Lúc này, cánh cửa văn phòng được mở ra, bốn thuộc hạ của Hoàng Tam bước vào.
Một trong số họ vẫn còn cầm một con dao bếp trong tay, điều này khiến tôi hơi hoảng sợ.
Hoàng Tam gõ và nói với tôi: Trần Danh, hãy làm theo các quy tắc đi.
Cậu đánh Trương Hào ra nông nỗi vậy, sau khi hồi phục hắn sẽ đánh cậu tơi bời, tôi có thể nói tốt giúp câu, nhưng ít nhất phải đánh gẫy một cánh tay của cậu.
Advertisement
Trái tim tôi đập thình thịch, nghĩ rằng họ sẽ không tàn nhẫn vậy chứ, đây không phải phạm pháp sao?
Lúc này, hai người tiến đến và giữ tôi, một người khác ấn tay tôi xuống đất, còn một người khác cầm con dao lên đòi chém tôi.
Advertisement
Tôi sợ đến toàn thân run rẩy, lắc đầu quầy quậy với Hoàng Tam, trong miệng cứ lẩm bẩm, cố gắng yêu cầu hắn ta buông tôi ra.
Hoàng Tam xua tay, ý bảo mấy người đó khoan chặt, hắn cầm điện thoại đến trước mặt tôi, vỗ vai tôi và gõ, "Thật ra tôi rất xem trọng cậu, cậu là một người trẻ thông minh Nhưng Trương Hạo là một cái gai, tôi không muốn khiêu khích hắn ta, nhưng tôi thực sự có thể nói thay cho cậu.
Tuy nhiên, dù cái chết có thể được miễn, cậu vẫn phải trả giá.
Tôi đang bận run rẩy và gõ: Sếp Hoàng, ông nói, ông nói nên làm sao thì tôi làm nấy, tôi sẽ trả cho các chi phí của hắn ta.
Hoàng Tam mỉm cười, ném cho tôi một mảnh giấy và cây bút, và yêu cầu tôi lập phiếu nợ.
Hắn nói Trương Hào là một ham tiền, có phiếu ghi nợ này, vấn đề sẽ dễ xử lý hơn.
Tôi tự ngẫm tôi đã thực sự đã chém vào đầu người ta rồi.
Phí nhập viện và các chi phí thuốc men là tôi phải trả.
Nên tôi nhận lấy lấy bút và giấy, hỏi Hoàng Tam cách ghi giấy nợ thế nào.
Hoàng Tam mới ra tay đã khiến tôi hoảng sợ, hắn ta giơ cho tôi một ngón tay, tôi nghĩ 1 nghìn là điều không thể, phải là 10 nghìn, 10 nghìn này không phải là một khoản nhỏ đối với tôi, nhưng khi đó tôi đã nghiến răng chấp nhận.
Tuy nhiên khiến tôi không ngờ, Hoàng Tam nói là 100 nghìn.
Đời tôi chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy.
Điều này khác gì Hoàng Tam đang giết tôi.
Tôi không thể nào lấy được nhiều tiền như vậy, và hắn ta chắc chắn biết rằng tôi nghèo.
Mục đích của hắn ta không phải là tiền.
Hắn muốn trói buộc tôi.
Dù gì tôi cũng là chồng của Bào Văn.
Khi cần thì Hoàng Tam cũng có thể sai khiến tôi.
Tôi thật sự không muốn chấp nhận chi 100 nghìn này, nhưng nhìn vào con dao sáng chói, tôi đành phải chấp nhận nó.
Hoàng Tam yêu cầu tôi viết lý do vay tiền để điều trị cô em gái.
Tôi biết rằng hắn ta đã thêm điều lệ X vào phiếu vay, vay có nguyên nhân, đến lúc đó tôi báo cảnh sát cũng chỉ là vô ích.
Không ai có thể chứng minh rằng tôi bị đe dọa.
Khi tôi thất thần chấp nhận tờ nợ 100 nghìn này, đặt dấu tay của mình lên đó, cả người tôi như chết đi.
Tôi biết rằng từ hôm nay, tôi coi như đã bán thân.
Hoàng Tam chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách lợi dụng tôi.
Nhưng dù sao tôi cũng giữ một cánh tay và không bị đánh.
Đang an ủi bản thân bằng cách này, Hoàng Tam đột nhiên nói với những thuộc hạ: "Ra tay đi, lấy một ngón tay của cậu ta là được."
Tôi hết hồn, mấy người đàn ông rất nhanh chóng bắt lấy tôi thêm làn nữa, cầm cây dao lên và chặt ngón tay cái của tôi.
Tôi sợ đến xém chút hét lên, nhưng tôi đã kiềm chế, một khi tôi thốt lên, chuyện lần trước tôi lấy chai rượu đập bể đầu Hoàng Tam sẽ bị lộ, đến lúc đó thì sẽ không là chuyện của một ngón tay rồi.
Tôi vặn vẹo cơ thể mình, rất muốn chống cự.
.