Đêm Nay Rời Cảng

Cùng Đại Thái xách ra
một thùng tiêu "Chín khối chín sale điên cuồng" dầu ăn mắng lão già nhà
hàng xóm từ nhỏ đã thất học, lớn lên ngồi tù, lại cầu mong nhà Dư Thái
lầu bốn mang xích vàng ngày mai mắc bệnh ung thư, nói không ra tiếng,
biến thành câm điếc, lại nhìn cô õng ẹo như thế làm bộ dáng chanh chua.

Roạt roạt roạt lửa giận tháo chạy, rõ ràng là tháng năm, ánh sáng ban mai êm dịu, cô lại cứ như có hận vô tận, giống như lửa mạnh ở địa ngục, một
đường đốt hết, thiêu hủy thiện ý cùng hy vọng trong lòng, muốn phá vỡ
tất cả, một ngày qua lại một ngày, mới không làm thất vọng những thứ này chôn giấu tận sâu trong lòng ngực đến vo hạn không có chổ nào phát tiết được.

Mở cửa, nhà chỉ có bốn bức tường.

Chỉ có cô gái thứ sáu Ôn Nghiên, đeo vàng đội bạc như dây đèn màu gắn trên cây thông
Noen, chưng trong ngày hội rực rỡ phát tiếng chúc mừng.

Nhị Thái hạ quyết tâm đứng khoanh tay nhìn, chờ xem trò hay.

Dưới chân Ôn Nghiên, một đôi giày cao gót viền khảm 3000 khối làm cho cô
thêm sức lực, dám đứng lên khom xuống rất thích hợp chiến đâu. Chuyện
tăng giá giảm giá đã là chuyện xưa, bông hóa giá cao thành giá thấp, một ngày một đem, ngày khai trương 30 giây sau biến thành long trời lỡ đất, "Không đáng giá một đồng" lại biến thành vô giá, toàn bộ đều xem giá
thị trường.

Trước mắt bỗng nhiên suy sụp, Ôn Nghiên kiêu ngạo,
người nào sau trọng, ba trăm sáu mươi lăm ngày qua xong, vẫn là cục diện hôm nay.

Người ta nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, kỳ thật không cần đến ba mươi năm, ba mươi ngày đều có khả năng khác nhau, thế giới phồn hoa ngày càng đáng sợ, cầu mới cầu sự thay đổi, lý luận
cũ đạo đức cũ không còn thật dụng, tất cả toàn bộ vứt phía sau, trước
mắt chỉ cầu "Tốc độ cực kỳ chính xác" "Phát tài lớn".


Ôn Nghiên
chỉ nói ba câu, "Vất vả quá nhiều, chỉ làm cho mau già, chậc chậc sách,
nếp gấp trên mặt đầy dấu chân ruồi bọ chết, già lại không chịu già, lại
vẫn không chấp nhận cứ không ngừng đánh phấn như trát tượng."

"Tôi hôm nay tại núi Tiễn Minh mua một cái biệt thự "nho nhỏ", hôm nay giúp A Ngọc chuyển nhà, ruốt cuộc có đi hay không? Kế núi gần sông, giá đất
hoàng kim, thích hợp nhất là dưỡng lão nha- -"

Nhìn thấy tức giận đến mức ngực thở dồn dập, sắc mặt đỏ bừng, càng muốn thừa thắng xông
lên, kìm nén sự sĩ nhục ăn nhờ ở đậu hai mươi mấy năm làm sáng tỏ,
"Không đi? Vậy thì chúc ở đây bốn phương tứ hướng sống trong "Lồng ốc"
sống lâu trăm tuổi, sống thọ và chết tại nhà."

Hai mắt lớn như
chuông, ngón tay ngoài cửa, "Cút - - lập tức cút - -Không cần làm dơ căn phòng của tôi, mang suy yếu đến đòi mạng- -"

Nói đến cuối cùng
Ôn Ngọc căn bản không có sự lựa chọn, bà chủ Âu Ngọc Phân ba mươi năm
trước là danh môn thục nữ nhà giàu có, bệnh tâm thần cùng khóc thét cho
số phận, càu nát bên trong phòng ngủ, quần áo và sách giáo khoa của Ôn
Ngọc, từng kiện không trọn vẹn bị ném ra bên ngoài cửa, đập dưới chân
cô, không bao lâu sau, đã chất chồng như núi.

Hàng xóm láng giềng cùng tầng một người tới một người, mở cửa, ra xem thăm dò, thật nhàm
chán, người một nhà này mới chuyển đến lại bắt đầu diễn trò, khóc sướt
mướt oán trời oán đất, không có ý mới.


Trong đám người, Ôn nghiên nắm cánh tay nhỏ mảnh khảnh, an ủi nói: "Không có gì, để cho bà ta xé,
xé nát một kiện mua mười kiện, chị có tiền, rất rất nhiều tiền." Trong
ánh mắt cô khờ dại, không chút nào che dấu sự khát vọng đối với tiền tài danh vọng, tin tức báo chí, tòa soạn phê bình cho cô biết, không cần
cảm thấy thẹn thùng, càng không cần phải che dấu, hiệu quả và lợi ích xã hội, cầu tài cũng không biết thẹn, cúi đầu vùng vẫy phấn đấu vượt qua
số phận mới có thể cười.

Cười nghèo không cười gái điếm, nghèo cùng mới là đáng xấu hổ nhất.

Ôn Ngọc nhặt một kiện áo màu xám ôm vào trong ngực, không hề nề nào, "Lại
không thể dừng chân ở dây- -" đè nén giọng nói, không cho Ôn Nghiên nghe thấy.

Bao lâu chân mình mới có thể dựa vào bản thân mình đứng vững?

Xe con màu đen vòng vững vàng trên núi hướng về con đường phía trước, chi
chít cây xanh, một mảng xanh mượt nối tiếp một mảng, nói là cùng với khu dân cư, không bằng là công viên rừng rậm. Xa xa, một tòa nhà màu trắng
dần dần hiện lên, cây cọ chuối tây vươn cao quay quanh, nụ Hoa Sắc Vi ít hôm nữa sẽ nỡ.

Ôn Ngọc mang theo cặp da nhỏ của cô, hàng lý cả
đời của cô, áo trắng váy đen, trong đôi giày da mày đen hiệu mã lỳ, tất
trắng ngắn cũn lộ ra mắt cá chân, mái tóc dài mềm mại rơi xuống vai,
động tác ngẩng đầu theo cô, vượt qua eo, lay động vẽ tình xuân nồng nàn
trong tháng năm.

Phim chiếu trước kia có nói rõ chủ nhân của
những căn biệt thự ở lưng chừng núi rất giàu có, gara, hoa viên, bể bơi, nữ giúp việc mặc đồng phục, trông miệng kêu hô tiểu thư tiểu thư, lão
gia thiếu gia, làm cho người ta cảm thấy trở về năm mươi năm trước thời kì Phong Nguyệt quốc dân.


Thân thể gầy gò nhỏ bé của cô, giống
như hai cái nóc nhà, như năm cô mười hai tuổi, cô mang theo giọng nói
đặc sệt dân quê, đi tới nới phồn hoa xa lạ, đô thị hào nhoáng. Nơi nơi
đều là người sói ăn thịt người, mỗi đêm đều không thể ngũ yên.

So sánh kiên cường với yếu đuối, người nào biết cách vượt qua cánh cửa
này, đi vào gian nhà này, tương lai sẽ có biết bao mừng vui cùng buồn
rầu chờ đợi.

Nhưng cô không có lựa chọn khác, kẽ yếu vĩnh viễn
phải phụ thuộc vào sự kiên cường. Ôn Nghiên sau khi xác định được quyết
tâm, trả giá bằng thể các lẫn tinh thần, cũng mạnh mẽ hơn cô.

Hai cánh cổng bằng gỗ hồng sam nữa đóng nữa mỡ, sàn nhà bằng đá cẩm thạch
chiếu ngược lại bóng dáng của cô, cổng vòng có một bó hoa bách hợp trong chậu hoa màu xanh, nữ giúp việc cúi đầu chào đón, "Tiểu thư, ông chủ ở
trong phòng khách."

Ôn Ngọc ngờ nghệch, nữ giúp việc đi đến, nhận lấy hàng lý trong tay cô, đi phía trước dẫn đường, "Tiểu thư đi bên này."

Chiếc Piano cũ đã lâu không ai dùng, không biết tên bức họa, bồn tắm lớn màu
xanh thẫm, lại đi đến cửa sổ đối diện có bể bơi sát đất, bức màn màu
trắng ngà lay động trong gió, cuối cùng, đèn treo bằng thủy tinh, Ôn
Nghiên ngồi ở ghế sofa dài, cười khanh khách ôm lấy vị "tiên sinh", nói
chuyện một câu tiếp một câu.

Người "tiền sinh" này mặc quần dài
áo sơ mi mang giày da đen, không thấy bựng bự hoặc hói đầu nhưng những
người đàn ông trung niên hay bị, nhưng không khỏi thừa nhận hắn ta đã
qua trung niên, đối với những loại bệnh này lại không có, đổi lấy là mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhân, một cái kính lão viền vàng treo trước
ngực, tinh thần khỏe mạnh, già mà chưa suy yếu.


Thậm chí Ôn Ngọc còn không dám gọi ông ta là "Lão tiên sinh."

Thật sự ông đeo kính mắt nhìn lấy Ôn Ngọc, Ôn Nghiên dựa bên cạnh ông ta ta
nói: "Thúc Tứ, anh xem chị em chúng em có giống nhau hay không?"

Đầu tiên bước xuống giường, hắn dặn dò cô ta, danh hiệu Tần Tứ gia này dùng cho người ngoài kêu, cô nhỏ như vậy, không bằng cứ kêu thúc Tứ.

Cô ta trong tay hắn là Vàng Oanh, ông ta nguyện ý cô ta muốn như thế nào,
cô ta liền có như thế đó. Mới ba ngày, cùng chị tư Ôn Nhanh chạy đến
viện massage, ừ a a, ngồi vặn eo xếp bằng, nguyên một nhóm người phục
vụ, các kiểu kỹ năng đều được học, vì không phải làm như thế, không làm
được chuyện gia tài bạc triệu, so với ngồi tại văn phòng viết đơn xin
bằng Tiếng Anh đơn giãn, thì có thể diện hơn nhiều.

Lớn tuổi thì
như thế nào? Nhiều tiền lại dễ chịu, việc làm dễ chịu sáng chín giờ đến
chiều năm giờ mà không có tiền mua xe cho con sau này.

Ông ta hỏi Ông Ngọc, năm nay nhiêu tuổi, học ở nơi nào, học hành có được hay không???

Ôn Ngọc trả lời từng cái theo tình hình thực tế, ông ta lại bão cô học
hành thật tốt, ông có một tên phá của, một tháng không thấy bóng dáng,
bảo cô có gặp cũng không cần quan tâm.

Chuyện qua xong, Ôn Nghiên lại lén lút giữ chặt Ôn Ngọc nói chuyện, đại khái là "Thấy thế nào? Ông ta có được hay không?"

Ôn Ngọc miễn cưỡng nói: "Thân thiết cực kỳ."

Bỗng nhiên Ôn Nghiên kích động nắm lấy tay cô, hai mắt lấp lánh, giống như
đã tìm được tri kỹ, "Chị đã nói ông ta tốt, đối với chị cũng rất tốt, so với bất luận cái gì ông ta cũng tốt hết." Nếu là ba, lại càng tốt.

"Chị, chị hạnh phúc là tốt rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận