Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Ngày thứ hai thức dậy, vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng đã thấy Hạ Thiên Liên
mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu, đang ngồi trên vị trí của cô đợi
sẵn, Lạc Trăn vô thức giơ tay nhìn đồng hồ, may quá, vẫn còn hai phút
nữa, chưa tính là trễ.

“Nếu trưa nay không có nhiệm vụ gì thì ra ngoài với anh một chuyến.” Nói xong xoay người bước vào phòng làm việc.

Lạc Trăn có chút mơ hồ sờ sờ cổ, ông sếp này cũng tự thể nghiệm quá đi, ngay cả phân phó công việc cũng phải đích thân chạy qua.

Chẳng qua
ngoài buổi trưa, mấy ngày tiếp theo Lạc Trăn đều theo Hạ Thiên Liên chạy ra ngoài, lấy tài liệu học hỏi kinh nghiệm, tuy mệt nhưng cũng thú vị,
vì thế căn bản đối với mấy ngày ra ngoài này Lạc Trăn cũng tương đối
hăng hái tràn trề.


“Hạ Thiên
Liên, sao đột nhiên anh lại nhớ ra cần phải mời em một bữa đại tiệc hả,
không phải lừa đảo đấy chứ?” Tuy cảm thấy vị lãnh đạo này đối đãi giả
tạo, làm việc mưu lợi mà cũng coi như là một kẻ tiểu nhân, còn khi không xum xoe lại thấy có chút khó hiểu, đương nhiên nói đi nói lại, cuối
cùng Lạc Trăn vẫn ngoan ngoãn cùng vào một nhà hàng cơm Tây.

“Mời em ăn một bữa cơm cũng cần nhiều lời thế sao.” Hạ Thiên Liên bất giác bật cười.

Lạc Trăn cởi chiếc mũ che nắng thời thượng xuống ngắm nghía trong tay, một tay nhân
tiện kéo cánh tay sếp lớn Hạ, “Đây gọi là hành sự thận trọng, mẹ em
thường nói mà —-” Đang muốn phát huy nền giáo dục của mẹ yêu dấu một
phen, người đi đến trước mắt khiến cô kiên quyết ngưng lại những lời
muốn nói tiếp đó, đồng thời cũng dừng bước. Mạc Hoành vừa dùng cơm với
mấy vị khách xong, lúc đi ra bắt gặp Lạc Trăn kéo một người đàn ông bước vào nhà hàng, bước chân không khỏi dừng lại. Bầu không khí có phần lúng túng, cuối cùng vẫn là Lạc Trăn gạt bỏ bằng hai chữ trước, “Khéo thật”
Mạc Hoành nhìn cô, thật lâu, hơi gật đầu, dẫn người đi cùng băng qua cô, rời khỏi nhà hàng. Lạc Trăn nhíu mày, một lát sau cực kỳ buồn bực kéo
kéo tóc, “Hạ Thiên Liên, sau này không bao giờ ra ngoài ăn cơm với anh
nữa, cứ thấy ra ngoài với anh đều có thể gặp mấy chuyện thế kia.”

“Cái này chỉ có thể chứng minh em trời sinh mang họa thôi.” Hạ Thiên Liên híp mắt
nhìn theo bóng lưng mà mỗi cử động đều lộ vẻ tao nhã và ngạo nghễ kia,
chế giễu Lạc Trăn.

Đến tối ngồi xe sếp lớn Hạ trở về nhà trọ, vừa lên lầu đã phát hiện cửa nhà mình có

khe hở, tưởng là gặp trộm, Lạc Trăn lập tức rút vũ khí phòng thân từ
trong túi xách ra, lúc này bên trong truyền đến một giọng nữ cao rất
quen thuộc, “Phòng tắm còn xa hoa hơn của mình, nghiệp chướng ôi nghiệp
chướng…”

Lạc Trăn giận dữ đi vào, “Sao mày vào được đây?”

“Ô! Hóa ra chị Lạc đã về rồi, ngồi đi ngồi đi, đừng khách sáo, muốn uống gì không, nước trái cây hay bia?”

Lạc Trăng giơ vũ khí trong tay lên, “Một, đây là nhà của tao, hai, đừng đánh trống lảng với tao.”

“A ha ha ha ha, chị em với nhau cần gì phải đẫm máu như thế chứ.”

Lạc Trăn lại lục lọi một vũ khí khác, có điện.

“Chìa khóa là mẹ mày cho, tao đến để mày phụ đạo tiếng anh cho tao thôi.” Rất lưu loát.


Lạc Trăn lướt đến sô pha ngồi xuống, “Tiếng anh gì cơ?”

Thẩm Hạ Thụy cười một cách thành kính, “Là thế này, hôm trước ấy, tao bị công ty sa
thải, mà tuần tới phải đi phỏng vấn công ty mới, nhưng cái công ty này
là một công ty ngoại thương yêu cầu tiếng anh tương đối cao, vì thế, khà khà.”

“Hiểu rồi.”
Trình độ tiếng anh của Thẩm Hạ Thụy cũng tương đương với Lạc Lăng, còn
từng ầm ĩ không ít trò cười, lần kinh điển nhất là có hôm Thẩm Hạ Thụy cùng ba mình ăn cơm với một khách hàng, vị khách đó là một
người Mỹ, khi đó ba Hạ Thụy muốn Thẩm Hạ Thụy dịch một câu cho ông, cứ
ăn thoải mái đừng khách sáo, ba Hạ Thụy vốn muốn khoe con gái rượu trước khách hàng và người phiên dịch, kết quả là —- EAT! Đây chính là câu
phiên dịch hoàn hảo nhất của một sinh viên dốc hết tâm huyết sức lực sở
học của cả đời mới có, ba Hạ Thụy khi đó mặt đỏ như gan heo. Vì nền tảng người nào đó quả thực quá kém, nên Lạc Trăn cuối cùng vẫn đề nghị người nọ đổi công ty trong nước còn thiết thực hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận