Đêm Mưa Tử Thần - Anh Kỳ


Dưới lời kể đứt quãng của bà dì, kinh nghiệm phát triển của Tá Cần Tư rốt cuộc hiện ra đầy đủ. Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên không dám chậm trễ lập tức chạy về, tuy nói Tá Cần Tư không có khả năng gây án nữa, nhưng không thể xem thường. Hạng Hạo Nhiên cẩn thận hơn, ngồi trên xe gọi ngay cho Lão Từ, bảo hắn phái một người quan sát Tá Cần Tư trước, nhưng điện thoại di động Lão Từ tắt máy, gọi cho Phương Vũ, Phương Vũ cũng tắt máy, bất đắc dĩ gọi cho máy bàn riêng của cục, hồi lâu mới có người nghe, báo cảnh viên cả thị cục đã vào "Nhà hàng chuyên tổ chức hội nghị" để chấp hành nhiệm vụ bảo vệ.

Hạng Hạo Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, ngày mai chính là ngày 28, "Đại hội diễn đàn kinh tế quốc tế DAVOSA" thành phố chuẩn bị đã lâu, sẽ chính thức khai màn. Hội nghị lần này lần hội họp quy mô lớn nhất mà Xuân Hải tiếp nhận trong 100 năm qua từ khi xây dựng, khách mời tham dự hội nghị bao gồm chính khách nước ngoài và đông đảo nhân sĩ kinh tế, quy mô bảo vệ đương nhiên cũng chưa từng có trong lịch sử.

Thành phố đặc biệt dành ra một khách sạn năm sao dùng tiếp đãi khách quý, cục an ninh quốc tế, cục cảnh sát liên thủ phụ trách công tác bảo an.

Tất cả đặc công và cảnh viên tham dự nhiệm vụ đều đồng loạt nộp lên điện thoại, thông qua liên lạc tần số riêng để nói chuyện. Từ ba ngày trước đã lần lượt bắt đầu có khách mời đến, nhân viên không liên quan khách sạn chỉ cho ra không cho vào, nhân viên khách sạn làm việc cũng phải trình giấy chứng nhận và tiếp nhận xét túi.

Trên đường trở về, Hạng Hạo Nhiên vốn dĩ còn muốn giành lái xe, là Hàn Ấn kiên quyết đẩy y ngồi vào ghế lái phụ, người làm bằng sắt cũng phải nghỉ ngơi một lát, lái xe liên tục như vậy không có lợi cho an toàn. Hàn Ấn muốn Hạng Hạo Nhiên ngủ một giấc, nhưng hiện giờ thần kinh Hạng Hạo Nhiên đang hưng phấn sao có thể ngủ, hơn nữa trong lòng y còn có một nghi hoặc muốn thảo luận cùng Hàn Ấn.

Trước đây Hạng Hạo Nhiên từng đọc một vài bộ sách về tâm lý học phạm tội, y biết sau khi cha Tá Cần Tư xảy ra chuyện, mãi đến cấp hai còn bị đái dầm, đây là một trong những hành vi "Tam giác McDonald (đái dầm vượt qua tuổi bình thường, phóng hỏa, ngược đãi động vật)" mà đại đa số sát thủ liên hoàn giai đoạn đầu đều có, cũng tức là nói, cái chết của cha là nguyên nhân kích thích đầu tiên của Tá Cần Tư, tiếp theo là cái chết của mẹ gã, sau đó là gã bị bạn bè hãm hại, mãi đến khi bị cái chết của cô vợ Thạch Thiến kích thích, gã liền vạch ra mười vụ sát nhân đáng sợ.

(Macdonald triad, bao gồm 3 nhóm hành vi có những đặc điểm chung mà khi một người được xếp vào 1 trong 3 nhóm này thì sẽ có hoặc được dự đoán sẽ có xu hướng bạo lực hàng loạt. 3 nhóm đó là: hứng thú với cảnh lửa/cháy nổ (firesetting); thích tra tấn động vật (cruelty to animals); mắc phải chứng đái dầm khi đã vượt quá 5 tuổi (enuresis))

Nhưng trong đó thiếu một mắc xích, là cái gì đã kích thích gã, kết quả khiến gã phát tiết oán khí vào Liễu Thuần? Đây là câu hỏi Hạng Hạo Nhiên muốn tháo gỡ nhất! Hạng Hạo Nhiên đưa ra vấn đề, trong lòng Hàn Ấn, anh cũng đang có câu hỏi tương tự.

Đã biết trong bốn nhân tố kích thích, có ba người đã qua đời, người kia đang ở nước ngoài không thể nào kết nối, nếu muốn làm rõ nguyên nhân kích thích Tá Cần Tư hại Liễu Thuần đêm đó, có phải sẽ có chút biện pháp ở phương diện này, đặt ra một sách lược tiền nhiếp không? Vậy cái gì đã kích thích Tá Cần Tư?

Là sự nghiệp của gã sao? Là chương trình 《Cuộc Sống Xuân Hải 》sao?

Phân tích cẩn thận chương trình này, nó đã phát sóng tổng cộng năm năm, nhưng năm ngoái đột nhiên ngưng bặt, hơn nữa thời gian dừng phát sóng cách thời gian Liễu Thuần bị giết chừng một tháng, chẳng lẽ thật sự việc ngừng chương trình đã kích thích gã? Nhưng chương trình vì sao ngừng phát sóng, theo lý thuyết một chương trình đã phát sóng năm năm, xem như tỉ suất xem không tồi, bất kể vì nguyên nhân gì ngừng phát sóng, chắc chắn sẽ có một vài bài báo đưa tin, nhưng trên trang web đài truyền hình thậm chí ngay cả các trang mạng lớn đều không tìm được thông tin này, đây là vô tình hay cố ý, là bị chặn mất sao? Chương trình đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì?

Khi Hàn Ấn hỏi ngược lại vấn đề, Hạng Hạo Nhiên mới phát hiện hai người cũng suy nghĩ giống nhau, không nhịn được cười ha hả, cười xong nói với Hàn Ấn, y có bạn ở đài truyền hình, còn là một phó đài trưởng, nói không chừng có thể biết rõ ràng nguyên do dừng phát chương trình của Tá Cần Tư.

Hàn Ấn nghe thế vội vàng thúc giục y gọi điện hẹn ông bạn kia, trở về lập tức tìm một nơi tâm sự.

Càng tiếp cận hung thủ, Hàn Ấn trước nay trầm ổn cũng chẳng bình tĩnh nổi nữa, nhưng không ngờ lần này Hạng Hạo Nhiên còn sốt ruột hơn cả anh, anh vừa dứt lời, Hạng Hạo Nhiên đã dán điện thoại tới bên tai, nói với anh: "Còn chờ trở về làm gì, bây giờ gọi điện thoại cho cậu ta, tôi mở loa, cậu muốn hỏi gì cứ hỏi."

Điện thoại đã kết nối, hồi lâu không ai nghe, gọi liền mấy lần đều như thế, Hạng Hạo Nhiên đành để điện thoại xuống, có chút mất mát nói: "Mãi không ai nghe, có lẽ đang họp, điện thoại để chế độ im lặng, đợi lát nữa gọi lại thử xem."

"Không sao đâu, dù gì đường về còn dài, chúng ta cứ chờ xem, nói không chừng lát nữa anh ta nhìn điện thoại sẽ gọi lại, anh cứ ngủ một giấc trước đi." Hàn Ấn an ủi nói.

"Ừ." Hạng Hạo Nhiên trả lời, điện thoại di động nắm trong tay, khoanh tay tựa đầu lên ghế, chuẩn bị nghỉ một lát. Nhưng trong lòng nghĩ đến hung thủ giết vợ mình ngay gần bên mà không cách nào bắt được, y làm sao ngủ đây?

Lăn lộn qua lại ở ghế ngồi hồi lâu, một chút buồn ngủ cũng không có, dứt khoát ngồi dậy nói chuyện thôi. Chủ đề đương nhiên không thể thiếu Tá Cần Tư, Hạng Hạo Nhiên ngồi thẳng người nói: "Thầy Hạ thật là một giáo viên tốt có trách nhiệm, nếu như không có ông ấy e rằng Tá Cần Tư vào thời đại học đã biến chất thành tội phạm giết người rồi."

"Đúng thế!" Hàn Ấn gật đầu đáp, "Hành vi phóng hỏa của gã, chứng tỏ gã khi ấy đã có dục vọng khống chế mãnh liệt, cũng may có thầy Hạ kịp thời khai thông, gã mới không tìm kiếm khoái cảm cao cấp hơn, thầy Hạ kỳ thực trong lúc vô tình đã sắm vai nhân vật bác sĩ tâm lý."

"Tôi nghĩ hiện giờ các trường đại học cần bố trí một vị trí bác sĩ tâm lý như vậy, hơn nữa phải tăng mạnh giáo dục đạo đức và pháp chế, như vậy có lẽ sẽ tránh cho rất nhiều sinh viên phạm tội. Cậu thấy mấy năm gần đây sự kiện sinh viên đại học giết người tầng tầng bất tận không, tôi nghĩ phía nhà trưởng hẳn nên suy nghĩ lại kỹ càng mới đúng." Hạng Hạo Nhiên nói đầy cảm khái.

"Đúng! Kịp thời tiến hành khai thông tâm lý cho học sinh rất cần thiết, hơn nữa bây giờ vài trường đã có vị trí như vậy rồi." Hàn Ấn tỏ vẻ khẳng định với câu đầu của Hạng Hạo Nhiên, nhưng không ủng hộ câu sau, "Nhưng nếu như nói những sự kiên như vậy xuất hiện, áp đặt trách nhiệm vào chế độ giáo dục của nhà trường là rất không công bằng. Tạm thời không bình luận chế độ giáo dục tốt hay tệ, chỉ riêng sinh viên đại học giết người tại trường, nhất là nhiễu sóng tâm lý giết người, nó kỳ thật là vì nhiều loại nhân tố cực kỳ phức tạp thúc đẩy.

Lấy ví dụ "Sự kiện giết người liên tiếp Vân Đại (Đại học Vân Nam)", mặc dù huyết án thoạt nhìn là từ cãi vã mà ra, nhưng kỳ thật ước số bạo lực đã sớm ẩn tàng trong đáy lòng hung thủ. Chúng ta trước không phân tích nguyên nhân giai đoạn đầu hình thành tâm lý nhiễu sóng của hắn, khẳng định có liên quan đến kinh nghiệm phát triển của hắn, chỉ bàn tại sao hắn lại bộc phát khi đó, có lẽ do mấy nhân tố sau: Đầu tiên là hoàn cảnh kinh tế không tốt khiến hắn sinh ra cảm giác tự ti và khoảng cách. Thứ hai, khát vọng được nhận thức, nhưng vì mình không giỏi biểu hiện mà hoàn toàn trái ngược, khơi lên buồn khổ. Thêm cái nữa, hắn đã đến tuổi nam nữ hoan ái nhưng lại không quen được bạn gái, vì vậy tạo áp lực tình dục. Vả lại năm thứ tư gặp vấn đề sắp tốt nghiệp kiếm việc làm, có lẽ hắn đối với việc mình bước vào xã hội cảm thấy mờ mịt và có chút khiếp đảm.

Tóm lại, các loại nguyên nhân giao hội thúc đẩy hắn cuối cùng bộc phát. Cho nên sẽ thường xuyên nhìn thấy có truyền thông lợi dụng những sự kiện như vậy dùng ngòi bút đả kích chế độ giáo dục đại học, cá nhân tôi nghĩ là bắn tên không đích, luôn dùng một câu qua loa 'giáo dục tồi tệ', kỳ thật là một loại thái độ cực kỳ vô trách nhiệm với xã hội."

"Vậy làm thế nào mới có thể tránh được sự kiện cùng loại bộc phát một cách hữu hiệu?" Hạng Hạo Nhiên hỏi.

Hàn Ấn cắn môi, dường như có chút khó mở miệng, dừng hồi lâu mới đáp: "Vấn đề này đối với người nghiên cứu tâm lý phạm tội mà nói, có thể là vấn đề phải suy nghĩ mỗi ngày. Nhưng theo cá nhân tôi, thuần túy là quan điểm cá nhân thôi nhé..."

Hàn Ấn cố ý nhấn mạnh nhân tố sau, là vì quan điểm anh muốn kể có lẽ sẽ vi phạm ý nguyện của phần lớn mọi người, "Theo cá nhân tôi, chính là đầy bi quan, có lẽ họ chung quy sẽ thành loại người gì là do 'vận mệnh' quyết định. Đúng, can thiệp tâm lý kịp thời sẽ giảm bớt lo âu cho họ một khoảng thời gian, nhưng sau đó thì sao? Khi họ bước vào xã hội phức tạp, tham gia làm việc, kết hôn sinh con, họ có lẽ sẽ gặp phải đả kích còn lớn hơn nữa, suy sụp càng nghiêm trọng hơn, khi đó làm sao đây? Bác sĩ tâm lý dù sao cũng không có khả năng đi theo họ bất cứ khi nào, hơn nữa nhiễu sóng tâm lý một khi trưởng thành, vì vấn đề tôn nghiêm, họ sẽ không chủ động tìm giúp đỡ, Tá Cần Tư chẳng phải là một tấm gương đó sao? Đương nhiên, nếu như cuộc đời sau này thuận buồm xuôi gió, tỷ lệ họ trở thành công dân tuân thủ pháp luật sẽ lớn hơn nhiều."

"Nói vậy loại tội phạm này khó có thể thay đổi?"

"Đại đa số tình huống là thế đó, ít nhất từ thống kê các vụ án hiện nay, tội phạm biến thái và tội phạm tình dục về căn bản không đảo ngược. Nếu muốn ngăn chặn phát triển tâm lý nhiễu sóng hoàn toàn, biện pháp tốt nhất là không để cho nó có đất tích trữ, đối với mỗi người làm cha mẹ mà nói, mặc dù cuộc sống thường không như ý mình, nhưng tôi nghĩ họ vẫn phải làm hết khả năng vì con xây dựng một hoàn cảnh phát triển thoải mái khỏe mạnh."

Nhắc tới con cái, Hạng Hạo Nhiên buồn cười. Hạng Hạo Nhiên không phải chuyên gia tâm lý học, không thể nào phán đoán luận điểm bi quan của Hàn Ấn có chính xác không, chỉ hơi cảm thấy có chút chủ quan, đây cũng có thể liên quan đến trải nghiệm cuộc sống của Hàn Ấn. Thế nhưng, về luận điểm hoàn cảnh phát triển của trẻ nhỏ tuyệt đối là chân lý.

Lời Hàn Ấn nói khiến Hạng Hạo Nhiên áy náy không chịu nổi, thậm chí cảm thấy sợ hãi. Bản thân y là một người cha vô trách nhiệm, ném con ở chỗ ông nội bà nội, khi công tác bận rộn một tháng cũng chưa thấy mặt một lần, nếu tương lai con thật sự vì thiếu sự quan ái của cha mẹ mà lạc lối, mình e rằng là tội nhân lớn nhất.

Y nghĩ mình thật sự nên suy nghĩ kỹ lại, một người vô trách nhiệm với gia đình như y, cố gắng với xã hội là chân thật sao? Thất hiếu với cha mẹ, thất ái với vợ con, người như thế mà thành tựu trong xã hội lại to lớn, vậy có phải cũng chỉ là một loại hư vinh hay không.

Dọc đường thảo luận vụ án, thảo luận cuộc đời, hai người đàn ông trò chuyện đến khí thế ngất trời, thời gian liền trôi vùn vụt, lộ trình cũng dường như không còn dài như vậy nữa, nhìn đồng hồ là 8 giờ 30 tối, cho rằng chỉ khoảng nửa giờ nữa là vào nội thành Xuân Hải. Lúc này, điện thoại di động của Hạng Hạo Nhiên rốt cuộc vang lên, y nhìn màn hình điện thoại một chút, mắng một câu, thằng chết giẫm cuối cùng cũng gọi lại, tiếp theo liền nhấn xuống nút nghe, không đợi y nói chuyện, thanh âm đối phương đã truyền vào trước.

"Xin lỗi người anh em, thật sự xin lỗi, giữa trưa uống nhiều quá, về nhà ngủ một mạch đến giờ, vừa nhìn thấy cậu gọi, làm sao vậy, gọi nhiều cuộc như vậy có việc gì à?"

Đối phương vừa xin lỗi trước một hồi, Hạng Hạo Nhiên không nỡ oán giận nữa, khách sáo nói: "Sao anh không bớt uống lại đi, dạ dày không tốt còn uống nhiều rượu vậy làm gì?"

"Uống rượu với lãnh đạo sao mà không uống được? Trên mạng chẳng phải hay nói: Cán bộ lãnh đạo không uống rượu, một người bạn cũng không có. Cán bộ trung tầng không uống rượu, một chút tin tức cũng không có. Cán bộ cơ sở không uống rượu, một chút hy vọng cũng không có. Cán bộ kiểm tra kỷ luật không uống rượu, một chút đầu mối cũng không có. Bình dân bách tính không uống rượu, một chút vui sướng cũng không có. Giữa huynh đệ không uống rượu, một chút cảm tình cũng không có. Giữa nam nữ không uống rượu, một chút cơ hội cũng không có!"

"Em thấy lãnh đạo anh đâu có gì để theo đuổi, cả ngày ngoại trừ nhậu nhẹt, tán gái, thì toàn diễn trò."

"Đây chính là công việc yêu cầu, một đám người ngồi chỗ ấy, giả khuôn giả kiểu không câu nào nói thật, không phải diễn trò thì là gì?"

"Được rồi, không nói việc này nữa, anh Lưu em thật sự có chút việc muốn nhờ anh." Hạng Hạo Nhiên biết "Lưu đài" này, vừa nói tới lộ số trên quan trường sẽ lải nhải suốt, liền vội vàng dập tắt câu chuyện, nói chính sự.

"Có chuyện gì cứ nói, khách sáo với anh đây làm gì?"

"Bây giờ anh có tiện nói chuyện không, bên cạnh có ai không?"

"Không có, chị dâu cậu đi công tác rồi, con anh đến nhà bà ngoại, bằng không anh nào dám liều vậy, có lời gì cậu cứ nói thoải mái."

"Trong đài anh có quen Tá Cần Tư không?"

"Quen, trong đài quan hệ của anh với gã không tồi, gã sao?"

"Trước hết anh đừng quan tâm, giới thiệu cho tụi em biết một ít tình hình của gã đi, à đúng rồi, bên cạnh còn có một đồng nghiệp của em."

"Xin chào Lưu đài trưởng, chúng tôi định tìm hiểu một chút về biểu hiện làm việc của Tá Cần Tư ở chỗ ngài?" Hàn Ấn rốt cuộc có thể nói chen vào một câu.

Vừa nghe còn có người khác ở đây, ngữ khí của Lưu đài trưởng liền trịnh trọng hơn nhiều, "Biểu hiện làm việc không thành vấn đề, luôn làm việc tốt, chương trình mới cũng làm rất tốt. Thằng nhóc này hai năm nay cũng đen lắm, đầu năm vợ ung thu chết, năm ngoái rất nhiều chương trình đã làm nhiều năm cũng bị ngừng."

"Đúng đúng, chúng tôi muốn biết rõ chuyện về chương trình bị dừng kia đó." Hạng Hạo Nhiên vội vàng tiếp lời, "Chương trình kia của gã vì sao bị dừng, sao trên mạng không tra được tin tức."

"Ảnh hưởng quá xấu, âm thầm xử lý, các cậu có thể tra được mới tài à! Các cậu còn nhớ năm ngoái 'Sự kiện sữa độc Đỗ Thị' không?"

"Nhớ chứ, chuyện dừng phát sóng có liên quan tới sự kiện kia?"

"Đương nhiên, cũng vì ở thời kỳ đó, chương trình làm một bài về Đỗ Thiện Ngưu, hơn nữa làm rất nhiều đánh giá và tuyên truyền tích cực cho xí nghiệp sữa Đỗ Thị, kết quả đều bị ngừng phát sóng."

"Chương trình bị ngừng Tá Cần Tư phản ứng thế nào?" Hàn Ấn hỏi chen vào, đây mới là vấn đề anh thật sự quan tâm.

"Chương trình đó là mạng của gã, gã có thể dễ chịu sao được! Chương trình lúc mới bắt đầu, vì đều giống đề tài của nhiều chương trình khác bao gồm CCTV và các chương trình vệ tinh khác, đài cũng không xem trọng nó, cho nên cũng thiếu đầu tư. Tiểu Tá một mình gánh việc chuẩn bị, phỏng vấn, biên kịch, kinh phí không đủ, cũng không quảng cáo được, chính trong tình cảnh đó, Tiểu Tá cứ thế khiến chương trình đi lên. Chương trình mỗi kỳ chọn đề tài đều vô cùng lớn, sít chặt lại thành chủ đề dân sinh thành phố, sự kiện nổi bật, nhân vật nổi bật, thời gian phát sóng trong 5 năm, danh tiếng và hiệu ứng kinh tế đều xếp mấy vị trí đầu trong đài, đều do thằng bạn học Ngô Lương Chí kia của gã, nếu hắn không quấy rối, Tiểu Tá căn bản sẽ không làm chương trình về 'Đỗ Thị'."

"Ngô Lương Chí? Mặt này còn dính tới Ngô Lương Chí?"

"Cái cậu Tiểu Tá này, nếu luận đạo đức nghề nghiệp mà nói, giá trị tuyệt đối được người kính nể. Nhiều năm như vậy, có bao nhiêu xí nghiệp, bao nhiêu ông chủ lấy tiền đút gã, muốn lên chương trình kia một lần, tuyên truyền cho bản thân, tuyên truyền cho xí nghiệp, đều bị gã từ chối. Trong quy tắc của gã, hư cấu khuếch đại, không phù hợp dàn ý chương trình, dù cho nhiều tiền hơn nữa cũng không làm. Mượn 'Đỗ Thị' mà nói, kỳ thật họ ngay từ đầu đã trực tiếp tìm đến Tiển Tá, hứa hẹn mua một chương trình một khoảng thời gian, âm thầm cho gã một khoản tạ ơn, nhưng lúc ấy sự thật không rõ khi nào, bị Tiểu Tá quả quyết cự tuyệt. Về sau cũng không biết như thế nào, Ngô Lương Chí lại ở giữa móc nối. Tiểu Tá ban đầu cũng không đồng ý, nhưng không chịu nổi thế công tình cảm của Ngô Lương Chí, nào là năm đó cứu Tiểu Tá một mạng thế nào, còn lo cho gã đến đài truyền hình ra sao, còn vỗ ngực cam đoan Đỗ Thị trong sạch, về sau thiếu chút nữa còn đòi trở mặt, hết cách nên Tiểu Tá đành phải bất chấp khó khăn làm tiết mục kia.

Kết quả thế nào, hai tuần sau, Đỗ Thị liền xảy ra chuyện. Khi ấy lão bách tính công khai lên án chương trình và nhà đài, khiến điện thoại phòng trực ban và phòng tổng biên réo liên tục. Các cậu cũng biết đó, đài truyền hình này của tôi nói cho cùng cũng là đài truyền hình quốc gia, tỉ suất xem gì đó chỉ có thể xếp vị trí thứ hai, một chương trình không cần biết làm khổ thế nào, đầu tiên cậu không thể khiêu khích tranh luận của lão bách tính được, dù chương trình cậu làm tốt, gây hiệu ứng phiến diện cho xã hội vậy cũng không được, lãnh đạo chẳng phải sợ thế sao? Có thể lường trước được kết quả là chương trình lập tức dừng phát sóng để chỉnh đốn và cải cách, về sau sự kiện sữa độc càng ngày càng nghiêm trọng, cục chỉ đích danh phê bình đài trưởng, chương trình liền dứt khoát ngừng hẳn, nếu không phải niệm tình Tiểu Tá là người thành thật, ở đài luôn biểu hiện không tồi, sẽ dứt khoát đuổi gã rồi.

Quyết định dừng phát sóng là do chính miệng anh nhắn, khi ấy chương trình đã chỉnh cải một vài kỳ, Tiểu Tá cả người liền gầy không ra hình dạng, có thể thấy được đả kích gã lớn cỡ nào. Trạng thái kia của gã anh sợ gã luẩn quẩn trong lòng, muốn đêm đó cùng gã đi uống chút rượu khuyên bảo gã, hẹn đặt một phòng ở Vượng Khách mỹ thực, nhưng mà anh tạm thời có việc không đến hẹn được, theo gã về sau nói cho anh biết, gã một mình uống say khướt."

Trong lúc Lưu đài trưởng kể lại, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên thỉnh thoảng nhìn nhau, gật đầu, có thể nói cả vụ án hiện giờ đã rõ ràng toàn bộ, Liễu Thuần bị hại đích thật là vì chương trình của Tá Cần Tư bị dừng.

"Alo, alo... Các cậu còn nghe không vậy, Tiểu Tá rốt cuộc đã chọc vô kiện cáo gì hả?" Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn mãi không thấy nói chuyện, Lưu đài trưởng tưởng rằng điện thoại đã ngắt.

"Đây, đây... Gần đây trạng thái của Tá Cần Tư có phải đặc biệt tốt không?" Hạng Hạo Nhiên trả lời sai vấn đề.

"Đúng thế, sao các cậu biết. Chẳng những tiết mục mới làm có thanh có sắc, hôm nay còn chạy đến chỗ anh, đòi tham gia tổ phỏng vấn hội nghị DAVOS, anh thấy trạng thái thằng nhóc này không tồi nên..."

"Chờ chút, gã đột nhiên quyết định muốn tham gia tổ đưa tin sao?" Hàn Ấn dường như cảm giác được chút khác thường, cắt ngang lời Lưu đài trưởng.

"Đúng thế, vốn dĩ trước đây anh từng trưng cầu ý kiến của gã rồi, gã làm mấy bài sưu tầm rất có chiều sâu, anh muốn cho gã kiêm chút phỏng vấn bên kênh tin tức, nhưng gã nói phía chương trình của gã bận rộn không thoát thân được, anh liền thôi. Nhưng sáng nay không biết thế nào, đòi vào tổ đưa tin. Tụi em cũng biết đại hội lần này bảo an yêu cầu rất nghiêm khắc, danh sách nhân viên phải báo cáo trước thời hạn, hơn nữa tất cả nhân viên tối nay sẽ vào khách sạn toàn bộ thống nhất quản lý. Anh lập tức thương lượng với tổ ủy, khó khăn lắm mới đưa được gã vào danh sách, bây giờ đã hơn 9h rồi, phỏng chừng đã đến khách sạn báo danh."

"Vậy được rồi, trước hết cứ thế thôi, em gác máy nhé Lưu đài." Hạng Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Hàn Ấn đã tắt điện thoại, vẻ mặt khẩn trương nói, "Không đúng, chắc chắn có vấn đề."

Hàn Ấn chưa từng có hành động vô lễ như vậy, chắc chắn đã cảm giác được gì đó, Hạng Hạo Nhiên cũng bất chấp phản ứng của Lưu đài bên kia, hỏi: "Sao, cậu nghĩ Tá Cần Tư đêm nay sẽ gây án nữa."

"Theo lý sẽ không, song chắc chắn có gì đó đã kích thích gã."

"Vậy mau gọi điện thoại cho Lão Từ, bảo anh ta quan sát trước." Hạng Hạo Nhiên cầm lấy điện thoại, nhớ tới Lão Từ đang chấp hành nhiệm vụ điện thoại di động tắt máy, liền chỉ ven đường bảo Hàn Ấn dừng xe, "Thôi đừng gọi, cậu xuống đi, tôi lái, hẳn là có chừng hơn mười phút để chúng ta có thể chạy tới khách sạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui