Đêm mịt mù

"Mẹ, mẹ về rồi ạ." Mạc Ương nhẹ giọng.
Sắc mặt Dương Tuấn Phương không biết vì sao rất nặng nề, bước vào trong phòng, trong giọng nói hàm chứa trách móc: "Con sao vậy, tại sao lại cả người toàn vết thương?"
Mạc Ương vẻ mặt khó hiểu nhìn bà: "Sao thế, có ai nói gì với mẹ à?"
Dương Tuấn Phương không thể vô duyên vô cớ mà tức giận như vậy. 
Dương Tuấn Phương giọng nằng nề: "Mẹ vừa về thì gặp Mai Bình ở cầu thang, đang đi đưa chuyện ở khắp nơi đó." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đưa chuyện?" Mạc Ương biết bình thường Mai Bình chính là một bà tám chính hiệu, trong ngực dâng lên một cơn giận: "Đưa chuyện gì ạ?"
Dương Tuấn Phương ngập ngừng: "Bà ấy nói con bị người ta đánh chắc là do ở bên ngoài đàn đúm tụ tập học cái xấu cùng với bọn lưu manh, nếu không thì cũng như cái cô ở sau khu nhà, làm tiểu tam cướp bạn trai của người khác, còn bảo mẹ phải quản con chặt vào nếu không tiếng xấu truyền ra ngoài thì sau này khó mà lấy chồng."
"......."
Mạc Ương phải cố gắng lắm mới có thể nuốt xuống được câu chửi bậy sắp bật ra khỏi miệng.
"Con không có!" Cô đè xuống cơn giận, giải thích với Dương Tuấn Phương: "Con mắt nào của bà ta nhìn thấy con ở bên ngoài tụ tập đàm đúm chứ? Còn cướp bạn trai của người khác? Vậy mà bà ấy cũng nghĩ ra được, theo con thấy nếu như có ngày nào bà ấy không đi tung tin đồn nhảm thì ngày ấy ngủ không được thì có."
Thấy con gái phản ứng kích động như vậy sắc mắt Dương Tuấn Phương mới dịu đi một chút: "Vậy mặt con bị thương là vì sao, còn nữa, buổi chiều sao con gọi điện cho mẹ nhiều thế?"
Có nhiều lúc Mạc Ương cũng thật khâm phục trình độ diễn kịch của bản thân, Dương Tuấn Phương vừa hỏi ra miệng cô lập tức đã nghĩ ra được biện pháp ứng đối, sắc mặt điềm nhiên: "Con bị xe đụng phải." 
"Bị xe đụng?" Dương Tuấn Phương kinh ngạc hỏi lại.
Mạc Ương nhăn mày chỉ vào vết thương trên mặt mình: "Đúng vậy, hôm qua trong lớp có cô giáo bảo con đi mua đồ dùng học tập, nhưng hôm qua con quên mất, nên hôm nay mới nhân lúc cơm chiều mà xin nghỉ để đi mua, kết quả vừa mới ra khỏi con hẻm thì bị một ông lão lái xe đâm phải, cũng may mà tốc độ ông ấy không nhanh."
Dưới con mắt chăm chú của Dương Tuấn Phương, cô rất nhanh đã bịa ra một lí do mà đến mình cũng suýt tin tưởng: "Ông già đó chắc cũng bảy tảm mươi tuổi rồi, thấy đụng phải con thì cũng sợ lắm, lúc đó con cũng không biết phải làm sao nên chỉ đành gọi điện cho mẹ, nhưng mẹ vừa bắt máy thì điện thoại lại hết pin, con cũng không hết cách, ông lão đó cứ không ngừng xin lỗi, còn đem hết mười mấy đồng trên người bồi thường cho con, con nhìn lại mình thì thấy cũng chỉ là vết thương ngoài da nên cũng ngại không dám cầm tiền của ông lão mà để ông ấy đi, coi như con xui xẻo thôi."

Sau khi cô nói xong, khuôn mặt Dương Tuấn Phương sớm đã chuyển sang biểu cảm thương xót: "Con xem con sao lại bất cẩn như vậy, nhìn đi sưng một cục u to như vậy, trên mặt cũng rách một mảng da, còn những chỗ khác thì sao có bị thương không?"
"Chân con không sao hết, chỉ là ông ấy đâm con lăn vào bồn hoa bên đường, sau khi con ngã vào đó thì bị mấy nhánh cây xước vào mặt, cổ cũng bị cứa một nhát, vừa rồi gặp dì Mai, dì ấy lại tưởng con bị người ta tát, con nói không phải nhưng dì ấy không tin."
Dương Tuấn Phương thở vắn than dài một hồi: "Đều tại mẹ, nếu mẹ nhận điện thoại của con sớm hơn một chút thì mẹ có thể đi đón con rồi, con xem con bị thương nặng thế này mà lại để cho ông lão đó đi dễ dàng như vậy, haizz."
Mạc Ương không để lộ một chút sơ hở nào: "Nếu không cho ông ấy đi con còn sợ ông ấy đang nói chuyện thì ngã luôn ra đất đó, mẹ không biết chứ ông lão đó già cả lắm rồi, lúc nói chuyện với con cứ ho suốt, con sợ ông ấy đột nhiên ngã vật ra đó rồi bắt con đền tiền thì phải làm sao."
"Haizz, vậy thì   đúng là không còn cách nào, sau này con đi ngoài đường phải cẩn thận hơn đó, nếu con mà xảy ra việc gì mẹ biết phải làm sao." Dương Tuấn Phương nặng nề thở ra. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được rồi mà mẹ, con không phải không sao rồi đó thôi, mấy vết thương này qua vài ngày là hết đó mà, mẹ không cần lo quá đâu, tất cả đều trách dì Mai hết chưa hiểu rõ ngọn ngành sự việc đã ra bên ngoài rêu rao."
"Ương Ương, về sau con gặp dì Mai thì đừng vì chuyện này mà tức giận với dì ấy, vẫn phải biết lễ phép hiểu không, nước bọt thật sự có thể dìm chết người đó, con là con gái danh tiết vẫn là quan trọng nhất, đừng bao giờ gây thù với bà ấy, nếu không không biết bà ấy còn ở bên ngoài nói ra chuyện gì khó nghe hơn nữa, đã nhớ chưa?" 
Mạc Ương trợn tròn hai mắt, sững người một lúc lâu rồi mới ừm một tiếng cực nhẹ.
Sau đó, Dương Tuấn Phương lại dặn dò cô thêm mấy lần nữa, còn nằng nặc đòi xem vết thương trên người cô, cũng may ánh đèn trong phòng mờ tối cộng thêm vết thương đã được cô xử lí qua rồi, đúng là do bị va đập không sai, qua mắt được mẹ một cách thuận lợi. 
Sau khi Dương Tuấn Phương xuống lầu, Mạc Ương về nằm lại trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trên trần nhà, trong lòng vừa khinh bỉ dì Mai lại vừa thấy thất vọng nặng nề. Khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra ánh mắt của Dương Tuấn Phương nhìn cô tràn đầy sự thất vọng và khó tin. Sắc mặt này với cô mà nói đồng nghĩa với việc thất vọng và không thể tin được. Cô ở ngôi nhà này cùng chung sớm tối đã được 8 năm, nhưng người ngoài chỉ cần nói vài lời Dương Tuấn Phương đã tin rồi, còn dùng giọng điệu như chất vấn đến hỏi cô nguyên nhân sự tình, cô càng không thể hiểu nổi tại sao bà lại muốn bản thân đừng vì chuyện này mà hận dì Mai. Mạc Ương cảm thấy thật bức bối, lật người lại úp mặt vào gối. Vì danh tiết không thể gây thù với dì Mai nhưng trước kia bản thân cũng lễ phép cung kính với dì Mai, vậy mà bây giờ không phải bà ấy vẫn ở bên ngoài đặt điều đó sao? Nhượng bộ với loại người này chính là cơ hội để người ta được nước lấn tới. Cũng chỉ người có tính cách như Dương Tuấn Phương mới tin rằng nhân nhượng thì mới được yên ổn. Mạc Ương thấy cõi lòng chua xót, nỗi oán giận cuồn cuộn không yên. Cô vẫn luôn cho rằng Dương Tuấn Phương là người duy nhất cô có thể dựa vào trên cõi đời này, nhưng bây giờ xem ra, bà thật ra không hề tin tưởng mình như mình nghĩ. Hình như nhiệt độ đột nhiên giảm xuống thì phải, hôm nay dường như lạnh hơn mọi khi, Mạc Ương nhìn chằm chằm vào màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ lâu thật lâu, cả người cuộn lại thành một cục trong chăn. Một đêm không yên giấc. 
Cô dậy sớm đi ra ngoài xuống tầng, Mạc Ương đi qua hành lang, nhìn cửa nhà Trần Thục Dung đóng chặt, ngoài cửa còn sót lại một đống quần áo chỉ là không thấy bà cụ đâu. Người đâu rồi? Cô nhìn thêm mấy lần nữa nhưng cũng không lưu lại quá lâu, sau đó một mạch đi đến trường học. Vì để che giấu vết thương trên mặt và trên cổ, cô kéo khoá áo lên cao nhất, còn đặc biệt tìm thêm một chiếc mũ đội vào, nhưng chính là sự bất bình thường này lại càng làm người khác chú ý, vừa bước vào lớp Tần Tuyết đã chú ý đến cô đầu tiên. 
"Sao hôm nay bạn lại đội mũ lên lớp?" Tần Tuyết mang bánh kem trên tay phân phát cho các bạn trong lớp, lại lấy một miếng đặt ở trên bàn cô, tò mò nhìn cô.
Mạc Ương tự biết mũ cũng không thể nào che hết toàn bộ vết thương, thấy Tần Tuyết sán đến gần, cô dứt khoát bỏ luôn mũ xuống.
"A~" Tần Tuyết kinh ngạc lùi về phía sau: "Mặt bạn sao toàn vết thương vậy!"

Lời vừa thốt ra, các bạn trong lớp đều nhìn về phía này, rồi nối tiếp nhau súm lại, đến cả người từ trước đến nay vốn không thân quen là Lâm Hạ cũng chen đến chỗ cô ngồi. Không kịp lùi về sau, Lâm Hạ đã lấy tay chọc lên vết thương trên trán cô, trên môi nở nụ cười: "Bạn làm sao lại thành ra thế này?" 
Mạc Ương biết các bạn học vây quanh mình đa số đều là do tò mò chứ không phải thật sự quan tâm cô nên cũng cười nhạt đáp lại: "Không sao, hôm qua không cẩn thận bị xe đụng phải."
"Cái gì cơ?" Các bạn học khác vừa nghe liến thấy hứng thú: "Bị đâm như thế nào?"
Mạc Ương cũng không che giấu, thuật lại câu chuyện như đã nói với Dương Tuấn Phương. Sau khi nghe hết câu chuyện, cả đám người đều cảm thán rồi thoả mãn rời đi. Mạc Ương ở trong lòng hừ một tiếng. Chỉ có một mình Tần Tuyết biểu cảm thương xót nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bị xước da của cô: "Bạn có đau không?" 
Mạc Ương nghĩ một lát: "Có một chút."
"Bị thương nặng như vậy sao bạn không ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, lỡ đâu chạm đến vết thương thì làm sao?"
"Không cần đâu, sau này có lẽ tớ cũng không cần phải xin nghỉ nữa."
"Hả?" Tần Tuyết không hiểu.
Mạc Ương nhìn cô ấy rồi nở nụ cười yếu ớt.
Nghỉ giữa giờ, Mạc Ương đi ra khỏi lớp học, cả đoạn đường đều không ngừng có người dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt cô.
Trương Linh đến kiểm tra tình hình lớp, nhìn thấy vết thương của cô bà ta kinh ngạc nhìn chòng chọc một lúc lâu, đợi đến khi Mạc Ương phát giác ra ngẩng đầu lên nhìn thì bà ta lại như cười như không dời đi tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy.
Mạc Ương biết trong lớp Trương Linh bình thường chỉ thích mấy đứa con nhà giàu và mấy đứa có thành tích học tập nổi trội như Lâm Hạ, cũng không bao giờ vì sự thờ ơ của bà ta với mình mà bận tâm.
Hết buổi sáng, khi lần nữa đi qua hành lang thì không còn ai chú ý đến cô nữa. Mạc Ương cũng không để ý, tiết tự học buổi chiều, thầy giáo dạy toán đang ngồi sửa lại bài tập của mọi người, cô sau khi nộp bài xong thì cầm quyển tạp chí vừa mượn được tập trung lật xem.
Một lúc sau, Tần Tuyết ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc chọc cô. Mạc Ương đang đắm chìm trong quyển tạp trí nên không nhìn lại mà lập tức nhích sang bên cạnh, khuỷu tay của Tần Tuyết lại sát đến chạm vào cô, Mạc Ương chậm chạp nhìn qua thì thấy Tần Tuyết cúi đầu bộ dáng như đang muốn nói nhưng phải kìm nén lại, giờ mới phản ứng lại ngẩng đầu lên, trước bàn của cô bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc áo sơmi. Vị hiệu trưởng mới đến, họ Trình, tên hình như là Trình..... Trình gì ấy nhỉ? Đúng rồi Trình Tuần. Mạc Ương ngơ ngác nhìn anh ta, lần đầu tiên tiếp xúc với vị hiệu trưởng này ở khoảng cách gần như vậy, cô có chút không biết phải làm sao.
"Em học sinh này, em ra đây với tôi một lát." Ánh mắt Trình Tuần đảo trên mặt cô một vòng rồi đưa tay gõ nhẹ lên bàn cô.

Thảm rồi, đọc tạp chí trong giờ học bị hiệu trưởng bắt được. Mạc Ương cứng người, dưới cái nhìn chăm chú của các bạn trong lớp bất an đứng dậy, hai tay đan vào nhau đi ra ngoài. Vốn nghĩ rằng sẽ bị phê bình một trận, ai ngờ Trình Tuần vừa mở miệng liền hỏi về vết thương trên mặt cô: "Vết thương trên mặt của em làm sao mà có vậy?"
Mạc Ương nghe giọng nói dịu dàng quan tâm thì thấy yên lòng hơn một chút: "Dạ, do em không cẩn thận bị xe đụng phải ạ."
Trình Tuần lại nhìn thêm một lượt: "Đụng xe? Chỉ bị thương trên mặt?"
"Dạ?" Mạc Ương hơi hoảng: "Vâng ạ, mặt của em bị đập xuống đất."
"Bị đụng vào khi nào, có đi bệnh viện chưa?"
"Hôm qua lúc đang trên đường về nhà ạ, có đi bệnh viện và lấy thuốc, giờ thì không sao rồi ạ."
Trình Tuần nâng mắt kính, ho một tiếng: "Em học sinh, nếu như em gặp phải chuyện gì khó xử thì nhất định phải nói với giáo viên chủ nhiệm và nhà trường được không."
"Sao cơ ạ?" Mạc Ương không hiểu.
Trình Tuần hơi ngập ngừng: "Em cũng biết, trước kia nhà trường hơi lơ là trong việc quản lí các em dẫn đến việc có một số học sinh kéo bè kết cánh, nên thường xuyên phát sinh mấy chuyện bắt nạt bạn học, hiện giờ trường học đang chú trọng vấn đề này nên cần người chủ động đứng ra vạch trần để xử lí quán triệt đối với những hành vi bại hoại này."
Mạc Ương trong lòng run lên, qua một lát cô chậm chạp gật đầu: "Dạ, vết thương này của em thật sự là do bị xe đụng ạ." 
"Không sao là được." Trình Tuần xua tay: "Được rồi, em vào lớp đi, sau này trên đường về nhà phải cận thận đó, biết chưa hả."
"Vâng ạ."
Mạc Ương đang muốn đi vào thì thầy lại tiếp cho một câu: "Đúng rồi, sau này không được phép đọc tạp chí trong giờ học."
"Dạ." Mạc Ương vội vàng gật đầu. 
Đi vào trong lớp, người đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn cô là Lâm Hạ. Mạc Ương khuôn mặt vô cảm liếc cô ta một cái, hai ánh mắt âm thầm chạm nhau, chém giết trong không trung toé ra những tia lửa khác thường, không lâu sau hai người đều không hẹn mà thu hồi tầm mắt.
Mạc Ương trở về chỗ ngồi, Tần Tuyết nghiêng người qua nói nhỏ với cô: "Làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng thầy hiệu trưởng muốn phê bình bạn đó."
Mạc Ương đáp lại: "Đúng vậy, tớ cũng tưởng thầy ấy muốn mắng chuyện tớ đọc tạp chí không ngờ thầy ấy lại tốt như vậy, quan tâm đến vết thương trên mặt tớ."
"Cũng may là bị thầy hiệu trưởng nhìn thấy." Tần Tuyết vỗ vỗ vai cô: "Thầy ấy tốt tính chứ nếu bị thầy tổng phụ trách bắt gặp thì thảm rồi, ông già đó vừa cổ hủ lại xấu tính, bạn chắc chắn sẽ bị ăn mắng, mà này, thầy ấy vừa nói chủ động vạch trần, vạch trần cái gì vậy?"

Mạc Ương lại cầm tạp chí lên: "Không có gì."
Tan học buổi tối, Tần Tuyết kêu ca đói bụng nhất quyết kéo Mạc Ương đến siêu thị trường vơ vét một túi đồ ăn vặt to bự, thấy trong tủ lạnh còn vài cái kem cũng mua hết rồi nhét cho Mạc Ương, thấy Mạc Ương không chịu ăn, Tần Tuyết không ngừng lải nhải: "Đây là lần cuối cùng chúng ta được ăn đồ lạnh trong năm nay đó, muốn ăn nữa thì phải đợi sang năm lận, cực kì có ý nghĩa kỉ niệm, bạn nhất định phải cùng với mình." Giọng điệu chắc nịch không cho phản bác.
Mạc Ương chỉ có thể đè lại cá tính của mình ở lại cùng với cô ấy, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc cô ấy ăn uống no đủ, đến khi hai người lê bước ra khỏi trường học thì cũng không còn sớm nữa, trên con đường trước cổng trường dừng một chiếc xe ô tô con, Tần Tuyết vừa nhìn thấy biểu cảm vốn vui mừng càng trở nên rõ nét hơn: "Ồ, là bố đến đón tớ."
Cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe từ từ hạ xuống lộ ra một khuôn mặt trang điểm tinh tế: "Tiểu Tuyết?"
Cánh tay vốn dĩ đang khoác trên tay Mạc Ương của Tần Tuyết trượt xuống, không kịp nghĩ ngợi phun ra một câu: "Sao bà lại đến đây."
"Dì và bố đến đón con tan học chứ sao." Người phụ nữ liếc qua Mạc Ương rồi cười tươi nói.
"Được rồi Tiểu Tuyết, bố và dì La là đặc biệt đến để đón con đó, con mau lên xe đi." Người đàn ông ngồi đằng trước thân thiết nói.
Biểu cảm của Tần Tuyết hơi cứng lại, chu môi lên hướng về Mạc Ương nói tạm biệt: "Tớ về nha."
"Ừ, ngày mai gặp."
"Nhà bạn ở đâu? Có muốn tớ nói với bố tiện đường đưa bạn về không?"
Mạc Ương đương nhiên không mặt dày được như vậy: "Không cần đâu, bạn mau đi đi."
Nhìn theo chiếc xe nhà Tần Tuyết rời đi, Mạc Ương đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ, dán mắt vào chiếc bóng của mình một hồi, đêm tối ảm đạm, gió thổi qua con đường càng tăng thêm phần tịch liêu, cô cảm thấy vẫn nên sớm trả lại số tiền đã nợ Tần Tuyết thì hơn. Dù sao cũng muộn như vậy rồi nhưng không có ai đến đón mình cả.
Sau khi thơ thẩn một hồi, cô đang định đi về nhà thì đúng lúc này bụng lại nhộn nhạo một trận, từng cơn đau nhói không ngừng ập đến, hình như bị tiêu chảy. Cô nhìn xung quanh một vòng, nơi gần nhất chính là trường học, phòng bảo vệ ban đêm vẫn có người trực nên không sợ không thể ra khỏi trường, Mạc Ương nhanh chóng ôm bụng quay lại trường học, vòng qua hồ nước chạy về phía khu nhà thí nghiệm gần nhất. Khu nhà thí nghiệm ban ngày thường xuyên có lớp ra vào để làm thí nghiệm nhưng ban đêm thì một người cũng không có, cả khu nhà yên ắng đến đáng sợ, Mạc Ương cũng không nghĩ nhiều được nữa rồi, chạy một mạch qua khu hành lang âm u, mở cánh cửa nhà vệ sinh nữ ở cuối hành lang.
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận