20
"Khương Khương, bên học viện cảnh sát đang tìm con tin làm thêm bán thời gian, bà có muốn đi hay không? Có tính điểm tín chỉ và cả tiền lương nữa, nửa ngày 120.
" Vãn Vãn cầm điện thoại nói.
Tôi kinh hỉ: “Tốt quá, vậy tui sẽ đi đăng ký!”.
Không ngờ lại có nhiều người đăng ký đến vậy, phần lớn là nữ sinh.
Nhưng chỉ cần mười nam và mười nữ thôi.
Sói nhiều thịt ít, sức cạnh tranh lập tức tăng cao.
Có điều tôi không ngờ rằng huấn luyện viên trường cảnh sát còn biết tôi.
“Ai nhỉ? À, em có phải là cô gái trong video bài tập của Ngụy Trạch Thu không?” Huấn luyện viên cầm bình giữ nhiệt đi đến trước mặt tôi.
Tôi hàm hồ vâng một tiếng.
Nói ra thật đúng là xấu hổ lắm.
Bọn Ngụy Trạch Thu thường phải quay video bài tập, vì vậy tôi xung phong nhận việc.
Sau đó ——
Làm lưu manh xuất hiện trong các video bài tập của anh ấy.
Trong video: Tôi, tay cầm cành cây ba chạc, hung hăng xông tới, rống lên: "Giết!!!"
Ngụy Trạch Thu nghiêm mặt: "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"
Tôi ném thanh gỗ đi, hèn mọn ngồi xổm xuống ôm đầu.
Video còn được giáo viên trường cảnh sát lấy ra làm mẫu.
Ở mức độ nào đó mà nói, tôi coi như cũng có chút danh tiếng trong trường cảnh sát.
Vốn tôi nghĩ là nhiều người như vậy thì bao lâu mới đến lượt mình.
Kết quả là, người huấn luyện viên ban nãy nói tôi đã được thuê.
Bởi vì tôi diễn lưu manh tốt cho nên họ cho tôi đi cửa sau.
Cứ coi như một lời khẳng định đối với tôi đi.
Vào ngày mô phỏng thực chiến đó, chúng tôi được đưa đến một tòa nhà bỏ hoang.
Chúng tôi được đem đến những nơi khác nhau.
Giáo viên của học viện cảnh sát đưa tôi lên đến lầu năm, còn rất ân cần tìm cho tôi một chiếc ghế dựa sạch sẽ.
“Em ở khá xa, bọn họ chắc sẽ tìm được em tương đối muộn, em có thể ngồi trên ghế này nghỉ ngơi.
Đúng rồi, không phải lo lắng về vấn đề an toàn, chúng tôi có trang bị giám sát thời gian thực.
”
Ba nhóm cướp, ba nhóm cảnh sát đặc nhiệm.
Cảnh sát đặc nhiệm phải bắt lấy nhóm cướp và giải cứu tất cả con tin.
Tôi chán nản ngồi trên ghế, đúng là phải đợi thật lâu, tay còn bị trói nên không thể nghịch điện thoại.
Tôi hơi buồn ngủ.
21
"Khương Doanh, Khương Doanh, tỉnh dậy!"
Ai đó đang quay mặt tôi.
Tôi mơ màng mở mắt ra, trông thấy Ngụy Trạch Thu mặc quân phục chiến đấu màu đen, đội mũ sắt và đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đang lo lắng nhìn tôi.
"Sao em lại ở đây? Em không bị thương chứ?" Anh nhanh chóng cắt đứt sợi dây trói tôi.
Tôi lúc này mới nhớ ra mình là con tin.
“Chân tôi bị thương, đi không được.
” Vừa dứt lời, anh đã muốn vén váy tôi lên xem xét vết thương.
"Này, này! Đội trưởng, đội trưởng, chúng ta đang mô phỏng thực chiến, anh đừng có phát điên.
"
“Em không bị thương, em đang diễn mà.
” Tôi giải thích với anh.
Ngụy Trạch Thu quay sang bộ đàm, "Tổ hai, tổ hai, tìm được một con tin bị thương ở chân.
"
Tôi bị Ngụy Trạch Thu ôm bằng một tay ra ngoài, tay kia là khẩu súng trường của cảnh sát.
“Khương Doanh, về sau đừng làm con tin nữa.
” Anh ôm tôi né tránh bọn cướp.
“Tại sao?” Tôi thắc mắc.
"Gặp em sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh.
"
Trong mưa bom bão đạn, anh nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.
“Được.
” Tôi gật đầu.
Tôi nghĩ mình sẽ không thể là con tin của người khác nữa, pháo đài trong lòng tôi đã bị anh chiếm giữ, tôi cam tâm tình nguyện trở thành con tin của anh.
.