Lãnh Tiếu Tiếu tắm xong ra ngoài, cố ý mặc áo cao cổ dệt kim. Cô nhìn thấy Hàn Trạch Vũ ngồi ở trên giường theo dõi cô, trong ánh mắt của lo lắng, còn có không rõ tâm tình.Trong không khí chảy xuôi hơi thở nguy hiểm.Cô nâng lên nụ cười trấn định đi về phía anh, "Trạch Vũ, chưa ăn cơm tối à? Hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn nhé?"Hàn Trạch Vũ nhìn chằm chằm hình người kiều mỵ trước mặt, lửa giận trong lòng cũng đang lăn lộn."Hôm nay em đi ước hẹn, anh ta không có mời em ăn bữa tối? Hay là do hai người quá bận rộn, chưa kịp ăn?" Hàn Trạch Vũ xem ra hết sức bình tĩnh, mà ẩn núp dưới phần bình tĩnh này chính là cơn tức giận đang sôi trào.Hai chữ ước hẹn này không biết có phải là mình chột dạ hay không, mà lúc cô nghe thấy lại cảm thấy ấy sao chói tai thế."Trạch Vũ, anh làm sao vậy? Không phải anh yêu cầu em trước bảy giờ về nhà sao? Em không được ăn cơm chiều không phải rất bình thường sao?" Lãnh Tiếu Tiếu vẫn còn cố gắng che giấu, nhưng lòng của cô lại không cách nào bình tĩnh được.Trong lời nói của Hàn Trạch Vũ bên ngoài đều có mùi vị khác thường, trên mặt âm lãnh hình như nhẫn nại gì đó."Lãnh Tiếu Tiếu, tôi đã cho em cơ hội, xem ra cảnh cáo của tôi không có chút tác dụng nào đối với em?" Hàn Trạch Vũ căm hận nói, trong âm thanh còn xen lẫn thất vọng cùng tức giận."Không phải vậy, Trạch Vũ, anh hãy nghe em nói. . . . . ."Lãnh Tiếu Tiếu nghe được câu nói của Hàn Trạch Vũ, trong lòng cả kinh, lập tức hiểu. Cô đột nhiên hết sức hối hận vì trước đó không có đem chân tướng nói cho anh biết. Cô cho rằng anh sẽ không biết, nhưng cô quên mất anh đã từng nói một câu nói. Trong vòng ba tháng, tất cả của em đều là thuộc về tôi, nhất cử nhất động của em tôi đều nắm trong lòng bàn tay?Tại sao mình lại quên cái này?Tại sao mình sẽ ngây thơ cho rằng mình thật có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh đây?Lãnh Tiếu Tiếu hối tiếc không thôi, cô vội vàng muốn giải thích, nhưng Hàn Trạch Vũ nhưng không có cho cô cơ hội. Anh đem một xấp hình lắc trên mặt côHình tan tác đầy đất, mỗi một tấm hình, nữ chính đều giống nhau, cái đó không phải là người khác, chính là Lãnh Tiếu Tiếu cô.Lãnh Tiếu Tiếu che mặt có chút đau ngã ngồi trên mặt đất, đem những tấm hình từng tấm một nhặt lên, từng ống kính cũng vừa đúng bắt được giả dối gì đó, hoàn toàn có thể nhìn ra người chụp hình ‘dụng tâm’ như thế nào?"Không phải như vậy, Trạch Vũ, anh hãy nghe em nói, đều không phải là thật?" Lãnh Tiếu Tiếu vô lực lắc đầu, muốn giải thích tất cả, nhưng cô nhìn chằm chằm những tấm hình kia, mình cũng có loại cảm giác lực bất tòng tâm.Nếu như không phải mình đích thân trải qua, cô cũng phải thừa nhận toàn bộ những hình này rất có tính chân thật."Vậy em nói cho tôi biết, cái gì mới là thật?" Hàn Trạch Vũ một thanh níu lấy tóc của Lãnh Tiếu Tiếu, ép buộc mặt cô quay về phía mình. Ánh mắt rét lạnh cực chí không có lấy một tia dịu dàng."A, không cần, thật là đau?" Bị gắt gao kéo lấy tóc truyền đến trận đau đớn, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được kêu lên tiếng.Đột nhiên không có nhiệt độ. "Nói, các người đi nơi nào? Anh ta hôn qua em?"Đến gần, Hàn Trạch Vũ đột nhiên phát hiện môi Lãnh Tiếu Tiếu đỏ thẫm hơi sưng, người đàn ông có kinh nghiệm phong phú giống như anh, quá rõ ràng cái ý vị này là như thế nào."Trạch Vũ, anh phải tin tưởng em, em không hề có lỗi với anh, chuyện không phải như anh nghĩ, em tình cờ gặp phải anh ta ở trên đường."Đau đớn cùng ảo não khiến Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được khóc, nước mắt ngậm trong con ngươi cô, ấy sao có vẻ lóe sáng óng ánh.Hàn Trạch Vũ có một đau lòng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, chỉ là thoáng một cái đã qua rồi.Trong đầu của anh đều tràn đầy lời nói dối của cô đối với mình, nói là thấy mình, nhưng thật ra là đi gặp người tình cũ của mình. Chắc hẳn người đàn ông mới vừa rồi đưa cô trở lại trong chiếc xe ngồi chính là anh ta?Sẽ để cô xuống ở nơi đó, không có trắng trợn đưa cô tới cửa, thật đúng là ‘dụng tâm lương khổ’ rồi hả?"Vô tình gặp được? Thật khéo như vậy? Tôi nói rồi, không cho người đàn ông kia ở hôn em, kết quả em không nhớ được." Hàn Trạch Vũ nói qua cúi đầu, hung hăng hôn cô."Ưmh. . . . . . Không. . . . . . Thật là đau. . ."Anh mang theo đầy sự phẫn nộ hung hăng giày xéo môi đỏ mọng mềm mại của cô, anh tùy ý mút cắn, lực độ bá đạo khiến Lãnh Tiếu Tiếu không cách nào né tránh.Giữa răng môi truyền tới trận trận đau đớn khiến Lãnh Tiếu Tiếu không cách nào hô hấp càng thêm khó chịu, cô sợ hãi nhìn chằm chằm mặt Hàn Trạch Vũ lạnh lùng, nước mắt bi thương chảy xuống.Khó trách Tần Phi sẽ nói người đàn ông ghen tức là mất trí.Dần dần, đầu óc của cô bắt đầu có chút thiếu dưỡng khí, thị giác có chút trở nên mơ hồ.Cô cho là mình sẽ chết đi như thế. Bởi vì, thị giác cô trong mơ hồ, thấy đáy mắt Hàn Trạch Vũ đều là ánh sáng tức giận khát máu, thì ra là người đàn ông họ Lãnh này cũng có một mặt kinh khủng như vậy. Đột nhiên, đau đớn xen lẫn một hồi máu tươi nồng nặc lan tràn ra trong miệng Lãnh Tiếu Tiếu, trong lỗ mũi cô cũng xuyên qua một chút không khí trong lành.Cô hé miệng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cả khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng.Khóe miệng tràn ra dòng máu vẫn còn chảy xuôi, theo cằm của cô trượt hướng xương quai xanh.Hàn Trạch Vũ có chút ảo não nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, chỉ muốn trừng phạt cô một chút, nhưng không có nghĩ đến sẽ nâng lên lửa dục của mình, anh nhìn chằm chằm đường cong đẹp đẽ của cô, nơi bụng dậy sóng.Tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, vết thương thật sâu kia còn có máu tràn ra, tay của anh theo khóe miệng của cô vẫn trượt, chậm rãi đưa về phía cổ của cô.Lãnh Tiếu Tiếu vẫn trong trạng thái hoảng sợ đột nhiên giật mình, cô theo phản xạ có điều kiện một thanh níu lấy y phục của mình, che cổ của mình.Cô không thể để cho anh nhìn thấy vết thương kia?Hành động hoang mang sợ hãi của Lãnh Tiếu Tiếu càng đưa tới bất mãn cho Hàn Trạch Vũ, mắt tràn đầy dục vọng hiện lên nghi ngờ?Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy anh thì mặc áo cao cổ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên dùng sức tháo y phục của Lãnh Tiếu Tiếu ra, ấn ký đỏ sậm nơi xương quai xanh đột nhiên giọi vào đáy mắt anh.