Trong phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, một lúc lâu sau, Chung Thụy mới mở miệng phá vỡ sự trầm mặc, lấy từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường ra một tập văn kiện: “ Đây là hợp đồng của Nghệ Long, cũng đã đóng dấu rồi, đây là phần thuộc về em”
Tiêu Tiêu nhận bản hợp đồng, cảm thấy nó rất nặng, giống như tâm tình của cô vậy.
Cho dù trong lòng Chung Thụy đang rất tức giận, nhưng vẫn không quên lời hứa với cô.
Cô nghĩ bởi vì mình không muốn chấp nhận phần tình cảm này, làm tổn thương đến Chung Thụy, khiến cô cảm thấy rất áy náy.
Giờ phút này, cô khinh bỉ sự hèn nhát của mình, cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: “ Cảm ơn anh, tiền bối Chung”
“ Không cần nói lời cảm ơn quá sớm, em chắc hẳn là chưa quên chúng ta đã đánh cược với nhau phải không?” Chung Thụy rút tay về, phần văn kiện kia lại nằm trong tay anh một lần nữa, còn bàn tay của Tiêu Tiêu thì trống không.
“ Dĩ nhiên là tôi nhớ rồi, sau khi trở về tôi sẽ đưa đồ đánh cược đến nơi ở của tiền bối”
Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà hứa hẹn.
Chung Thụy nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: “ Em định đưa tôi cái gì vậy?”
“ Vòng cổ ngọc trai” Nhìn vẻ mặt kỳ dị của anh, Tiêu Tiêu vội vàng giải thích: “ Đây là quà biếu sau khi tôi quay xong bộ phim đầu tiên, kiểu dáng là của năm năm trước, mặc dù là có chút lỗi thời, nhưng với tôi mà nói nó rất có giá trị.”
Chung Thụy ước lượng tập hồ sơ ( y như anh coi nó nặng nhẹ rồi ra giá đó mà), rồi nhìn cô thật sâu: “ Khoản cược của chúng ta, là đưa cho đối phương một thứ gì đó rất quý giá . Em muốn đưa cho tôi cái gì, cũng phải hỏi thử coi có phải là thứ tôi muốn hay không?”
Vẻ mặt Tiêu Tiêu kinh ngạc, vòng cổ ngọc trai bị từ chối là ở trong dự liệu của cô rồi, nhưng mà ý của Chung Thụy như vậy, thì chắc anh đã sớm nghĩ ra một thứ gì đó tốt hơn?
“ Nếu đắt tiền quá, vượt qua khả năng của tôi, như vậy thứ cho tôi không thể đánh cược được”
“ Không, thứ này em nhất định có thể cho được”
Chung Thụy đem phần văn kiện nhét vào tay Tiêu Tiêu một lần nữa, đưa tay phủ lên ngực của cô, hơi hơi nheo mắt lại, thân thể hơi ngã về phía trước: “ Thứ tôi muốn không phải là đồ vật quí nhất của em, mà là thứ quí giá nhất của em”
Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm, cảm giác được lòng bàn tay của anh đang dán sát vào ngực mình, bên tai truyền đến thanh âm gằn từng tiếng một của Chung Thụy: “ … Cái tôi muốn chính là, trái tim của em!” ( e hèm là trái tim)
Thứ quí giá nhất, là trái tim của cô!
Rất ngoài dự đoán của Tiêu Tiêu, một lúc lâu sau cô mới khôi phục lại tinh thần.
Hóa ra thứ Chung Thụy muốn nhất, lại là….
Tiêu Tiêu cười khổ, nhìn Chung Thụy lắc đầu: “ Thật xin lỗi, tiền bối, thứ này tôi đã sớm đánh mất rồi”
Trái tim của cô, sớm đã gửi trao cho người, và làm sao có thể lấy ra để đặt cược một lần nữa đây?
Chung Thụy thu lại nụ cười, con ngươi đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiêu, trong tiếng nói hàm chứa một tia lạnh lùng: “ Đã mất? Đã gửi cho người, hay là không chịu cho tôi?”
Trong chốc lát Tiêu Tiêu không biết nên trả lời như thế nào, cô đã nói thẳng như vậy, bây giờ muốn nói lại cũng rất khó.
Trái tim của cô, đã sớm cho người trước mặt này rồi.
Chung Thụy trước màn ảnh, Chung Thụy trong phim trường, quan tâm cô là Chung Thụy, hôn cô là Chung Thụy, ôm cô cũng là Chung Thụy, cùng với Chung Thụy kề cận trước mắt này.
Vẻ mặt bất đồng, ánh mắt cũng không giống, nhưng từng chút từng chút khắc vào lòng cô.
Tiêu Tiêu không thể không thừa nhận, cô đã bị rơi xuống hố rồi.
Trong lúc bất tri bất giác, Chung Thụy đã xông vào trái tim cô, đã sớm mang trái tim này đi rồi…
Nhưng mà, hiện tại Tiêu Tiêu làm sao có tư cách để nói ra miệng đây?
Nếu Chung Thụy hiểu lầm, không bằng cứ thuận theo ý của anh để cho hiểu lầm càng sâu thêm
Tiêu Tiêu mím môi, dứt khoát không mở miệng giải thích.
Nói càng nhiều, sẽ càng lộ ra sơ hở.
Những gì còn sót lại của cô đã không còn nhiều nữa, ít nhất phải giữ lại một chút tôn nghiêm, đem phần tình cảm không nên này, tiếp tục chôn giấu dưới đáy lòng…
Chung Thụy cho tới bây giờ chưa trãi qua cái tình huống thất bại như vậy, sau khi anh tiến vào giới giải trí, đã nếm thử một chút thất bại, nhưng cũng bắt đầu “ thuận buồm xuôi gió”, số vẫn đỏ cho đến bây giờ.
Ngay từ lúc đầu, hết thảy mọi việc đều được anh nắm trong lòng bàn tay, hiện tại trong vòng lẩn quẩn này, nói có chút khoa trương, nhưng Chung Thụy chỉ cần giậm chân một cái sẽ gây chấn động rất lớn.
Thế nhưng anh lại không nghĩ tới, khi mình thổ lộ, thì cái phần tâm ý của mình sẽ bị Tiêu Tiêu chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt không chút lưu tình, ngay cả một chút hi vọng cũng không cho anh.
Chung Thụy không cho rằng mình sẽ nhìn lầm, Tiêu Tiêu tuyệt đối không giả tạo khi thỉnh thoảng toát ra sự vui mừng cùng ái mộ khi nhìn về phía anh.
Kỹ xảo của cô, còn chưa thuần thục đến mức ngay cả Chung Thụy nhìn cũng không ra
[Hay là nói, người tình trong mắt còn hơn cả Tây Thi, đó cũng là nguyên nhân mà từ trước tới nay Chung Thụy luôn nhìn những tình huống giả dối trong phim trường theo cùng một mô típ ?]
Chung Thụy bỗng nhiên nở nụ cười, sự tức giận nơi đáy mắt dần dần lan rộng, rồi hóa thành ung dung và kiên định.
Mặc kệ Tiêu Tiêu xuất phát từ mục đích gì để tiếp cận anh, hoặc là có chuyện gì đó bí mật không thể nói được, những việc này anh cũng không cần quan tâm tới.
Cô gái bé nhỏ này trong lúc vô tình đã đi vào lòng anh, và anh chấp nhận hết thảy hậu quả.
Muốn rời khỏi mình, cũng phải hỏi qua anh có đồng ý hay không!
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Chung Thụy khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, có chút không đoán được suy nghĩ của anh
Chỉ thấy Chung Thụy vuốt ve môi của cô, ánh mắt từ từ tối lại, giống như nụ hôn vừa rồi còn chưa dùng hết sức, làm cho Tiêu Tiêu có chút kinh hãi trong lòng.
“ Tiền bối Chung, nếu không còn việc gì nữa, tôi về trước đây”
“ Cũng được” Chung Thụy rút tay về, đôi môi thay thế đầu ngón tay, rơi vào khóe miệng của cô, đầu lưỡi vẽ phác họa bờ môi, động tác ôn nhu lại mang theo chút thương tiếc, Tiêu Tiêu trợn tròn mắt hoàn toàn mất hết phản ứng.
Nói chung sau khi bị từ chối, nếu người đàn ông không xấu hổ rồi bắt đầu nổi giận, thì họ đuổi các cô đi ngay lập tức, hoặc là hô to về sau không muốn nhìn thấy cô nữa, làm cho các cô phải dọn ra khỏi nhà của họ ngay.
Nhưng phản ứng của Chung Thụy, cùng với trong tưởng tượng của Tiêu Tiêu sao lại khác biệt đến như vậy, hoàn toàn không có cảnh tượng tức giận cùng căm hận, lại còn thân thiết với mình hơn nữa chứ?
“ Trở về thu dọn phòng cho xong đi, buổi tối tôi sẽ xuất viện về nhà nghỉ ngơi”
Tiêu Tiêu sửng sốt: “ Sao không ở bệnh viện hai ngày để quan sát vết thương rồi trở về nhà? Dù sao Ben cũng đã nói phim trường bên kia cũng không cần lo lắng, xin nghỉ một hai ngày chắc là được mà”
Bởi vì Chung Thụy NG không nhiều, thời gian quay phim cũng khá dư dả, Ben lại từ chối những hợp đồng không quan trọng, anh hoàn toàn có thể nghỉ ngơi vài ngày, tạm thời cứ xem như là những ngày nghỉ phép hiếm có đi.
“ Bệnh viện sao lại tốt hơn trong nhà đươc? Hơn nữa, một ngày tôi không đi, thì bệnh viện này sẽ không được bình yên thêm một ngày” Chung Thụy liếc mắt ra ngoài cửa sổ, các phóng viên chỉ có tăng chứ không giảm, ánh đèn flash lại “ tách, tách” không ngừng, bầu trời tối đen phỏng chừng có thể biến thành ánh sáng mặt trời ban ngày, những người khác trong bệnh viện này làm sao chịu đươc?
Tiêu Tiêu rùng mình, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phóng viên thật sự rất chuyên nghiệp, từ sáng đến tối, đầu tiên là chạy tới hiện trường, còn mang theo lương khô và nước bên mình nữa chứ, xem ra là đang chuẩn bị trường kì tác chiến đây, một bộ không lấy được những tin tức trực tiếp thì sẽ không rời khỏi vị trí
Cô nghĩ tới cái màn bị phóng viên đuổi theo tận hai dãy phố trước kia, trong lòng nhịn không được phát run.
Làm ngôi sao nổi tiếng bao nhiêu, thì sau lưng bị phóng viên truy đuổi chật vật bấy nhiêu…
“ Tôi về trước thu dọn đây, rồi hầm canh xương cho anh” Ben đã nói chẳng qua xương sườn của Chung Thụy hơi nứt ra mà thôi, không phải vết thương gì lớn, nhưng mà Tiêu Tiêu nghĩ vẫn phải tẩm bổ, để cho anh mau mau khỏi bệnh.
“ Đừng quên, đem tất cả đồ đạc trong phòng khách chuyển hết sang phòng ngủ chính đó” Chung Thụy hôn hôn vành tai của Tiêu Tiêu, vừa lòng mà nhìn vẻ mặt ngạc nhiên trong chớp mắt của cô: “ Vừa rồi em đã nói sẽ làm tình nhân của tôi, chẳng lẽ lại là giả sao? Có tình nhân nào mà phân phòng ngủ không, em cũng hiểu được mà phải không?”
Ngụy biện, việc này căn bản là ngụy biện !
Chẳng qua việc Tiêu Tiêu chọc giận anh, chỉ là cái cớ để Chung Thụy buông tha cho cô, làm sao lại biến thành Chung Thụy uy hiếp điểm yếu của mình vậy?
Nói là ngủ cùng một phòng, Tiêu Tiêu rất lo lắng có thể khống chế chính mình hay không
Chung Thụy đu đưa (^^) ở trước mặt cô, cô đã có chút không chịu nổi rồi, bây giờ còn “ đồng giường cộng chẩm…”
Lời nói của Tiêu Tiêu trở nên lắp bắp , ấp úng mà phản đối: “ Tiền bối, dáng ngủ của tôi không tốt, tiền bối lại đang bị thương, tóm lại…”
Tóm lại chúng ta phân phòng ngủ vẫn tốt hơn, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho Chung Thụy, không phải sao?
Nhìn thấy sóng mắt của Tiêu Tiêu di chuyển qua lại, Chung Thụy đã đoán được hơn phân nửa rồi.
“ Tôi bị thương, buổi tối em hẳn là phải ở bên cạnh để chăm sóc tôi. Quyết định như vậy đi, em về thu dọn đồ đạc trước đi”
Chung Thụy đã quyết định, cũng không cho Tiêu Tiêu có thời gian phản bác, trực tiếp lấy cớ mệt mỏi cần nghỉ ngơi để đuổi Tiêu Tiêu đi.
Tiêu Tiêu buồn bực ra khỏi phòng bệnh, vì từ chối Chung Thụy mà cô có chút chột dạ cùng áy náy, nên cô cũng không dám phản bác anh nữa, che che giấu giấu mà chuồn ra khỏi vòng vây của phóng viên, về nhà thu dọn đồ đạc
Dưới sự giúp đỡ của Ben quả nhiên đúng bảy giờ tối Chung Thụy đã xuất viện về nhà, tuy gặp khó khăn một chút, nhưng may mắn là “ vô kinh vô hiểm”*tránh được vòng vây của phóng viên.
*Vô kinh vô hiểm: không kinh động cũng không nguy hiểm
Từ trong phòng bếp vọng ra một loạt các âm thanh chiên xào, cộng thêm mùi hương của cơm và canh hầm xương, quan trọng là người bên trong đang mặc tạp dề, cầm cái xẻng, dáng người và khuôn mặt đúng thật là xinh xắn.
Ben nhịn không được hít hít cái mũi, rất thơm, bụng anh đúng lúc lại kêu vài tiếng, anh liền quay đầu cười cười lấy lòng Chung Thụy: “ Thời gian cũng không còn sớm nữa, không ngại để tôi ở lại ăn cơm chứ?”
Đúng lúc Tiêu Tiêu bưng một mâm thức ăn tới, nghe xong câu nói của Ben, có chút buồn cười, người đại diện “ vàng kim” này muốn ở lại ăn cơm thì dễ thôi nhưng sao dáng vẻ lại khó khăn như vậy chứ?
Làm ra bộ dạng nịnh nọt, ở sau cái mông thiếu chút nữa là mọc ra mấy cái đuôi để vẫy tới vẫy lui nữa.
“ Đương nhiên có…”
Tiêu Tiêu chỉ mới nói được phân nửa, thì đã bị Chung Thụy cắt ngang: “ Đương nhiên không được, thời gian không còn sớm, anh cũng nên về đi, đừng để chị dâu lo lắng”
Ben lắc lắc cái đầu, ánh mắt tràn ngập lên án trừng về phía Chung Thụy.
Tính tình kì quái không giống ai, ngay cả miếng cơm cũng không cho, người đại diện như anh sao lại có số khổ như vậy?
Vì Chung Thụy, anh ta cố gắng làm việc, sàng lọc hợp đồng, tạo quan hệ tốt với những người cùng ngành, giúp anh ngăn đội chó săn lại, không có người đại diện nào vừa nghiêm túc lại vừa tốt đẹp hơn anh được, đốt đèn cũng không tìm thấy nữa là!
Nụ cười trên mặt Tiêu Tiêu đông cứng lại, cô nghĩ đến giao ước của ngày hôm nay ở trong phòng bệnh, bây giờ Chung Thụy là lớn nhất, cô cũng không nên nói thêm gì nữa.
Chung Thụy thản nhiên ngồi ở giữa bàn ăn, lườm Ben một cái, người ở phía sau chỉ biết cúi đầu, rồi nhanh chóng nói tạm biệt với Tiêu Tiêu, vẻ mặt buồn buồn mà mở cửa rời đi.
Hừ, không cho ông ở đây, thì ông sẽ ở chỗ khác!
Ben vừa rầm rì vừa bước đi thật nhanh, dù sao ở nhà còn có bà xã đại nhân đã làm một bàn đồ ăn chờ mình rồi!
Tiêu Tiêu bưng cơm và thức ăn lên, đặt xung quanh Chung Thụy, nhìn cô không giống như người tình, mà lại giống bảo mẫu hơn.
Đại gia Chung Thụy được phục vụ thực sự rất hài lòng, chỉ cần giơ tay lên một cái, hoặc chỉ cần một ánh mắt, cũng không cần mở miệng thì đã có ngay thứ mình muốn đặt ở trước mặt rồi.
Ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Chung Thụy ra hiệu Tiêu Tiêu ngồi ở trên đùi anh.
Anh cúi người xuống cười cười với cô, Tiêu Tiêu bị nụ cười sáng lạn của người nào đó làm cho lay động mà cụp mắt xuống: “ Tôi còn chưa ăn no, làm sao bây giờ?”
Tiêu Tiêu im lặng, hai bát cơm lớn, thức ăn trên bàn hơn phân nửa vào bụng của Chung Thụy, dạ dày của anh rốt cuộc là thứ gì vậy?
Ăn quá nhiều, thực sự Chung Thụy không sợ béo lên sao…
“ Nếu không, tôi lại nấu thêm hai món ăn nữa nhen?” Tiêu Tiêu dè dặt mở miệng, dù sao cũng cảm thấy dáng vẻ hiện tại của hai người rất là thân mật, có chút không thích ứng được, đang muốn né ra.
Chung Thụy ôm thắt lưng của cô, không cho cô tránh ra, đôi môi dừng ở trên cổ cô, dùng sức hôn một cái.
Cho dù bây giờ anh không nói gì nữa, nhưng Tiêu Tiêu cũng hiểu được cái chữ “ Đói” của Chung Thụy không có nghĩa là “ Đói”, trong lòng cô không khỏi lo lắng.