnh bần hàn, bố mẹ nuôi lại chỉ là những người dân bình thường, còn bên kia lại là một tên hung thủ giết người cô không thể nắm bắt được. Cả gia đình cô hoàn toàn không có khả năng chống lại ông ta, cho nên cô không thể vì tính mạng của một người xa lạ mà để bản thân cùng Dương Tuấn Phương rơi vào cảnh nguy hiểm.
Mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, cô tạm thời sẽ không nói với ai. Thật ra bắt đầu từ khi cô chứng kiến vụ tai nạn đó trở đi, cô đã không muốn có bất kì liên quan gì đến chuyện này, nếu như không phải người đàn ông đó bắt gặp cô thì dù cô có nhìn thấy người chết nằm đó cũng sẽ làm như không nhìn thấy. Dù sao người cũng đã chết rồi, báo cảnh sát sớm hay muộn cũng như nhau, cô không muốn vì việc này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Cô chỉ là phận kiến hôi không có sức để mà lo chuyện sống chết của người khác. Chỉ là không nghĩ tới bản thân cuối cùng vẫn bị vướng vào chuyện này. Không biết nếu như cô không nói chuyện này cho bất kì ai, liệu người đó có thật sự tha cho cô không. Nhưng cô vẫn chừa đường lui cho mình, đối diện với sự chất vấn của người đàn ông đó cô theo bản năng nói dối bản thân không hề nhìn thấy chiếc điện thoại ông ta đánh rơi ở hiện trường. Nếu như người đàn ông đó biết vật chứng quan trọng như vậy đang nằm trong tay cô, liệu ông ta có dễ dàng như vậy tha cho cô không? Cho nên trong vô thức cô nói mình không hề nhìn thấy, cũng may ông ta tin thật.
Bàn tay sượt qua quần chạm vào một đồ vật, Mạc Ương bỗng giật mình, cho tay vào túi quần móc ra chiếc điện thoại mình nhét vào khi nãy, mở ra nhìn, tâm trạng cô trong phút chốc trở lên phức tạp. Không biết là ý trời hay là gì, lúc đó cô quá hoảng sợ nên tuỳ tiện ấn vào một nút nào đó không ngờ lại trùng hợp mở ra tính năng ghi âm của điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình vẫn đang tiếp tục ghi âm, cô ấn nút dừng lại, mím môi suy nghĩ một lát rồi thong thả ấn vào nút lưu giữ, sau đó mở ra nghe lại. Sau một đoạn dài tạp âm rè rè và tiếng người mơ hồ không rõ qua đi, trong điện thoại vọng ra một giọng nói không cảm xúc: "Đi về phía con hẻm bên phải!" Tắt điện thoại, Mạc Ương hướng tầm mắt về phía xa, sự việc xảy ra tối nay thật quá mức nguy hiểm, cô nhất thời vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, tạm thời vẫn chưa thể sâu chuỗi bất kì một đầu mối nào. Đoạn ghi âm này có tác dụng không? Có thể tính là vật chứng được không? Vật chứng? Vật chứng kiểu gì chứ? Vật chứng chứng minh bản thân mình bị người khác đe doạ uy hiếp? Vậy cũng phải sau khi báo cảnh sát mới có tác dựng chứ. Mạc Ương thở dài một hơi, dùng sức vỗ vỗ đầu không cẩn thận đụng vào vết thương trên trán đau đến mức cô phải hít hà suýt xa một hồi. Thôi đợi về nhà rồi tính tiếp, đến lúc này cô mới cảm nhận rõ ràng toàn thân đau đớn, thật không có tâm trạng mà nghĩ đến chuyện khác nữa.
Mấy phút sau, cô đi đến một khu vực có thể nói là sáng rõ hơn một chút, ánh sáng đó làm cho Mạc Ương bình tâm trở lại, cô thả lỏng cơ thể mỏi mệt, đang định tiếp tục đi về phương hướng khu nhà của mình thì trong vành đai cây xanh đột nhiên nhảy ra vài bóng người. Cô lập tức dừng lại cảnh giác nhìn về phía trước, đó là bốn năm tên thanh niên lêu lổng, ăn mặc phô trương, trên cánh tay còn lộ ra hình xăm, đầu đều nhuộm tóc vàng, vừa nói cười vừa nhìn về phía cô đang đứng. Tiếng cười đậm chất lưu manh vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, Mạc Ương không dám bước tiếp về phía trước, quay đầu định đi vòng đường khác, mấy tên đó phát giác ra hành động của cô, cười ngả ngớn hướng về phía cô gọi một tiếng: "Người đẹp?" Mạc Ương lập tức quay người chạy về con đường gần đấy, con đường vắng tanh không một bóng người, cảm giác căng thẳng dần dần lan tràn, chưa chạy được mấy bước phía sau lưng cô đãn vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, bên tai nghe thấy tiếng cười không có ý tốt càng ngày càng gần, Mạc Ương toàn thân giật lên thon thót, trái tim vừa mới bình ổn không lâu giờ đập như trống bỏi, chạy thêm chưa được bao xa thì mấy tên đó đã chạy vượt qua cô đứng đằng trước chặn lại đường đi của cô, Mạc Ương vọi vàng quay người chạy về hướng ngược lại nhưng phía sau cũng nhanh chóng bị hai tên thanh niên cao lớn chặn lại, năm tên chia nhau đằng trước đằng sau bao vây cô lại, ánh mắt gian trá mặc sức lướt trên người cô, một tên trong đó suồng sã gẩy tóc cô, đôi mắt híp lại thành một đường, nở nụ cười vô lại: "Ôi, em gái học sinh, chạy gì chứ bọn anh cũng không phải người xấu."
Mạc Ương lạnh lùng trợn mặt nói: "Tránh ra!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy tên thanh niên nhìn nhau cười, một đứa khác lên tiếng: "Em gái, em làm sao vậy, sao cả người toàn vết thương thế? Có phải có người xấu bắt nạt em không?" Vừa nói vừa định chạm vào mặt cô.
Mạc Ương chán ghét né tránh: "Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!"
Nhìn thấy tên đằng trước mặt cô im lặng ra dấu cho tên đằng sau lưng cô, Mạc Ương trong lòng căng thẳng, giây tiếp theo, tên sau lưng cô đột nhiên bước lên giang tay ôm chặt lấy cô, hai tay như gọng kìm ghì chặt hai tay cô, Mạc Ương giật mình hét lên một tiếng, trong lúc cô đang giẫy giụa thì mấy tên trước mắt cũng giơ tay lên định sờ mó cô, cô nghĩ cũng không kịp nghĩ giơ chân lên dùng hết sức đạp về phía ống đồng của một tên gần nhất, tên đó đau đớn kêu lên lùi về sau mấy bước, cô lập tức nghiêng đầu cắn lên cánh tay đang ôm lấy cô. Đột nhiên một cái tát như trời giáng rơi trên mặt cô: "Bốp...." Mọi thứ trước mắt như tối đi, Mạc Ương buộc phải nhả ra, ngã nhào xuống đất, một bên mặt ma sát xuống lòng đường lạo xạo, đau đớn lập tức kéo đến, nước mắt cô không ngừng trào ra.
"Mẹ nó chứ, dám đạp ông, con nhóc thối tha!" Tên vừa bị cô đạp một phát tức điên lên đánh lại cô.
Mạc Ương bị mấy đôi tay ấn dí trên mặt đất, mắt liếc thấy một người đàn ông lái xe máy đi qua, để ý thấy việc đang xảy ra ở đây, anh ta tò mò dừng xe lại rướn người ra nhìn, nhưng chỉ đúng ba giây sau trên mặt anh ta hiện rõ sự sợ hãi, vội vàng rụt đầu lại rồi lên ga cấp tốc chạy đi. Nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của người đàn ông đó, ánh mắt Mạc Ương tối đi, cô nghiến răng giãy giụa thêm mấy lần sau đó nhắm đúng thời cơ cố hết sức giãy thoát đứng dậy, tát một cái thật mạnh lên mặt của một tên đang cố xé rách áo của cô. Cái tát này cô ra tay cực kì nặng, dưới ánh đèn mờ ảo cô nhìn thấy có cái gì đó lướt qua trước mắt mình, tên đó hét thảm một tiếng ôm lấy mũi, Mạc Ương cuộn bàn tay đã rã rời thành nắm đấm, thở dốc, giờ mới phát hiện ra cái vừa rồi lướt qua trước mắt mình là máu mũi của tên đó. Mấy tên còn lại đều sững sờ trước sự phản kháng mãnh liệt của cô, đợi đến khi hồi thần thì tên nào tên ấy mặt lại càng hung ác: "Con nhãi chết tiệt."

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cạnh đó vang lên một tiếng hét cực kì tức giận, ngay lập tức dập tắt được tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát: "Dừng lại!"
Mạc Ương đang nằm dưới đất gắng gượng ôm lấy mình bảo vệ bản thân nghe thấy âm thanh này thì bất giác ngẩn người. Mấy tên thanh niên đang vây quanh cô nghe thấy âm thanh này cũng dừng tay quay đầu lại nhìn, cách chỗ này không xa có một chiếc xe con đỗ lại, một người đàn ông cao lớn ăn mặc giản dị đang đứng trước xe hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ. Thấy anh ta chỉ có một mình, mấy tên lưu manh không buồn bận tâm, tên cầm đầu lạnh giọng uy hiếp: "Mẹ nó chứ, ở đâu lòi ra một tên đần độn, nói cho mày biết đừng có xen vào chuyện của ông đây!"
Người đàn ông nhìn về phía Mạc Ương đang nằm dưới đất, sau khi cùng cô mắt đối mắt, anh ta nhấc chân lên thong thả đi về phía bên này: "Nếu tôi nhất định phải xe vào thì sao?"
"Hừ!" Đối diện với sự khiêu khích như vậy mấy tên lưu manh đương nhiên cực kì tức giận, đồng loạt buông tay khỏi cổ áo Mạc Ương, nghiêng đầu sải bước tiến về phía người đàn ông: "Muốn chết hả!"
Mạc Ương thấy tình hình không ổn, từ dưới đất gắng gượng bò dậy thì nhìn thấy tên thanh niên cao kều chạy phía trước bị người đàn ông đạp cho một phát lộn nhào về phía vành đai cây xanh.
"A____"
Cả quá trình xảy ra quá nhanh, mấy tên đó đều bị kinh sợ trợn tròn hai mắt."Ôi chao....." Tên đang ngã dưới đât bị đau kêu lên oai oái: "Bọn mày còn chần chờ gì nữa!"
Thấy tình hình này, mấy tên còn lại cũng không còn vânh váo như lúc trước nữa, nhìn nhau rồi đồng loạt xông về phía người đàn ông, người đàn ông vẫn không hề lúng túng tung ra một quyền đánh ngã một tên, lại bắt được cánh tay của một tên đang định tấn công mình cho một cú vật qua vai đẹp mắt, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, Mạc Ương nhìn mà líu lưỡi không nói lên lời. Tên duy nhất còn đứng, nhìn thấy đồng bọn của mình đồng loạt ngã trên mặt đất thì mặt biến sắc đang định xông lên quyết chiến một trận, bỗng người đàn ông từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngành.
"Cảnh sát đây!" Anh ta cất giọng nói nghiêm nghị, giữa hai đầu lông mày toát ra sự uy nghiêm.
Mấy tên lưu manh vừa mới rồi còn tức giận muốn phản đòn nghe thấy câu này, trong phút chốc giống như chuột nhìn thấy mèo mất hết khí thế, tên nào tên nấy đều tỏ ra sợ sệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mạc Ương đang đứng bên cạnh nghe thấy vậy cũng ngẩn người, thấy không ai chú ý đến mình, cô nhanh chóng đưa tay lên kéo khoá áo đồng phục lên cao nhất có thể. Mấy tên thanh niên ngay lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn, khập khà khập khiễng chạy tán loạn, tình huống có chút buốn cười, người đàn ông hét lên đứng lại rồi đuổi theo nhưng nghĩ đến cô vẫn đang ở phía sau bèn dừng lại, hướng về phía mấy tên lưu manh đang chạy đi gào lên một câu: "Sớm muộn gì cũng bắt hết mấy tên khốn bọn bây rồi bỏ tù mới được!" Sau đó quay người đi đến trước mặt Mạc Ương, cô nhìn ra người đàn ông này vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ nhiều nhất cũng không quá 23, 24 tuổi cả người tràn trề năng lượng tuổi trẻ, từng cử chỉ động tác đều âm thầm toát ra vẻ cương nghị.
"Em gái, em không sao chứ?" Nhìn thấy vết thương trên mặt cô con ngươi anh ta co lại: "Em bị thương rồi! Đi, cùng đến bệnh viện nghiệm thương với tôi đi."
Mạc Ương lắc lắc cánh tay bị thương của mình: "Không cần đâu, em không sao."
"Em chắc chứ? Vết thương của em nhìn có vẻ nghiêm trọng đó." Người đàn ông nhìn chăm chú vào vết thương trên trán và một bên mặt của cô, sắc mặt nghiêm trọng: "Vẫn lên đi bệnh viện một chuyến thì hơn, tôi là cảnh sát nên em không cần sợ."
"Cảm ơn anh, nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi." Mạc Ương phủi đi bụi đất bám trên quần áo: "Em về nhà tự xử lí cũng được, không cần đi bệnh viện đâu."
Người đàn ông do dự một lát rồi thở dài một hơi: "Vậy được rồi, em cùng tôi về sở cảnh sát lập biên bản, khu vực này thuộc quản lí của sư phụ tôi, chúng tôi từ lâu đã muốn xử lí hết đám lưu manh này rồi>"
"Nhưng người không phải đều đã chạy hết rồi sao? Hơn nữa giờ muộn lắm rồi, em chỉ muốn về nhà. ngày mai còn phải đi học nữa."
"Em gái à, em không phải sợ đâu, tôi sẽ bắt hết bọn đó, chúng ta không thể dung túng tội phạm được." Người đàn ông khuyên cô.
Mạc Ương lắc đầu, hạ mắt xuống, bỗng nhiên nói một câu: "Người giống như bọn họ bắt được rồi thì nhốt được bao lâu?" 
Người đàn ông ngẩn ra: "Chắc cũng nhốt được mấy tháng."

"Mấy tháng." Mạc Ương lí nhí hỏi một câu: "Nếu sau này bọn họ được thả ra có đến tìm em để trả thù không?"
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô: "Em....." Anh ta hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ hỏi một câu như vậy.
Mạc Ương lo lắng gặng hỏi: "Bọn họ sẽ làm như vậy sao?"
Hai người nhìn nhau im lặng một hồi, người đàn ông khó khăn mở lời: "Tôi tên Tề Trạm, em thì sao?"
"Mạc Ương....."
"Em bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?"
"Em 17 tuổi, nhà ở phố Lão Bắc." Mạc Ương máy móc trả lời.
"Nếu em thật sự không muốn đến sở cảnh sát vậy thì để tôi đưa em về nhà, em yên tâm, tôi sẽ bắt hết bọn chúng nhanh nhất có thể."Trong giọng nói của Tề Trạm toát ra sự kiên định: "Chúng tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, đừng sợ."
"Cảm ơn." Mạc Ương cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Em có điện thoại di động không?"
"Có ạ."
Tề Trạm dùng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại của cô lưu vào số điện thoại của mình: "Đây là số điện thoại của tôi, sau này khi bắt được bọn chúng cần em đến làm chứng tôi sẽ gọi cho em, em không cần lo lắng, nếu sau này còn gặp phải đám người này em cũng có thể gọi ngay cho tôi."

"Vâng." Mạc Ương gật nhẹ đầu.
Sau khi ngồi trên xe của Tề Trạm, cả đoạn đường cô đều không nói gì, sắc mặt vô cảm nhìn ra ngoài phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cứa sổ ô tô, Tề Trạm thỉnh thoảng nhìn cô qua gương chiếu hậu, sắc mặt trầm xuống, có chút nghi hoặc.
Năm phút sau, đến trước cổng khu nhà, Mạc Ương xuống xe rồi hướng về Tề Trạm nói cảm ơn: "Em đến rồi, cảm ơn anh."
"Cần anh đưa em vào không?"
"Không, không cần đâu ạ." Mạc Ương vội vàng trả lời.
"Vậy được rồi, em cẩn thận nha.
 
Mạc Ương cúi đầu, bước chầm chậm về phía khu nhà mình, được nửa đường, cô ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh. Khu nhà cũ vốn không lớn, tất cả cũng chỉ có mấy toà nhà, ánh sáng không đều phát ra từ các ô của sổ, cá nhà chắc chủ vẫn chưa về nên không sáng, trong khu nhà không ngừng bay ra mùi thơm của thức ăn cùng với tiếng trẻ con đang vui đùa và tiếng trách mắng của người lớn, lộ ra một chút yên bình của cuộc sống. Mạc Ương lại lướt mắt nhìn quanh một lần nữa, đến cả khu vườn đơn sơ dưới lầu cũng không bỏ qua. Người tài xế kia có phải lúc trước cũng đang nấp ở một chỗ nào đó quanh đây? Cô lại quay người nhìn thêm một lần nữa thì đúng lúc nhìn thấy xe của Tề Trạm đang rời đi. Hôm nay cũng thật là đặc sắc, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, cô nào tội phạm đến lưu manh rồi còn cả cảnh sát đều được gặp hết, vận may kiểu này cũng thật hết sảy. Cô cào cào mái tóc tận lực để nó có thể che đi vết thương trên mặt, rồi lại đem nửa khuôn mặt chôn dưới cổ áo đồng phục, đi về phía toà lầu nhà mình.  
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận