12.
Nói không sợ là giả, nhưng tôi còn gắng gượng chống đỡ.
Tống Mạch tựa bên cửa sổ, vỗ vỗ bên cạnh: “Ngồi.
”
Tôi nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh anh, gió luồn qua tai làm tôi sợ sệt nhích qua gần Tống Mạch.
Khóe miệng Tống Mạch lại nhếch lên nụ cười nhẹ: “Sợ à?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Hồi nhỏ bị phim kinh dị dọa thê thảm, đều tại em tôi, cứ kể chuyện ma làm tôi sợ.
”
“Ghen tị quá.
”
“Cái gì?”
Tống Mạch nói: “Tôi cũng rất muốn có em trai.
”
Tôi liếc nhìn xuống phía dưới anh ta: “Anh không có sao?”
Tống Mạch: “…”
Anh không cảm xúc gạt bàn tay tôi đang níu tay áo anh ra.
Tôi mặt dày kéo lại: “Anh thấy không khí bây giờ tốt hơn nhiều đúng không, tôi không hề thấy sợ…”
Khóe mắt tôi thoáng thấy bóng trắng lướt qua cửa sổ, tôi thét lên, nhào vào ngực Tống Mạch.
“Có thứ bẩn thỉu! Có thứ bẩn thỉu!”
Tôi không dám nhìn ra ngoài, ôm eo Tống Mạch sống chết không buông.
Hô hấp Tống Mạch như nặng đi vài phần, anh vươn tay ôm vai tôi, giọng hơi khàn khàn: “Đừng sợ.
”
Lúc này tôi mới bình tĩnh lại, nhận ra tư thế này quá đáng.
Tôi hậm hực chui ra khỏi lồng ngực Tống Mạch, đánh liều muốn nhìn ra bên ngoài một lần, Tống Mạch chợt vươn tay che mắt tôi lại: “Sợ thì đừng nhìn, bên ngoài không có gì cả.
”
Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ừm.
”
Sau đó Tống Mạch kể cho tôi nghe mấy chuyện cười để đỡ sợ.
Có qua có lại, tôi nói: “Anh nghe nhạc không?”
Tống Mạch ngạc nhiên: “Di động của cô không phải bên ngoài sao?”
Tôi: “Tôi hát cho anh nghe.
”
Tống Mạch cười, sau đó nghe tôi hắng giọng, lấy giọng hát giấu kỹ của mình ra hát.
.