Mạc Hàn, tôi rút lại lời vừa nói là cậu “yếu”.
Hiện tại Mạc Hàn cũng chẳng biết làm gì được.
Hắn chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này xảy ra cả.
Tuy nhiên, Cố Thành cũng hết cách.
Đã làm cho người ta có thai rồi thì chẳng thể nào giải quyết được gì nữa.
Tốt nhất là chịu trách nhiệm đi là vừa.
Mạc Hàn đưa tay vò đầu, hắn nói vọng vào trong điện thoại.
- Cố Thành, sao cậu và vợ bao nhiêu năm rồi cũng chưa có con? Cậu làm thế nào được đấy?
Cố Thành thật sự muốn bổ cái đầu của Mạc Hàn ra xem bên trong đó chứa những gì.
Đối với tất cả mọi chuyện thì Mạc Hàn luôn nhanh nhạy mà hiểu ra vấn đề ngay, sao riêng về cái chuyện này chẳng khác gì 1 tên ngốc vậy.
Nghĩ đến đây, Cố Thành liền đáp.
- Chẳng lẽ không thể dùng biện pháp phòng tránh được à? Mạc Hàn, rốt cuộc não cậu rơi đâu rồi thế?
Sắc mặt của Mạc Hàn trầm xuống.
Sau cùng hắn bị thằng bạn chế giễu nhiều quá, khó chịu nên liền cúp máy ngay.
Đúng là bạn với chả bè.
Có nhờ 1 tí chuyện mà cũng chẳng nhờ được.
Sáng hôm ấy, Tư Vân và Mạc Hàn ngồi đối diện với nhau trong thư phòng.
Ngăn cách giữa 2 người chính là 1 chiếc bàn được làm bằng gỗ điêu khắc rất tỉ mỉ.
Điều đáng nói ở đây chính là trên mặt bàn có 1 cái que thử thai.
Hai tay của Tư Vân nắm chặt vào nhau.
Mà Mạc Hàn thì cũng chẳng thể nào vui nổi.
Hắn nhìn cái que thử thử thai hiện 2 vạch đỏ chói thì thở dài 1 cách mệt mỏi.
Ngay khi hắn đang định nói gì đó thì đột nhiên Tư Vân liền mở lời trước.
- Hay tôi bỏ… Đứa bé nhé…
Nghe được câu nói này của Tư Vân, Mạc Hàn tức giận lập tức đứng dậy đập mạnh hai tay xuống bàn.
- Tôi cấm tôi được nói những lời này! Đứa bé là con của tôi! Tốt nhất cô bỏ ngay cái ý định làm hại nó cho tôi ngay!
Điều Mạc Hàn lo lắng nhất ở đây chính là vấn đề cô mang thai con của hắn có bị làm sao hay không? Từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói huyết tộc và con người sinh con cả.
Nếu như trong trường hợp đứa bé giống với Tư Vân thì không sao.
Nhưng nếu đứa bé lại mang sức mạnh giống hắn thì đây cả là 1 vấn đề lớn.
Cơ thể của Tư Vân làm sao có thể chịu đựng được chứ?
Tư Vân nắm chặt tay lại.
Đứa bé này vốn dĩ không nên được sinh ra.
Rõ ràng ý muốn của cô là rời khỏi đây cơ mà? Nếu như có đứa bé thì cô lại bị trì trệ việc thoát khỏi nơi này.
Nhưng… Cho dù ý chí của cô có lạnh lùng, sắt đá thế nào thì đứa bé cũng là 1 phần của cô cơ mà? Cô… Ra tay không được.
Mạc Hàn trầm ngâm một lúc rồi cầm lấy cái que thử thai, sau đó cất que thử thai vào túi rồi vòng qua nắm lấy tay của Tư Vân đứng dậy.
- Anh định làm gì?
- Đi, tôi dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Tư Vân bị Mạc Hàn lôi ra xe, rồi bắt đầu rời khỏi căn biệt thự.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên cô được ra khỏi phạm vi khi bị bắt đến đây.
Mạc Hàn nói bệnh viện tốt nhất ở trung tâm thành phố.
Từ chỗ này đến đó chắc mất tầng nửa tiếng.
Cô ngồi trên xe, hướng tầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh xung quanh rất đẹp.
Tâm trạng của cô dần thoải mái hơn.
Mà Mạc Hàn cũng nhìn ra được sự thay đổi này của Tư Vân.
Hắn cũng biết khoảng thời gian qua cô đã bị nhốt lại nơi đó nên bây giờ được ra ngoài có chút kích động thì cũng là điều dễ hiểu.
Trên xe có tổng cộng 4 người.
Ngoài Mạc Hàn và Tư Vân ra thì có 1 tài xế và 1 thuộc hạ thân cận đang ngồi ghế lái phụ.
Những người này đều là người của hắn nên hắn cũng yên tâm cho đi theo cùng.
Thấy Mạc Hàn vươn tay ra, thuộc hạ đang ngồi ở ghế phụ lập tức hiểu ý, mở ngăn kéo lấy ra 1 chiếc áo choàng có màu xanh đen có mũ đưa cho hắn.
Mạc Hàn cầm lấy chiếc áo choàng rồi mặc vào cho Tư Vân.
- Ra ngoài nhớ mặc áo này đấy.
Cô là con người, với lại có loại m.áu hiếm nên rất dễ thu hút những huyết tộc khác.
- Chẳng lẽ ở trên đảo này không có con người sao?
- Có thì có đấy, nhưng ít hơn huyết tộc.
Mặc áo choàng vào cho Tư Vân, Mạc Hàn còn cẩn thận đội mũ áo lên cho cô.
Về chuyện Tư Vân mang thai, Mạc Hàn bắt buộc phải tìm mọi cách giấu giếm đi.
Hiện tại hắn chưa chính thức ngồi vào cái ghế Gia Chủ thì hắn vẫn chưa có quyền hành nhiều.
Hắn tính đợi 1 thời gian nữa thì hắn mới cố gắng lấy huy hiệu đỏ, nhưng hiện giờ hắn phải đẩy nhanh kế hoạch rồi.
Bao nhiêu dự tính của hắn bị đổ bể chỉ vì 1 cái thai trong bụng của Tư Vân.
Hắn đã từng bị bố mẹ bỏ rơi, chính vì thế hắn có thể thấu hiểu cái cảm giác đó.
Do vậy nên khi Tư Vân nói với hắn là bỏ đứa bé thì hắn lập tức phản đối ngay.
Đang yên đang lành bỗng dưng phải làm bố khiến cho hắn còn chưa định thần lại.
Nghĩ đến đây, Mạc Hàn tựa lưng ra sau rồi nói với Tư Vân.
- Tốt nhất đứa bé là con gái, nếu không khi nó ra đời thì đừng có trách!
Tư Vân khẽ nhíu mày.
Cô quay sang nhìn Mạc Hàn tỏ vẻ không vui.
- Anh đang trọng nữ khinh nam đấy à?
- Tôi thấy con gái sẽ dễ biết điều hơn.
- Nhỡ là con trai thì sao?
- Nó phải là con gái!.