Hôn một cái, ôm một cái, Nghiêm Vĩnh Cận cho rằng Bạch Chỉ nói đùa, nhưng hình như bố Bạch mẹ Bạch không nghĩ vậy.
Trong bữa tối, Nghiêm Vĩnh Cận cảm nhận rõ ràng ánh mắt của hai người họ dành cho mình đều không bình thường, còn nhiệt tình giữ hắn lại qua đêm.
“Dù sao giường của Hương Hương cũng là giường đôi, đủ cho hai đứa con ngủ.
Không phải mẹ con vắng nhà à? Con ở đây bác cũng yên tâm.”
Bác gái nói rất đúng lý hợp tình, hắn không có gì để phản bác!
Vì vậy Nghiêm Vĩnh Cận cứ thế ở lại nhà Bạch Chỉ.
“Có phải mẹ cậu hiểu lầm gì rồi không?” Nhân lúc mẹ Bạch giúp hai người xếp chăn gối, Nghiêm Vĩnh Cận ghé sát tai Bạch Chỉ thầm thì.
“Không đâu, cậu tưởng tượng thôi.” Bạch Chỉ trưng vẻ mặt vô tội.
Tôi thèm vào tin cậu! Ông cụ non gian trá này!
Sắp xếp xong xuôi, bố Bạch còn cố ý tới dặn hai đứa trẻ không được chơi quá muộn, nghỉ sớm một chút, cả hai gật đầu lia lịa.
Có điều chỉ có mỗi Nghiêm Vĩnh Cận ưa thức khuya, cửa phòng ngủ vừa đóng Bạch Chỉ đã thay đồ ngủ xong rồi: “Ngủ đi, bật điều hòa thấp cho cậu nhé?”
“Khoan đã, chúng ta ngủ luôn á?” Mấy ngày nay Nghiêm Vĩnh Cận ở nhà có tìm vài bộ phim để xem giết thời gian, tay đau không chơi điện tử được, mỗi ngày ngoài ăn ngủ thì hắn chỉ xem đống phim này.
Mới có mấy giờ đã lên giường, đúng là không phù hợp với đồng hồ sinh học của hắn.
“Nói linh ba tinh gì đấy, mau ngủ đi.”
Linh ba tinh gì chứ! Nghiêm Vĩnh Cận dở khóc dở cười, bây giờ hắn thực sự không hề buồn ngủ mà!
“Cậu ngủ đi, tôi xem livestream một tí.” Nghiêm Vĩnh Cận móc di động ra “Tôi đeo tai nghe, không làm phiền đến cậu đâu.”
“Thế thì không hay lắm, hay là tôi nói chuyện với cậu một lúc.” Bạch Chỉ nằm trên gối, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Thật á?” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi bất ngờ.
Câu này không giống lời của Bạch Chỉ chút nào! Từ buổi trưa khi nghe cậu đồng ý chung sống hòa bình với mình, hắn đã cảm thấy cậu thay đổi, nhưng rốt cuộc là thay đổi ở đâu thì hắn cũng không nói rõ được.
“Thật.” Bạch Chỉ cong khóe môi.
Nghiêm Vĩnh Cận phải thừa nhận, Bạch Chỉ như vậy quả thực rất thu hút.
“…” Trước đây hắn đã từng nghĩ đến việc được tán gẫu bình thường với Bạch Chỉ một lần, kết quả giờ đã làm được rồi, trái lại hắn cảm thấy những chuyện mình tò mò, những gì mình muốn tìm hiểu về Bạch Chỉ cũng không phải chuyện nhất định cần biết.
Trong chốc lát, hắn chợt không biết nên nói về chủ đề gì.
“Được nghỉ mà cậu không ra ngoài chơi với La Hạo Trình Vĩ à?” Có lẽ bởi đã nhìn thấu suy nghĩ của Nghiêm Vĩnh Cận, Bạch Chỉ lên tiếng trước.
“Không.” Nhắc đến lại phiền.
Nếu tay hắn lành lặn thì có lẽ ngày nào cũng chui vào quán net với hai tên kia, xui thay tay lại đau, không đánh điện tử được, không tham gia được hoạt động giải trí nào, chán sắp chết rồi.
Nghiêm Vĩnh Cận cứ thế xổ một tràng, còn không nhịn nổi phì một tiếng: “Cậu thấy cái thằng La Hạo này có phiền không chứ, không biết mấy hôm nay nó quen đâu được mấy cô nàng, hôm nào cũng gọi tôi ra ngoài! Đi làm gì, làm ông lão già yếu đứng bên cạnh cho người ta nhìn à? Nói thật tôi thừa biết nó suy tính cái giề, muốn mai mối tôi với Viên Miêu Miêu chứ gì, đ**!”
“Không được văng tục.” Bạch Chỉ nhắc một câu, lại hỏi “Viên Miêu Miêu là ai?”
“Đúng là quý nhân hay quên ạ.” Nghiêm Vĩnh Cận chế nhạo “Hôm ấy ở quán net cậu thân thiết với hai cô kia thế cơ mà!”
Bạch Chỉ nở nụ cười, bất ngờ vươn tay nhéo mũi hắn: “Cậu ghen à?”
Há, thế này hơi quá giới hạn chịu đựng rồi, mặt Nghiêm Vĩnh Cận phừng phừng đỏ.
Hắn gạt tay cậu ra: “Cái quái gì hả, nói vớ vẩn gì đấy!”
Bạch Chỉ cười: “Được, không nói vớ vẩn nữa.
Chúng ta tiếp tục nói chuyện về Viên Miêu Miêu.”
“Nói chuyện về Viên Miêu Miêu làm gì!” Nghiêm Vĩnh Cận tức giận “Dù sao tôi với cô ấy cũng không có cơ hội đâu!”
“Tại sao?”
Tại sao… Kỳ thực nếu bình tâm suy xét một chút thì Nghiêm Vĩnh Cận rất thích kiểu con gái như vậy, ngoan ngoãn hiền dịu, không nói nhiều, còn xinh đẹp nữa, chỉ là hắn chẳng biết vì lý do gì mà mình chưa bao giờ có cảm giác với cô.
Nếu đổi lại là La Hạo hoặc Trình Vĩ, hắn cũng chẳng buồn bàn luận mấy chuyện này, nhưng khi đối mặt với Bạch Chỉ, hắn lại cảm thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của bản thân.
“Tôi cảm thấy… Có lẽ bởi vì chưa đủ thích.” Nghiêm Vĩnh Cận nhìn trần nhà không chớp “Hồi cấp hai tôi hay đi chơi với đám được gọi là học sinh cá biệt trong trường ấy, mấy vụ hút thuốc, đánh nhau, uống rượu chả mâm nào thiếu mặt tôi.
Chỉ riêng chuyện hẹn hò với con gái là khác, tuy bọn nó có giới thiệu cho tôi nhưng tôi cứ thấy mấy cô nàng ấy đều không phải kiểu mình thích, ít nhất phải… Nói sao nhỉ, kiểu mà khi tôi vừa nhìn thấy là cảm giác như cả thế giới bừng sáng lên ý.
Ầy, tôi nói thế cậu có hiểu không? Chắc chắn cậu hiểu được nhỉ, Bạch Chỉ, tôi…”
Hắn vừa quay đầu đã thấy gương mặt Bạch Chỉ sát bên mặt mình, nhịp thở rất đều, đang ngủ!
Ha, thằng nhóc này dễ ngủ ghê!
Hắn lẳng lặng ngắm nhìn Bạch Chỉ một hồi.
Mặc dù họ học chung trường đã gần hai năm, cũng ở chung phòng ký túc xá hơn một tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn quan sát cậu kỹ càng như vậy.
Bạch Chỉ không nói mấy lời khiến người ta căm tức thật sự quá đẹp.
“Chúc ngủ ngon nhé hoa khôi.” Nghiêm Vĩnh Cận thầm thì.
Không thể không thừa nhận rằng việc nằm bên cạnh một người đang ngủ say sưa, lắng nghe tiếng người đó hít thở khiến bản thân dễ ngủ hơn rất nhiều.
Chốc lát sau, hắn cũng ngủ mất.
Khoảng ba giờ sáng, Nghiêm Vĩnh Cận bỗng nhiên muốn đi tiểu.
Hắn mơ mơ màng màng xỏ dép, không bật đèn, mò mẫm đi vào nhà vệ sinh.
Khi đi ngang qua phòng khách, nhờ chút ánh trăng bên ngoài, hắn nhìn thấy trên sô pha có một bóng người màu đen.
Nhìn hình dáng có vẻ giống một người đàn ông trưởng thành, hắn tưởng đó là bố Bạch, gọi một tiếng “bác ạ” rồi vào nhà vệ sinh.
Xả lũ rửa tay xong, Nghiêm Vĩnh Cận lại lần nữa đi ngang qua phòng khách.
Bóng người màu đen nọ vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ, thậm chí còn chẳng hề thay đổi tư thế.
“Bác ơi, bác sao thế?” Nghiêm Vĩnh Cận lễ phép hỏi một câu.
Bóng đen không cử động cũng không trả lời.
“Bác ơi?” Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy kỳ lạ, gọi thêm một tiếng.
“Sao thế?” Giọng của bố Bạch vọng ra từ phòng ngủ chính.
Nghiêm Vĩnh Cận tức thì cảm thấy tay chân lạnh toát.
Hắn nhìn chòng chọc bóng đen nọ – không phải bố của Bạch Chỉ, mẹ nó kia là thứ gì?!
Đèn phòng khách bật sáng, bố Bạch mẹ Bạch bước ra từ phòng ngủ: “Con làm sao thế?”
Đèn sáng rồi, trên ghế sô pha hoàn toàn trống rỗng.
“À…” Nghiêm Vĩnh Cận không biết phải giải thích ra sao, cũng không thể nói con gặp ma trong nhà bác chứ?
“Làm gì đấy, sao mọi người dậy cả thế?” Bạch Chỉ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ra khỏi phòng.
“Không sao, con…” Nghiêm Vĩnh Cận gãi đầu, lúng túng không biết nên nói gì.
Bạch Chỉ tựa hồ đã hiểu, giả bộ rất tự nhiên: “Cậu lại mộng du chứ gì?” Nói rồi cậu quay đầu nhìn bố mẹ “Ở trường cậu ấy cũng có cái tật đấy, thỉnh thoảng dọa con giật cả mình.”
Nghiêm Vĩnh Cận hơi sửng sốt, lập tức phối hợp gật đầu cái rụp: “Đúng đúng đúng, là thế đấy ạ, mộng du!”
“Không sao là được rồi.” Mẹ Bạch hiền hòa rót một cốc nước cho cậu “Uống nước rồi đi ngủ mau đi.”
Nghiêm Vĩnh Cận nào còn dám uống nước nữa, lỡ đêm nay lại muốn đi vệ sinh rồi lại gặp phải cái gì thì trái tim này của hắn không chịu nổi đâu.
Có điều cốc đã đưa tới miệng, hắn cũng ngại từ chối ý tốt của mẹ Bạch, vẫn nhấp một ngụm.
“Đậu má, cậu không biết vừa nãy ghê như nào đâu!” Vừa vào tới phòng ngủ, Nghiêm Vĩnh Cận bắt đầu kể lể.
“Có ghê bằng ở trường không?” Bạch Chỉ liếc hắn.
Nghiêm Vĩnh Cận ngẫm nghĩ một chút.
Cũng đúng, lúc ở trường có sóng gió nào hắn chưa từng nếm trải, một cái bóng đen mà phản ứng như vậy thì quá chuyện bé xé ra to.
Quả nhiên là Bạch Chỉ đại thần sáng suốt.
Nghiêm Vĩnh Cận lần nữa chìm vào giấc ngủ, yên bình qua một đêm.
Có lẽ bởi đêm trước ngủ sớm, tám giờ sáng hôm sau hắn đã tỉnh.
Vừa mở mắt, hắn thấy Bạch Chỉ đang đắp mặt nạ dưỡng da ngồi học bài trong phòng.
“Học thần ơi, người phàm trần này rất muốn phỏng vấn ngài một tí.” Nghiêm Vĩnh Cận duỗi mình, nằm lì trên giường nhìn cậu “Chúng ta cần phải tận dụng từng phút từng giây để học à?”
Bạch Chỉ mặc kệ hắn, tiếp tục ôn bài.
Nghiêm Vĩnh Cận làm mặt xấu với cậu, xỏ dép đi rửa mặt.
Khi hắn ra khỏi nhà tắm, bố mẹ của Bạch Chỉ đang chuẩn bị bữa sáng rồi.
Hắn vội vàng chạy qua: “Bác ơi, cháu giúp với ạ!”
“Ấy không cần không cần, con nhanh vào học bài với Hương Hương đi!” Mẹ Bạch cười đẩy hắn ra khỏi bếp.
Bố Bạch cũng phụ họa: “Đúng thế, sáng sớm là lúc đầu óc tỉnh táo nhất, làm bài tập, đọc sách đều sẽ hiệu quả hơn bình thường.”
Nghiêm Vĩnh Cận nghe mấy lời đó mà đầu đau nhức, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói vâng.
Hắn quay lại phòng ngủ ngó Bạch Chỉ.
Thật không phụ lòng cha mẹ, cậu đã đọc xong cả nửa cuốn sách.
“Rốt cuộc tôi biết tại sao cậu học giỏi rồi.” Nghiêm Vĩnh Cận cúi đầu ngồi xuống giường.
“Giờ mới biết à.” Bạch Chỉ gỡ mặt nạ ra, nhẹ vỗ vỗ da mặt thúc đẩy quá trình hấp thụ dưỡng chất.
“Hình như bọn mình không nói cùng một chuyện hay sao nhỉ?”
“Không phải à? Tôi nghĩ là cậu biết cậu không thông minh bằng tôi.” Bạch Chỉ đắc ý nhếch mép.
Dẹp, hắn biết ngay tên này chả nhả ra được câu nào hay ho.
Bữa sáng chỉ là cháo nấu loãng, bánh quẩy và dưa muối rất bình thường, thế nhưng Nghiêm Vĩnh Cận đã lâu không được ăn cơm nhà, gần như nguyên nồi cháo đều chui tuột vào bụng hắn.
“Lâu rồi nhà mình mới sôi nổi thế này.” Mẹ Bạch cười nói “Nhớ lại hồi ấy…”
Bà bỗng nhiên ngưng bặt, nụ cười trên gương mặt cũng phai đi, lẳng lặng thu dọn bát đũa.
“Bác sao thế ạ?”
“À, không sao không sao, tại nhớ đến vài chuyện ngày xưa ấy mà.” Mẹ Bạch vẫn cười, nhưng nụ cười vô cùng gượng gạo “Thấy con với Hương Hương thân thiết với nhau bác vui lắm.
Hương Hương nhà bác á, lâu lắm rồi nó mới chơi với bạn đấy.”
Nghe vậy, Nghiêm Vĩnh Cận đang muốn ra ngoài hít thở không khí lập tức nhấp nhổm: “Bác ơi, hôm nay cháu với Bạch Chỉ ra ngoài chơi được không?”
Bàn tay Bạch Chỉ dưới bàn véo mạnh chân Nghiêm Vĩnh Cận một cái.
Mẹ Bạch có vẻ rất vui: “Đương nhiên rồi! Hai đứa đi chơi đi! Lúc nào bác cũng bảo nó ra ngoài, cái thằng nhóc này lớn đùng rồi mà chẳng khác gì con gái thời xưa, cửa chính không ra cửa trong không bước, nói nó cũng chẳng nghe.”
Tuy bị véo rất đau, có điều lừa được Bạch Chỉ ra ngoài thì Nghiêm Vĩnh Cận vẫn cảm thấy rất đáng.
Hai người ra ngoài, đi về phía nhà Nghiêm Vĩnh Cận.
Nghiêm Vĩnh Cận này thế mà cũng rất ưa sạch, đi chơi còn phải thay quần áo khác.
Chỉ là có những người bề ngoài sáng láng, nhưng trong nhà, ừm… Một lời khó nói hết.
Trên bàn trà trong phòng khách chất đống vỏ đồ ăn vặt không biết đã lưu cữu bao nhiêu ngày, sàn nhà vương vãi vài hộp mì ăn liền rỗng.
Nhìn vào phòng ngủ, chăn chưa gấp, bít tất quần áo mặc dở quăng không chừa chỗ nào.
“Hay là quét tước dọn dẹp chút đã?” Bạch Chỉ tỏ vẻ ghét bỏ.
Nghiêm Vĩnh Cận cũng hơi ngượng: “Ừ… Được…”
Tay hắn đang đau khó làm việc, chủ yếu vẫn là Bạch Chỉ thu dọn, hắn phụ giúp phần vứt rác, nhét quần áo bẩn vào máy giặt.
Dọn dẹp xong xuôi, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không nhịn được mà cảm thán một câu.
Mãi mới lại thấy nhà mình sạch sẽ đến vậy đấy!
“Cậu đảm đang ghê!” Nghiêm Vĩnh Cận không quan tâm gì nữa, nhào vào ôm lưng Bạch Chỉ.
“Thế nếu cậu biết tôi còn nấu được cơm thì có phải cậu muốn cưới tôi về nhà luôn không?”
“Gì! Cậu biết nấu cơm?!” Hai mắt Nghiêm Vĩnh Cận sáng lên.
Bạch Chỉ chỉ nhìn hắn cười.
Nghiêm Vĩnh Cận kinh ngạc kêu: “Đậu má, tôi hạnh phúc quá! Cậu ở lại nhà tôi đến khai giảng luôn đi! Van xin cậu đấy Bạch đại thần!”
“Được.” Bạch Chỉ thản nhiên đáp.
“Thật không? Quá tuyệt!” Nghiêm Vĩnh Cận hoan hô.
Đợi khi cơn hưng phấn trôi qua, hắn bỗng lại thở dài thườn thượt: “Nếu cậu là con gái thì tốt rồi, tôi sẽ cưới cậu về luôn!”
Hắn vừa dứt lời, căn phòng bỗng chìm vào yên tĩnh.
Nghiêm Vĩnh Cận giờ mới kịp hiểu ra, lúng túng cười mấy tiếng.
Bạch Chỉ xua tan bầu không khí bối rối: “Xem ra cậu chỉ thích tôi quét nhà nấu cơm, vốn dĩ không thật lòng yêu tôi, tôi biết thừa.”
“Đã nói đúng còn nói to!” Bất kể có buồn cười thật hay không, hai người đều ha ha vài tiếng.
Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng đổi chủ đề: “Thôi thôi, bọn mình ra ngoài đi!”
Mỗi khi Nghiêm Vĩnh Cận ra ngoài nhất định sẽ gọi La Hạo và Trình Vĩ.
Hai người kia thấy Bạch Chỉ cũng ở đó cùng hắn, không hẹn mà đều lộ vẻ ngạc nhiên.
“Sao ông lại đi với nó?” Trình Vĩ nói thầm vào tai Nghiêm Vĩnh Cận “Ông quên vụ nó nhốt ông rồi à?”
Nghiêm Vĩnh Cận thầm thì đáp lại: “Hiểu lầm cả ấy mà.
Thôi, chuyện qua rồi đừng nhắc nữa.”
Đờ mờ, việc này còn hiểu lầm được? Đối với Trình Vĩ thì đó rõ ràng là mượn cớ! Chẳng qua Bạch Chỉ đang đứng ngay đây, Nghiêm Vĩnh Cận đã nói vậy thì hắn cũng không tiện nhiều lời nữa, ngoài mặt vẫn hi hi ha ha, đương nhiên trong lòng khó tránh khỏi chút thành kiến.
Bốn người cùng đi chơi bi-a, hát karaoke, đi đánh điện tử.
Có điều tay Nghiêm Vĩnh Cận chưa lành, hát hò thì được, còn điện tử bi-a chỉ có người khác chơi hắn đứng xem là chính, nhìn mãi đến khó nhịn, tay chân ngứa ngáy.
Điều bất ngờ là cái gì Bạch Chỉ cũng rất am hiểu.
Nghiêm Vĩnh Cận khó tin: “Học sinh xuất sắc, trâu đấy!”
“Thường thôi thường thôi, top 3 thế giới.” Bạch Chỉ trả lời.
Hai tên còn lại không ngờ Bạch Chỉ sẽ đáp như vậy, thoáng sửng sốt một giây rồi phá lên cười.
Bầu không khí cũng theo đó mà trở nên vui vẻ hẳn.
Bốn người chơi tới mười một giờ đêm mới đã ghiền, ai về nhà nấy.
“Lần đầu tiên cậu đi chơi khuya thế đấy nhỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận vênh váo nói “Sau này cứ theo anh, anh dẫn chú đi thăm thú sự đời!”
Bạch Chỉ phì cười đầy giễu cợt.
“Làm sao?” Nghiêm Vĩnh Cận áp sát “Chẳng lẽ không phải?”
“Trước đây tôi cũng hay ra ngoài chơi mà.” Bạch Chỉ cong môi “Chỗ tôi đi đảm bảo cậu chưa bao giờ đến, để lúc nào có thời gian tôi dẫn cậu đi thăm thú sự đời.”
“Chỗ nào mà tôi chưa đến?” Nghiêm Vĩnh Cận vẫn không nghĩ ra.
“Gay ấy.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng nhả chữ bên tai hắn.
Da gà da vịt chớp mắt bò đầy tai Nghiêm Vĩnh Cận, lan tới tận cánh tay, hắn thậm chí không nhịn được giật mình – Đậu má! Bạch Chỉ quá khiêu khích rồi!
Hai người đã đi tới ngã tư gần nhà Nghiêm Vĩnh Cận.
Tuy giờ này xe cộ thưa thớt, vậy nhưng không thể thưa tới mức không thấy bóng xe nào, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi lẩm bẩm một câu: “Sao hôm nay lạnh thế nhỉ…”
Bạch Chỉ khá nhạy cảm, cậu lập tức dừng bước.
“Sao thế?” Nghiêm Vĩnh Cận chưa hiểu chuyện gì.
Bạch Chỉ không đáp, giơ tay chỉ về phía ven đường, ở đó có vài bóng người lẻ tẻ đang tụ tập hóa vàng mã.
“Hôm nay ngày mấy?” Nghiêm Vĩnh Cận trợn tròn mắt.
Bình thường gần nhà họ đâu có cảnh này.
“Không phải vấn đề ngày mấy.” Bạch Chỉ nhìn họ chằm chằm “Bọn mình lại gặp ma.”.