Nghe đến đây, đầu tôi bỗng nổ toang một tiếng, lúc đó giống như có một trăm con ngựa đang chạy trong tim tôi vậy, tôi thầm nghĩ, mẹ vợ à mẹ vợ, mẹ là đang đẩy con vào chỗ nước sôi lửa bỏng hay sao?
Tuy rằng người tôi thì đang ở trên lầu, không nhìn thấy biểu cảm của Bào Văn, nhưng tôi đã cảm nhận được sát khí đã ngay sát bên cạnh mình rồi, tôi tự nghĩ mình tiêu rồi, cô ấy cho dù không đánh chết mình thì đánh cho thành tàn phế thật sự rồi.
Advertisement
Mà Trần Nhã tiếp tục nói: "Tiểu Văn, mẹ đã nói như vậy rồi, con đừng nghĩ đi tìm Trần Danh tính toán, mặc dù con không thích nó, nhưng nó dẫu sao cũng được gả vào nhà chúng ta rồi, con không được ngày nào cũng đánh mắng nó.
Lần này nó đem chuyện này ra nói với mẹ, con cũng đừng đổ lên đầu nó nữa, mẹ sẽ làm chống lưng cho nó, con có tức giận như nào thì đổ lên người mẹ đây này."
Advertisement
Thấy Trần Nhã nói như vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm được một chút.
Tôi thầm nghĩ Trần Nhã đúng là nói được làm được, đúng là đang bảo vệ tôi.
Nhưng tôi cũng cảm nhận được cơn tức giận của Bào Văn, Trần Nhã cũng không thể bảo vệ được cho tôi, dù sao bà ấy cũng không ở đây cùng chúng tôi, đến lúc chỉ còn tôi và Bào Văn, Bào Văn nhất định sẽ xử lí tôi.
Nghĩ đến đây, tôi có chút không dám ngây ngốc ở đây nữa, tôi thầm nghĩ trốn được cứ trốn, vừa hay đến giờ đi làm, thế là tôi mau chóng giả vờ như không biết chuyện gì đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, tôi liền nhìn hai người cười cười rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vậy mà hai mẹ con họ nghĩ rằng tôi không nghe được nên vẫn tiếp tục cãi nhau..
Bào Văn nói: "Mẹ, lần trước chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao, mẹ đừng quản chuyện của con nữa, con nhất định sẽ nhanh chóng cho mẹ bế cháu.
Nhưng mẹ sao lại vẫn cứ quản chuyện của con thế, con đã không còn là trẻ con nữa rồi."
Trần Nhã nổi giận đùng phản bác nói: "Cháu ngoại, cháu ngoại, vậy con thật sự đã sinh chưa? Tiểu Văn, con hãy thành thật với mẹ đi, con có phải là ghét chuyện đó nên không chịu mang thai đúng không?"
Dừng lại một chút, Trần Nhã nói một câu mà suýt nữa khiến tôi hét lên, bà ấy nói: "Tiểu Văn, nếu như con không muốn làm mẹ, nếu như con thật sự không muốn sinh em bé thì để mẹ và Trần Danh sinh!"
Trần Nhã thế mà lại muốn sinh con với tôi!
Khoảnh khoắc đó não tôi nổ bùm một tiếng, bà ấy điên rồi sao, sao có thể nói thế chứ?
Song bỏ qua thân phận của chúng tôi, nghe cũng rất hấp dẫn, khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc khác lạ.
Dù sao Trần Nhã cũng là một phụ nữ cực kỳ thướt tha, đang ở độ tuổi sung sức, dù là kinh nghiệm hay thân phận, với đàn ông mà nói đều khó cưỡng lại được.
Tôi nuốt nước miếng, suýt nữa dừng lại nghe thêm một lúc, vì tôi thực sự rất hiếu kì hai mẹ con này sẽ nói tiếp cái gì.
May mà tôi kịp thời tỉnh táo lại, vội vàng nhanh chân bỏ đi, nếu bị lộ thì hai mẹ con họ chắc chắn sẽ liên thủ cho tôi chết.
Trên đường đến quán bar, tâm trạng tôi vẫn không thể bình tĩnh nổi, nhớ lại câu muốn sinh con với tôi của Trần Nhã, tôi cực kì xúc động.
Cuối cùng tôi tát mình một cái, để mình không nghĩ linh tinh nữa, Trần Nhã nói vậy chắc là vì chọc giận Bào Văn, muốn ép Bào Văn nhanh chóng sinh cháu cho bà ấy.
Chẳng bao lâu đã đến qua bar, tôi làm việc như bình thường nhưng luôn không có tinh thần lắm, cứ cảm thấy hết sức lo sợ, bên cạnh tôi có hai quả bom hẹn giờ.
Một là Trương Hạo, quả còn lại đương nhiên là Bào Văn, tôi cảm thấy lúc nào họ cũng có thể tìm tới cửa, đánh đấm sỉ nhục tôi.
May mà tất cả đều sóng yên biển lặng, Trương Hạo chắc vẫn nằm viện, còn Bào Văn cũng không biết nghe lời Trần Nhã rồi hay vẫn ở nhà đợi để xử tôi, dù sao cô ấy cũng không xuất hiện.
Còn Tô Nhược Thủy thì lại lần nữa về hát ở quán bar, cô ấy vẫn cuốn hút như thế, khiến khách hàng điên cuồng.