Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Sau khi kết thúc buổi ghi hình tại phim trường, Tiêu Têu ngồi ngây người trong toilet khoảng mười phút. Một lát sau, cô xoa nhẹ bụng mình một cách vô thức, khuôn mặt rạng rỡ rời khỏi đó.

A, tin tốt lành này nên nói cho ông nội đang mong chờ mỏi mòn biết trước, hay là Chung Thụy đây?

Nghĩ tới ngày chủ nhật đen tối nào đó, sắc mặt của Tiêu Tiêu không khỏi u ám.

May là Ben thông minh, mua vé máy bay tốt nhất nhờ quản lý ngồi máy bay sang đây, bọn họ gặp nhau tại trạm trung chuyển, do đó mới nhanh chóng lấy được chìa khóa, nếu không ngày hôm sau cô sẽ lên trang đầu của báo

______ Ảnh hậu nào đó bởi vì H nhiều quá mà vào viện.

Đến lúc đó, Tiêu Tiêu còn có thể ra cửa gặp người khác sao?

Trực tiếp lấy khối đậu hũ đập vào đầu để quên hết mọi chuyện cho rồi…

Cô nghiến răng nghiến lợi, quyết định không nói với ai hết, sau khi về nước sẽ cho bọn họ một bất ngờ thiệt lớn.

“Tiền bối…”.

Tiêu Tiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Hóa ra là nam chính của tập quảng cáo này, một người mẫu nam của công ty Kỳ Hạ.

Tướng mạo tuấn tú, cao khoảng 1m85, một đầu tóc vàng, trong đôi mắt màu đen còn mang theo một chút sắc xanh nhợt nhạt, là một người con lại vô cùng xinh đẹp.

Có thể từ trong mấy ngàn người tuyển ra nam chính, cho dù là dung mạo hay kỹ thuật diễn xuất đều là tinh anh trong giới giải trí.

Công ty người mẫu của anh ta định lấy tập quảng cáo này làm điểm khởi đầu, để cho vị người mẫu nam này tiến quân vào giới giải trí.

Lại nói tiếp, Tiêu Tiêu lớn hơn anh ta một tuổi, người kia phải kêu bằng chị….

Cô nghiêng đầu, nhất thời lại không nhớ ra…

Nói cho cùng, sau khi bắt đầu buổi quay phim của ngày hôm nay, Tiêu Tiêu liền cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, gắng gượng chụp cho xong, thậm chí người ở trước mắt tròn hay dẹp cô cũng chẳng để ý, chỉ tập trung tinh thần tạo Pose trước màn ảnh, trên mặt diễn đạt cảm xúc hoàn mỹ nhất.

Dáng vẻ tươi cười của người mẫu nam không chê vào đâu được, cho rằng Tiêu Tiêu có thể không nhớ rõ tên mình, anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ: “Tôi là Ken, rất vui được biết chị”.

Tiêu Tiêu nắm tay anh cười cười : “Chào cậu, hôm nay là lần đầu tiên quay quảng cáo sao?”.

Cô thuận miệng hỏi, cũng không nghĩ Ken sẽ trả lời nghiêm túc, thấy anh lắc đầu : “Đã là lần thứ ba, nhưng đây là lần đầu tiên thuận lợi như thế. Kỹ thuật của tiền bối rất tuyệt, tôi đã học được rất nhiều, cũng biết được nên hợp tác với bạn diễn như thế nào, cảm ơn chị”.

Lần đầu tiên có người nói lời cảm ơn trịnh trọng như vậy, Tiêu Tiêu ngẩn ra, rất nhanh liền thoải mái.


Hậu bối chăm chỉ lại biết cách nói chuyện, vẻ ngoài lại đẹp như thế, Ken sẽ nổi tiếng, cũng là chuyện sớm muộn.

Chẳng qua tiêu đề của ngày hôm sau, chính là cảnh hai người mặt đối mặt cười đến sáng lạn, làm Tiêu Tiêu rất bực mình.

Ken và cô chỉ tình cờ nói chuyện, những tay săn ảnh đúng là có mặt ở khắp mọi nơi, lại có thể chụp được một bức ảnh như vậy.

Nhưng cũng phải thừa nhận, trình độ của tay phóng viên này không tệ, tia sáng rơi trên người họ vừa đủ, khóe miệng hơi cong lên, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt giống như họ đang đứng trong một bức tranh.

Tiêu Tiêu sờ sờ cằm, có lẽ cô nên tìm tay phóng viên đòi lại cuộn phim của những bức ảnh đó, quả thật là hiểu về cô rất sâu sắc, có thể chụp mình đẹp đến thế.

Nhìn đường cong này ở gốc độ nghiêng, thật giống như hình chữ “S” tự nhiên.

Cô hơi cúi đầu, lông mi thật dày dưới ánh mặt trời giống như một con bướm đang giương cánh bay lượn, chóp mũi xinh xắn, chiếc cằm nhọn nhọn.

Tuy rằng Tiêu Tiêu không tự kỷ, nhưng lại nhịn không được có chút ngây ngất.

Gốc độ của bức ảnh này, quả thực rất hoàn mỹ, người này làm phóng viên chụp ảnh thật sự rất lãng phí, còn không bằng làm chuyên ngành này luôn.

Ý nghĩ của cô bất tri bất giác lệch ra khỏi quỹ đạo, đến lúc di động vang lên, cô thuận tay nhấn nút trả lời.

“Hả? Ngày mai anh muốn sang đây?”.

Tiêu Tiêu buồn bực, sao Chung Thụy lại đột nhiên muốn sang đây?

Ngày hôm sau, rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao.

Tiêu Tiêu mới đi vào phòng khách sạn, thì đã bị Chung Thụy ôm lấy từ phía sau, thanh âm khàn khàn gần sát bên tai: “Anh rất nhớ em…”.

Hai má cô nóng lên, quay đầu trừng anh một cái: “Chúng ta xa nhau còn chưa tới nửa tháng”.

“Một ngày không gặp như cách ba thu, nửa tháng cũng được 45 cái mùa thu rồi”.

Cách nói của Chung Thụy hơi kỳ lạ, làm cho Tiêu Tiêu nhịn không được mà cười ra tiếng : “Lại học lời đường mật…”.

Cô vừa định khen Chung Thụy vài câu, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ dồn dập.

Tiêu Tiêu quái lạ, buổi tối ai lại tìm cô?

Cô nhớ rõ ngày hôm nay tổ biên kịch đã rời khỏi trường quay, chỉ có mình cô ở lại định nghỉ phép vài ngày, dù sao phong cảnh ở đây cũng không tệ, với lại có Chung Thụy đi cùng, trong thời gian nghỉ phép được đi chơi đâu đó thì tốt biết bao.


Tiêu Tiêu mở cửa ra, người bên ngoài lại có thể là Ken.

Anh mặc trang phục hưu nhàn màu xám, càng làm cho khuôn mặt trai trẻ thêm phần anh tuấn, hơn nữa nụ cười như ánh mặt trời, ngay cả cô nhìn cũng thấy đẹp mắt, nhịn không được mà khen thầm trong bụng.

“Có chuyện gì sao?”.

Tuy Tiêu Tiêu khá hòa nhã với những người trong giới, nhưng cũng không quá thân thiết với ai, dù sao trước kia cô đã từng hứng chịu sự phản bội cùng tổn thương, không phải trong một thời gian ngắn là có thể biến mất được.

Khẩu khí của cô với Ken, coi như đã rất nhiệt tình rồi.

Ken nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Tiêu, thì vẻ tười cười trên mặt càng sâu: “Đến xem tiền bối đã ngủ chưa, thịt nướng và thức ăn đêm ở khách sạn thuộc hạng nhất, không biết có thể mời tiền bối đi nếm thử một chút không?”.

Một bộ “Qua làng này thì không còn phòng trọ nào cả”, vẻ mặt chào hàng của anh ta cực kỳ đáng yêu, làm cho Tiêu Tiêu nhịn không được buồn cười.

“Không được, lần sau đi”.

Ken nghe xong, có chút thất vọng: “Lần sau, không biết đến khi nào mới có thể hợp tác với tiền bối nữa đây”.

Nói cho cùng Tiêu Tiêu có rất nhiều hợp đồng, cơ hội cùng người mới hợp tác ít lại càng ít.

Lần này nếu không phải công ty người mẫu bất chấp, ra giá rất cao, quản lý và A Sâm cũng có chút giao tình, thì chuyện hợp tác căn bản là không thể.

Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng thất vọng của anh, do dự một chút, bất thình lình nghe thấy giọng nói của Chung Thụy từ phía sau truyền đến: “Nếu như vậy, không bằng cùng nhau ăn tối, anh cũng hơi đói bụng”.

Ken kinh ngạc nhìn Chung Thụy chậm rãi đi tới, cử chỉ vô cùng thân thiết mà khoát vai Tiêu Tiêu, ánh mắt thoáng lướt qua người mình.

Bỗng nhiên anh cảm thấy, có một loại áp lực thật lớn thổi vào mặt, Ken thu lại nụ cười, không dám cợt nhã với người đàn ông chiếm giữ ngôi vị Ảnh đế suốt bốn năm, dáng vẻ không khỏi mất tự nhiên.

Ba người đi ăn tối, chỉ cần hai đại soái ca, cũng đủ thu hút vô số ánh mắt của các cô gái trẻ . Hơn nữa Tiêu Tiêu ở giữa bọn họ, có người nhận định đó là tam giác tình yêu, còn có người kiên trì với tình yêu mạnh mẽ của Chung Thụy và Tiêu Tiêu, phần còn lại, đang cân nhắc giữa CP Chung Thụy và Ken đẹp trai…

*CP: couple, cặp đôi. Chắc là nghĩ đồng tính chứ gì.

Dọc đường đi Chung Thụy nói rất ít, Ken cũng không dẻo miệng như bình thường, Tiêu Tiêu tìm mấy đề tài, thấy không ai phụ họa, chỉ có thể cười gượng chọn đại vài món, ăn cho xong, rồi nhanh chóng bước đi.

Trở lại phòng, Tiêu Tiêu có chút mất hứng, chọc chọc vào ngực Chung Thụy: “Anh lại đi bắt nạt người mới? Đó là một chàng trai tốt …”.


Chung Thụy nhíu mày: “Cậu ta tốt chỗ nào, khuôn mặt dáng người đều kém anh mười phần”.

Tiêu Tiêu choáng váng mà bật cười: “Anh đúng là có chí khí, em thấy xấu hổ dùm anh đó”.

Chung Thụy quả thực rất đẹp, dáng người cũng được chăm sóc không tệ, thường xuyên tập luyện thể hình. Nhưng so với người xuất thân từ người mẫu như Ken, vẫn là kém một chút.

Điểm này, Tiêu Tiêu vẫn phải so sánh theo thực tế.

Chung Thụy liếc cô một cái: “Sao, coi trọng nam sinh đó à?”

“Nói bậy bạ gì đó, lúc chụp quảng cáo là lần đầu tiên chúng em gặp mặt” Tiêu Tiêu cũng không ngẩng đầu lên mà đi thẳng về phía phòng tắm, định ngâm mình trong nước nóng.

“Lần đầu tiên gặp mặt lại nói chuyện vui vẻ như thế, còn cười ngọt tới mức đó?” Chung Thụy cầm tờ báo trên bàn, không vui mà nói.

Tiêu Tiêu quay đầu lại, nhìn anh chăm chú một hồi mới khôi phục lại tinh thần, không phải anh đang ghen đó chứ?

Cô “Phì” một tiếng nở nụ cười: “So đo với con nít làm gì, cậu ấy vừa mới tiến vào giới giải trí, sao có thể so với anh”.

Chung Thụy nheo mắt, ôm Tiêu Tiêu hôn một cái: “Tuy thằng nhóc kia nhỏ hơn em một tuổi, nhưng hai người đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi”.

Cô dám chắc Chung Thụy đang ghen, còn không phải độ chua bình thường.

Tiêu Tiêu trở tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu cười, hôn Chung Thụy một cái: “Lòng dạ hẹp hòi, phóng viên viết bậy bạ mà anh cũng tin à?”.

“Anh không tin những gì bọn họ viết, chỉ tin những gì mình nhìn thấy” Tiêu Tiêu cười với người đàn ông khác ngọt đến như vậy, Chung Thụy có thể vui vẻ mới là lạ.

Anh đặc biệt bay từ trường quay ngoại cảnh đến chỗ Tiêu Tiêu, chính là muốn dọa tình địch, ngay cả một mầm mống nhỏ cũng phải bóp chết nó!

Tiêu Tiêu bật cười, hiếm khi thấy Chung Thụy có lúc trẻ con như vậy, đưa tay đẩy anh ra: “Anh cũng mệt rồi, đi tắm đi”.

Chung Thụy ôm cô, cúi đầu hôn lên môi của Tiêu Tiêu, nói mập mờ: “Cùng nhau?”.

Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tắm cùng nhau, Tiêu Tiêu sẽ mở miệng đáp ứng, nhưng lần này cô rất uyển chuyển mà từ chối: “Không được”.

Đùa à, mỗi lần ở phòng tắm, làm sao chỉ có thể tắm rửa đơn giản như vậy?

Cô của bây giờ, không chịu nổi dày vò đâu.

Chung Thụy thấy Tiêu Tiêu kiên trì như thế, mặt sa sầm chậm rì rì đi vào phòng tắm.

Có điều buổi sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời rực rỡ, khi nhìn thấy bờ biển qua cửa sổ thủy tinh sát đất, Chung Thụy ôm lấy Tiêu Tiêu định triền miên một hồi ở nơi lãng mạn như thế, nhưng vẫn bị Tiêu Tiêu cự tuyệt, anh có chút mất hứng.

Sao dạo gần đây Tiêu Tiêu lại lạnh nhạt như vậy?

Hay là cái người ẻo lả kia, thật sự đã làm cho Tiêu Tiêu dao động?


Nói cô “Di tình biệt luyến”*, Chung Thụy đánh chết cũng không tin, nhiều nhất là nghĩ Tiêu Tiêu ngại Ken đang ở phòng sát vách, có chút kiêng dè không thể phóng túng được.

*Giống như xa nhau thì hết tình đó mà

Anh bất chấp tất cả, cúi người hôn môi của Tiêu Tiêu, bàn tay to lớn thâm nhập vào trong áo ngủ rộng thùng thình của cô, nhẹ nhàng vuốt ve tới lui.

Biết rõ mỗi chỗ mẫn cảm trên người Tiêu Tiêu, rất nhanh Chung Thụy đã khiến cô thở hồng hộc, hai má nhiễm một tầng đỏ ửng.

Bỏ qua đôi môi hồng nhuận của cô, Chung Thụy duỗi tay ép Tiêu Tiêu lên cửa thủy tinh sát đất, vừa kéo áo ngủ thật nhanh, lộ ra bả vai mượt mà của cô.

Nụ hôn của anh từ sau gáy rơi xuống bả vai, sau đó du ngoạn một lúc trên xương quai xanh, từ từ trượt tới ngực.

Tiêu Tiêu nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, hai tay không tự chủ mà ôm lấy anh, vô thức cọ cọ.

Nếu đây là ngày thường cô sẽ lén lút đẩy nhanh tốc độ, nhưng đúng vào lúc này phía sau lưng bỗng nhiên chạm phải vật lạnh như băng, cô vội vàng đưa tay đẩy Chung Thụy ra: “…Anh đứng lên trước đi”.

Chung Thụy hôn lên môi cô, biết Tiêu Tiêu da mặt mỏng: “Không có gì đâu, thủy tinh ở đây được làm rất đặc biệt, có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn vào trong được”.

“Không phải, bởi vì…” Tiêu Tiêu đỏ mặt, hóa ra Chung Thụy nghĩ cô lo lắng bị người khác nhìn thấy, nhất là người mới đang ở sát vách là Ken.

“Hôm nay không được…” .

Chung Thụy nhíu mày, dừng động tác: “Vì sao không được?”.

Tiêu Tiêu còn nói khi trở về sẽ cho anh một bất ngờ lớn, nhưng cô biết, bây giờ nếu không nói rõ, chắc chắc Chung Thụy sẽ nổi giận, đêm nay chính mình đừng mong ra khỏi căn phòng này.

Cô cầm lấy tay của Chung Thụy đặt lên bụng mình, bất đắc dĩ mà cười cười: “Bởi vì nó không đồng ý”.

Chung Thụy sửng sốt, đầu óc xoay tròn mấy vòng mới phản ứng lại, vui mừng nhìn về phía Tiêu Tiêu : “Thực sự?”.

Tay chân anh luống cuống, làm cho động tác trở nên nhẹ nhàng nhất, vuốt ve từng chút trên bụng Tiêu Tiêu, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu: “Bao lâu rồi?”.

“Không biết, mới biết đây thôi, còn phải đi bệnh viện xác nhận”.

Tiêu Tiêu nói xong, lập tức bị Chung Thụy ẳm lên giường lớn, cô sửng sốt: “Hôm nay không được…”.

“Dĩ nhiên” Chung Thụy nhanh chóng ngắt lời cô, ở cạnh giường đi tới đi lui: “Em ăn nhiều môt chút, một người ăn cho hai người, nhưng cũng phải kiêng ăn vài thứ. Để anh gọi phục vụ khách sạn, không được, phải gọi điện thoại về nhà hỏi mẹ một chút thời kỳ này phải chú ý ăn những thứ gì?”.

Tiêu Tiêu vội vàng cản anh: “Còn chưa biết chính xác, sao có thể gọi về nhà được?”.

Nếu không đúng như cô nghĩ, chẳng phải đã vui mừng vô ích rồi sao?

Chung Thụy quay đầu lại cười, ánh mắt chế nhạo: “Yên tâm, miệng của mẹ rất kín”.

Đào Linh đã nhẫn nhịn nhà họ Chung lâu lắm rồi, hiếm khi được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hai người đàn ông còn lại, cô rất vui lòng giấu kín giúp họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận