10.
Trận đấu kết thúc.
Mọi người lục tục đi ra ngoài.
Tôi đang tìm bóng dáng Tống Mạch thì Tiêu Viễn đi về phía tôi, người anh ta ướt đẫm mồ hôi ngồi xuống cạnh tôi: “Trình Hâm, đã lâu không gặp, em lại trở nên đẹp thế này.”
Nói rồi hất tóc ra vẻ phong độ.
Có lẽ anh ta nghĩ vậy là đẹp nhưng tôi lau mồ hôi bị văng dính trên tay, quả thực không biết nên nói gì, đành cười gượng: “Cũng không lâu lắm, năm ngoái ăn Tết có gặp qua.”
Tiêu Viễn bỗng nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười thô bỉ: “Hôm nay em cố tình trang điểm à?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
2.
Tước Đăng Tiên
3.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4.
Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng
=====================================
Tôi nhịn: “Ha ha.”
Tiên Viễn: “Biết anh đến mặc cho anh xem?”
Tôi lại nhịn: “Ha ha.”
Tiêu Viễn: “Thích màu hồng như vầy, đồ lót cũng màu hồng sao?”
Mẹ kiếp thật sự không nhịn nổi nữa!
Tôi phất tay cười với anh ta: “Tôi sẽ nói nhỏ với anh.”
Tiêu Viễn hớn hở ghé sát vào, tôi vung tay lên tát cho hắn một phát: “Cái tát này cũng màu hồng, đẹp không?!”
“Con gái con đứa gì bạo lực như cô! Cô có hiểu văn minh lịch sự là gì không?” Tiêu Viễn chửi rủa, bụm mặt kêu to.
Tôi giơ túi lên đập xuống: “Mẹ kiếp tôi nhúng thắt lưng vào Povidine vừa khử trùng vừa đánh, lịch sự chết người.”
Tiêu Viễn bị tôi đập mấy cái mới nhớ phản công.
Anh ta chửi thề, giơ tay lên.
Nhưng nắm đấm chưa rơi xuống đã bị người khác nắm giữ lại giữa không trung.
Tôi giật mình quay lại, thấy Tống Mạch mặt tối sầm đứng cạnh tôi, anh vặn tay Tiêu Viễn buộc anh ta lùi lại tránh xa tôi.
Một chân đá anh ta ngã xuống đất, lạnh lùng: “Cút.”
Tiêu Viễn có vẻ còn muốn chống cự, nhìn thấy đồng đội xung quanh đều đã rời đi, sợ không dám cất tiếng, trốn đi mà miệng vẫn còn chửi rủa.
Tôi nghe anh ta nói, tâm tình phức tạp..