Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Cảnh vật ngoài cửa xe dần dần lùi xa, Lạc Trăn quay đầu nhìn về phía gã tài xế anh tuấn đang ngồi trên ghế lái.

“Mạc Hoành, chúng ta phải ăn cơm ở đâu vậy? Con đường này sao tôi lại thấy vừa lạ vừa quen thế.”

Người chuyên tâm lái xe thản nhiên phun ra hai chữ, “Nhà anh.”

“Nhà nào cơ?” Phản ứng của Lạc Trăn tương đối nhanh.

Mạc Hoành nghiêng đầu liếc cô một cái, “Căn nhà ba năm trước em đã từng đến.”

Lạc Trăn
nghe xong suýt nữa bật dậy khỏi ghế ngồi, “Này này này người anh em, tôi và anh không thân thiết, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, thỉnh
thoảng ra ngoài ăn bữa cơm rau dưa tôi cũng không có ý kiến, tội gì phải ồ ạt ra quân đi gặp phụ huynh hả.”

Mạc Hoành hừ nhạt một tiếng.

“Chó cắn người không biết kêu.”

Mạc Hoành
vươn một tay, đầu ngón tay thon dài cởi hai chiếc cúc trên áo của mình,
đoạn kéo tay Lạc Trăn về phía hõm vai vừa lộ ra, giọng nói thanh nhã,
“Nhắc lại câu vừa rồi với chỗ này xem.”

Lạc Trăn tựa như bị bỏng vội rụt tay về, trợn trừng mắt nhìn anh —- Đây là giở trò lưu manh, giở trò một cách trần trụi!

Lạc Trăn cắn cắn răng, “Mặt người dạ thú.”

Trước mặt có đèn đỏ, chiếc xe dừng lại, Mạc Hoành quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt ấy dường như đang ngắm một con tinh tinh.

Lạc Trăn bị nhìn đến độ toàn thân sởn gai ốc, “Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ hả.”

Mạc Hoành lại hừ nhạt một tiếng, đèn xanh, lái xe đi.

“Hừ hừ hừ, chỉ biết hừ, anh nói xem những tinh anh của xã hội như các người… Xì.” Giọng điệu gây hấn.

Lần này ngay cả hừ Mạc Hoành cũng chẳng thèm, tiếp tục lái xe.

Lạc Trăn khoát khoát tay, “Vô vị.”

Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật cứ lùi dần lùi dần, ý thức được mình không thể cứ ngồi chờ chết.

“Mạc thiếu gia, anh cho tôi xuống xe đi, ném tôi xuống bất cứ giao lộ nào cũng được, tôi sẽ không hận anh đâu.”

Mạc Hoành không hề nhúc nhích, “Em sợ gặp mẹ anh sao?”

Lạc Trăn nhíu mày phản đối, “Phép khích tướng đối với tôi cũng vô dụng.”

Sắc mặt Mạc Hoành sầm xuống, “Dính dáng đến anh thật sự khiến em khó chấp nhận đến thế ư?”

Lạc Trăn cười khà khà, “Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ, mọi người đều là bạn bè, tôi chỉ không quen gặp phụ huynh mà thôi.”

“Vậy hiện tại em có thể từ từ làm quen.”

Lạc Trăn
không nhịn được hét lên, “Anh là thổ phỉ hả?” Lời nói này cùng với câu
trước đây cô từng nói với Mạc Hoành “Anh là chó à?” có hiệu quả kỳ diệu
như nhau.

Mạc Hoành không để ý đến cô, tiếp tục lái xe.

Lạc Trăn nghển cổ liếc trái liếc phải.

Một tiếng cười nhạt vang lên, “Em có thể nhảy xuống xe, anh nhất định sẽ đưa em vào bệnh viện.”

Lạc Trăn cười hì hì, “Không, tôi chỉ muốn xem xem gần đây có cái xe cảnh sát nào không thôi.”

Mạc Hoành ngoảnh đầu lườm cô, ánh mắt cực kỳ hung ác.

“Này này, nhìn đằng trước kìa, cẩn thận tông xe.” Lạc Trăn mỉm cười nhắc nhở anh.

Mạc Hoành
quay đầu lại nhìn tình hình giao thông, một lát sau, câu nói như lời
cảnh cáo lạnh lùng vang lên, “Ngồi ngoan ngoãn cho anh, đừng nghĩ anh sẽ thả em đi.”

Lạc Trăn cảm thán, quả nhiên lưu manh, thổ phỉ, cướp giật cùng một nhà.

Biệt thự, hoa viên, nhà ở của con ông cháu cha, năm nào cũng được tân trang, năm nào cũng trở nên xa hoa hơn.

Phản ứng đầu tiên của Lạc Trăn khi xuống xe đó là, “Chậc, lại tham nhũng rồi.”

Người phía
sau đẩy đẩy cô, “Đi thôi.” Động tác và ngữ khí khiến Lạc Trăn cảm giác
như mình là một tên tù binh, đang bị áp giải đến một pháp trường nào đó ở phía trước.

Lạc Trăn quay đầu lại nhìn, “Còn đẩy nữa tôi cắn anh đấy.”

Mạc Hoành vốn muốn cười, khóe miệng khẽ nhếch lại nén xuống.

“Đi nào.” Lần này ngữ khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng hàm chứa vài phần dịu dàng.

“Thế này còn được, cứ tưởng tôi dễ bắt nạt chắc.”

Hai người bước vào cổng chính, vừa khép cửa một giọng nói nữ tính quyến rũ truyền tới, “Đợi các con mãi.”

Mẹ của Mạc Hoành – Lưu phu nhân, eo buộc tạp dề ra đón rất đúng lúc.

Mạc Hoành chào một tiếng.

Lưu phu nhân mỉm cười bước đến, trông thấy Lạc Trăn.

“Ôi, cô gái nhỏ, lần này bác dám khẳng định chúng ta đã từng gặp nhau.”

“Cháu chào dì.” Lạc Trăn gọi rất ngọt.

Lưu phu nhân cười ha hả, “Được được được, lần trước lúc xem mắt bác đã cảm thấy cô nhóc này rất được.”

Lạc Trăn vốn định trả lời “Cháu cũng cảm thấy dì đây rất tốt”, ngẫm lại cũng không
dám càn quấy thật, ngượng ngùng cúi đầu, thành thật mà nói Lạc Trăn tự
cảm giác rất kỳ lạ, mỗi lần đối diện với mẹ của Mạc Hoành luôn có vài
phần kiêng kỵ.

Mạc Hoành nghiêng đầu nhìn cô.

“Mạc Hoành,” Lưu phu nhân đi phía trước dẫn đường bỗng gọi lại, “Con đưa cô bé này
đi rửa tay đi, mẹ chuẩn bị một chút rồi dọn cơm.”

Mạc Hoành gật đầu, kéo Lạc Trăn rẽ sang một lối khác.

“Tôi biết đi, khỏi cần kéo.”

Mạc Hoành hừ một tiếng vẫn dứt khoát kéo lấy tay cô.

Lạc Trăn nhíu mày, “Tính cách thật tệ.”

Đi đến chỗ cầu thang, Lạc Trăn cảm thấy có chút kỳ lạ, “Rửa tay sao phải lên tầng hai? Ở tầng dưới không có phòng vệ sinh sao?”

“Lên phòng anh.”

Lạc Trăn giật mình, “Để làm gì?”

“Em nghĩ anh có thể làm gì, chỉ trong năm phút?”

“Câu này của anh hơi bị đồi trụy đấy.”

Mạc Hoành mặc kệ cô, kéo cô lên thẳng tầng trên.

Lạc Trăn nhếch miệng cười cười, mặc anh kéo lên tầng.

Phòng thứ ba trên tầng hai, Mạc Hoành đẩy cửa bước vào. “Phòng vệ sinh.” Chỉ về cánh cửa kính bên trái căn phòng, còn mình xoay người bước sang một gian bên cạnh.

Lạc Trăn xì
xì hai tiếng trước gian phòng bên cạnh đã đóng lại, “Rõ ràng không chịu
được âu phục còn muốn giả bộ đứng đắn.” Thu lại tầm mắt quét ra bốn
phía, đơn giản, sạch sẽ, ngăn nắp. Dạo một vòng trong phòng, bước đến
bên chiếc giường lớn màu xanh thẫm, ở cuối giường có một quyển album
đang mở, Lạc Trăn tiện tay cầm lên.

Mạc Hoành thay quần áo xong đi ra từ phòng thay đồ đã trông thấy Lạc Trăn đang nửa nằm lên giường anh giở cuốn album của mình.

Mạc Hoành bước qua một tay giật lại, “Đừng tùy tiện động vào đồ của người khác.”

Lạc Trăn nghiêng đầu, nhìn anh, vuốt vuốt vạt áo đứng dậy, “Dữ thế.”

Mạc Hoành đến đầu giường đặt quyển album vào ngăn kéo dưới cùng.

“Rửa tay xong chưa?”

“Ok, ok, đi giờ đây.” Lạc Trăn khoát khoát tay, thanh âm uể oải.

Một bàn ăn tinh tế xa hoa, thức ăn lần lượt được bày ra.

“Con cố ý
gọi điện điện đến nhắc, đồ ăn Trung Quốc. Tám món một canh, hài lòng
chưa nào?” Lưu phu nhân mỉm cười cởi tạp dề xuống, đến ngồi trước bàn
ăn.

Vẻ mặt Mạc Hoành vẫn thong dong bình tĩnh, không hề để ý đến ý cười mờ ám của mẹ.

“Lạc Trăn đúng không nhỉ? Đừng khách sao, cứ coi nơi này là nhà mình nhé cháu.”

Lạc Trăn ngồi đối diện với Lưu phu nhân khẽ cười gật đầu.

“Đại học E?
Hóa ra là bạn học cùng đại học với Mạc Hoành.” Lưu phu nhân bật cười,
“Cuối cùng lại quen nhau ở buổi xem mắt, đúng là cũng có duyên.”

Lạc Trăn đáp lời, “Vâng ạ, rất có duyên.”

“Về sau sao
lại đột nhiên ra nước ngoài?” Lưu phu nhân rất có thiện cảm với Lạc
Trăn, nhưng hình thức biểu hiện của thiện cảm này chính là vặn hỏi lần
lượt từ bối cảnh gia đình của Lạc Trăn cho đến chuyện ra đời cùng học
vấn.

Lạc Trăn cười cười trả lời, “Cơ duyên vừa khéo ạ.”

“Kể ra, ra
ngoài đi đó đây ngắm nhìn thế giới cũng tốt, Mạc Hoành vốn cũng định đi, lúc đó giấy tờ cũng đã ký xong xuôi rồi, kết quả —-”

“Mẹ.” Mạc Hoành vẫn trầm mặc ăn cơm đột nhiên lên tiếng, “Phòng bếp còn canh không ạ?”

“Có, con ngồi đi, mẹ đi lấy cho.” Lưu phu nhân ấn Mạc Hoành đang định đứng lên xuống.

Lưu phu nhân vừa đi khỏi, phòng khách bỗng trở nên rất tĩnh lặng.

“Anh —- định đến nơi nào?”

“… Nước Anh.”

Lạc Trăn gật gật đầu, “Nước Anh rất được, mấy cô bạn người Anh tôi quen cũng rất dễ
chung sống.” Lạc Trăn cười nói, “Anh không đi đúng là hơi đáng tiếc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui