Kết quả thi giữa kỳ lần này khiến chủ nhiệm lớp Nghiêm Vĩnh Cận thất kinh, hỏi hắn liên tục suốt mấy ngày: “Không gian lận thật chứ?”.
Đương nhiên là thành tích của hắn đã tiến bộ cực kỳ rõ rệt.
Từ phòng thi cuối cùng nhảy thẳng lên phòng thứ hai từ dưới đếm lên, cũng có thể coi là tăng vọt về chất.
Không ngờ thời gian kèm cặp của Bạch Chỉ hữu dụng đến vậy! Đáng tiếc điểm chuyên ngành của hắn vẫn thảm không nỡ nhìn.
Trông Bạch Chỉ nhà người ta hai tay tóm gọn cả môn chuyên ngành lẫn môn văn hóa kìa, tóm lại vẫn là vấn đề năng khiếu.
“Biết ơn tôi hả?” Bạch Chỉ mân mê cái cằm vênh váo đắc ý của Nghiêm Vĩnh Cận.
Hắn “chậc” một tiếng, cố ý không trả lời.
“Có phải cậu nên bày tỏ tấm lòng tí không?” Bạch Chỉ lại đụng hắn.
“Cảm ơn cảm ơn! Không có anh thì em cũng không được như ngày hôm nay, vừa lòng chưa?” Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn được đẩy cậu ra.
“Thái độ của cậu không ổn lắm đồng chí ạ.” Bạch Chỉ giơ tay gảy cằm hắn.
“Muốn thái độ gì nữa!” Hai người đang ngồi trước bàn ôn bài, Nghiêm Vĩnh Cận lập tức tóm cổ tay Bạch Chỉ, đè cậu lên ghế “Thế này đủ chưa?”
Bạch Chỉ không khỏi bật cười.
Mỗi khi cười lên, đôi mắt cậu cong cong, khuôn miệng cũng cong cong.
Nghiêm Vĩnh Cận không giỏi ngữ văn lắm, hắn không nghĩ ra từ ngữ gì để hình dung cảnh sắc trước mắt lúc này, nhưng nếu như nhất định phải nói gì đó… Hẳn đây là mắt ngọc mày ngài.
“Tối mời tôi ăn.” Bạch Chỉ nương theo lực đẩy của Nghiêm Vĩnh Cận mà tựa vào ghế ngồi, nét cười vẫn chưa rời khóe môi.
“Ăn ăn ăn!” Nghiêm Vĩnh Cận mất tự nhiên chuyển mắt “Sớm muộn gì cũng béo ú!”
“Không sợ, dù sao tôi cũng có bạn trai mà, đúng không?”
Nghiêm Vĩnh Cận đỏ mặt: “Cậu cút đê!”
“Bây giờ cậu giữ tôi ở đây rồi, tôi cút kiểu gì?” Bạch Chỉ nháy mắt với hắn.
“Được được được, lỗi của tôi hết.” Nghiêm Vĩnh Cận lườm nguýt, nhanh chóng buông cậu ra.
“Điểm môn chuyên ngành của cậu còn đang chờ được tăng đấy.” Vừa tách ra, Bạch Chỉ lập tức bắt đầu suy tính.
“Còn nữa á…” Mặt Nghiêm Vĩnh Cận xìu xuống, nếu mọc thêm một đôi tai thỏ thì hiện tại hắn đích xác là một cái biểu tượng cảm xúc mặt ủ mày chau.
“Cứ như tôi ép cậu học ấy nhỉ.” Bạch Chỉ nhéo tai hắn “Đại ca, anh nghĩ lại cho kỹ đi, bao nhiêu người xin tôi kèm học tôi đều ngại phí thời gian của mình, tôi ưu ái cậu như thế cậu còn ra vẻ khổ sở nữa.”
“Vâng em cảm ơn anh ạ.”
“Không có gì.” Bạch Chỉ thuận tay lật sách “À đúng, Trình Vĩ với La Hạo vẫn chưa liên lạc với cậu à?”
Nghiêm Vĩnh Cận cứng đờ chốc lát, hồi lâu sau mới cáu bẳn nói: “Liên lạc với tôi làm gì? Tôi chả có gì để nói với bọn nó cả.”
Có vài điều hắn còn giấu Bạch Chỉ.
Hắn với hai tên bạn kia đâu chỉ không liên hệ, còn xóa luôn tên nhau trong danh sách bạn bè rồi! Thật không hiểu nổi, không phải chỉ là thích con trai sao, có vấn đề gì chứ? Dù thích con trai thì hắn vẫn là Nghiêm Vĩnh Cận, họ cũng vẫn là bạn hắn, chuyện này vốn chẳng gây tổn hại gì đến tình bạn của ba người cả! Càng nghĩ càng giận, Nghiêm Vĩnh Cận nói ngắn gọn: “Về sau đừng nói chuyện chúng nó với tôi! Bực mình!”
“Vâng vâng vâng, em biết anh giờ là học sinh giỏi rồi, chẳng cần qua lại với hội học sinh cá biệt ấy nữa.”
“Biết là được.”
Nghiêm Vĩnh Cận toan bò lên giường, Bạch Chỉ bỗng gọi hắn lại: “Tôi xem cái chân cậu đã.”
Lần trước hắn bị bật nguyên cả móng chân, mới vài ngày trôi qua, đương nhiên móng không thể mọc ra thần tốc đến vậy, có điều Bạch Chỉ vẫn rất thích xem, hơn nữa còn kiểm tra hàng ngày.
Được cậu dốc lòng chăm sóc, tình hình cái chân này vẫn rất lạc quan, cậu yên tâm vỗ vỗ bắp chân hắn: “Rồi, đừng nghịch điện thoại nữa, ngủ nhanh lên.”
Đôi khi Nghiêm Vĩnh Cận cũng không biết quan hệ của họ có thể coi là kỳ quặc không.
Ngoại trừ thời gian đầu còn vài phần cảm giác ngượng ngùng khi mới yêu – tuy bây giờ thỉnh thoảng cũng có… Nhưng cách họ chung đụng giống anh em bạn bè nhiều hơn.
Hắn chưa từng yêu đương với con trai, chẳng rõ có phải ai cũng vậy không, có điều hắn vẫn rất thích ở bên Bạch Chỉ như hiện tại, tự nhiên, không xấu hổ.
Chỉ là… Hắn vẫn muốn biết suy nghĩ của cậu.
“Đại thần, tôi hỏi cậu một việc.”
“Nói đi.” Bạch Chỉ đang cởi quần áo chuẩn bị chui vào ổ chăn.
“Cậu bảo bọn mình thế này có cảm giác yêu đương không? Có phải người khác cũng giống thế không?”
“Người khác là chuyện người khác, quan tâm nhiều làm gì.
Nhưng cậu muốn tôi đối xử với cậu kiểu gì?” Bạch Chỉ cởi đồ xong vội giấu mình vào chăn, vừa xem điện thoại vừa nói “Nói như cậu thì muốn yêu đương phải thay đổi xưng hô trước đã.
Thế… Cậu thích tên Tiểu Nghiêm Nghiêm hay Tiểu Cận Cận?”
Nghiêm Vĩnh Cận tức thì rùng mình: “Cho tôi xin! Cậu đúng là, tôi tò mò hỏi một câu thôi mà!”
“Có gì mà tò mò?” Bạch Chỉ dùng ánh sáng từ màn hình di động soi về phía hắn “Mỗi người mỗi tính, yêu đương kiểu gì thấy thoải mái là được.”
“Thế cậu…” – Ở bên tôi cậu có cảm giác gì? Câu hỏi còn chưa ra khỏi miệng, Nghiêm Vĩnh Cận đã ớn lạnh trước.
Ẻo lả thấy ghê, không, không thể hỏi được.
Không ngờ Bạch Chỉ lại rất hiểu ý: “Lúc ở bên cậu, như bây giờ chẳng hạn, tôi thấy thoải mái lắm, nếu chúng ta có thể tiếp tục như thế mãi thì đúng là cuộc đời không còn cần gì hơn.”
“Ghê quá, đừng nói nữa!” Mặt Nghiêm Vĩnh Cận thoáng nóng lên.
Chết tiệt, sao tên kia cứ treo mấy câu này bên miệng vậy nhỉ? Giỏi văn thì hay lắm à?
Bạch Chỉ đã quá quen với tính tình của Nghiêm Vĩnh Cận, lần nữa quay màn hình điện thoại về phía mình: “Được rồi, cậu không thích nghe thì tôi không nói.
Bây giờ còn muốn hỏi gì nữa?”
“Hết rồi hết rồi, xin lỗi đã chiếm thời gian chơi điện thoại của anh ạ.” Rồi, hắn biết Bạch Chỉ phải nghịch di động trước khi đi ngủ, đây là thời gian “hát ru”, không ai được quấy rầy.
Chỉ chốc lát sau, từ giường của Bạch Chỉ vang lên tiếng hít thở sâu, ánh đèn di động cũng tắt.
Giữa lúc đang thiu thiu mơ màng, hắn chợt nghe tiếng Bạch Chỉ gọi mình: “Nghiêm Vĩnh Cận!”
“Hả?” Hắn lập tức tỉnh táo “Sao đấy?”
“Cậu qua bên giường tôi đi, nhanh lên!” Thanh âm cậu hàm chứa chút hoảng hốt căng thẳng.
“Làm sao thế…” Nghiêm Vĩnh Cận đang miễn cưỡng xoay người toan trèo xuống, dưới giường đột nhiên lại vọng ra tiếng của Bạch Chỉ: “Nghiêm Vĩnh Cận!”
Hả? Gì vậy, hai Bạch Chỉ ư?!
“Bạch Chỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận lo lắng kêu lên “Là cậu à? Có chuyện gì thế, sao cậu lại chạy xuống dưới giường tôi rồi? Mới nãy còn ở trên giường cậu mà.”
“Nó không phải tôi!” Bạch Chỉ dưới giường phản bác “Cậu đừng nghe nó! Cậu cứ ở yên trên giường đừng nhúc nhích!”
“Rốt cuộc là sao?” Nghiêm Vĩnh Cận ngơ ngác “Có chuyện gì rồi?”
“Bây giờ tôi không nói rõ với cậu được, lát nữa tôi giải thích, nói chung cậu đừng có manh động!”
“Cái quái gì…” Bạch Chỉ đổi tính lằng nhằng như vậy từ bao giờ, không nói rõ ràng thì hắn làm sao biết mình nên làm gì.
Hắn đang định liều lĩnh xuống giường, Bạch Chỉ bên dưới lại kêu lớn: “Đừng xuống!”
“Tại sao?” Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu, có gì mà không thể cùng đối mặt chứ, chẳng phải trước giờ họ vẫn luôn như vậy sao? Hắn cố gắng nhẫn nhịn hỏi: “Thế cuối cùng là có chuyện gì, Bạch Chỉ, cậu nói đi!”
“Cậu đang làm gì đấy Nghiêm Vĩnh Cận! Sao còn không sang đây! Cậu nói chuyện với ai ở đấy thế?” Ngữ điệu của Bạch Chỉ trên giường càng thêm gấp gáp “Đừng để ý đến nó! Sang đây mau!”
Hai Bạch Chỉ… Nên nghe ai đây? Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi hoảng sợ, cảm thấy Bạch Chỉ trên giường vẫn đáng tin hơn một chút, hắn hạ quyết tâm bò dậy, nhìn về phía giường đối diện.
Bạch Chỉ… Đang ngủ…
Vậy… hai Bạch Chỉ này… là ai?
Trái tim Nghiêm Vĩnh Cận đã vọt lên tận cổ, hắn kinh hãi lùi vào tường: “Bạch… Bạch Chỉ…”
“Sao thế Nghiêm Vĩnh Cận, nhanh qua đây với tôi đi!” Thanh âm của Bạch Chỉ dần trở nên sắc nhọn, càng lúc càng không còn giống cậu nữa, bén nhọn chói tai.
Một con ma nữ tóc dài xõa tung bám lấy thanh chắn giường của Nghiêm Vĩnh Cận, chậm chạp leo lên.
Khuôn mặt cô ta hệt như một trang giấy, đôi đồng tử đen chiếm trọn khe mắt, không lộ ra chút tròng trắng nào, khóe miệng cong lên thành hình cung quái dị.
“Mày mày mày đừng có đến đây!” Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy miệng mình đông cứng rồi.
Mà một con ma nữ khác đã từ từ thò đầu ra từ dưới giường hắn – chính là thứ vừa giả tiếng Bạch Chỉ nói chuyện! Cơ thể tựa như gãy thành vô số đoạn của cô ta đang trèo lên, tư thế vặn vẹo vô cùng.
Đờ mờ! Sao toàn đến tìm hắn? Lẽ nào Bạch Chỉ lây cái vía hút ma gọi quỷ cho hắn ư?
Nghiêm Vĩnh Cận rụt lùi sát vách tường hơn nữa, nếu có thể chắc hẳn hắn đã đục tường bỏ chạy rồi.
Đúng lúc này, có thứ gì đó bỗng lan xuống theo bức tường, nhẹ cào sau lưng hắn, cảm giác giống như… lông.
Hắn vươn tay sờ thử, đ**! Đúng là tóc! Đầu hắn chớp mắt như sắp nổ tung, cơn buồn nôn xông thẳng lên cổ họng.
Nghiêm Vĩnh Cận quay đầu nhìn lại, trên vách tường đã mọc đầy tóc tự bao giờ! Đây chắc chắn là tóc phụ nữ, rất dài, còn móc cả vào tay chân hắn!
E rằng từ nay hắn sẽ có ám ảnh tâm lý với tóc của nữ giới mất…
“Nghiêm Vĩnh Cận… Nghiêm Vĩnh Cận…” Trong phòng bỗng liên tiếp vang lên tiếng gọi tên hắn, âm thanh như niệm kinh lọt vào tai khiến não hắn căng ra.
Niệm kinh… Nghiêm Vĩnh Cận chợt nhớ ra, đúng, hắn có thể niệm kinh! Tuy không biết có hữu dụng hay không, nhưng đã đến nước này, thử một lần vẫn hơn mặc cho ma nữ ám mình đến chết đúng chứ? Nghĩ vậy, hắn không ngừng âm thầm lẩm bẩm “A di đà phật”, “A di đà phật”.
Cùng lúc đó, mớ tóc quấn trên cơ thể hắn cứ thế dày thêm, bao bọc hắn chẳng khác nào một cái kén.
Cảm giác sợ hãi càng dồn sâu, Nghiêm Vĩnh Cận đã không thể chỉ âm thầm niệm kinh nữa, thanh âm của hắn ngày một lớn, gần như đang hét lên bốn chữ “A di đà phật”.
“Cậu làm gì đấy Nghiêm Vĩnh Cận?” Bạch Chỉ mơ màng ngồi dậy, nhìn Nghiêm Vĩnh Cận như nhìn một tên dở hơi.
Đây là Bạch Chỉ! Ánh sáng hy vọng đã xuất hiện, hắn hoảng sợ la lớn: “Tóc! Nhiều tóc quá!”
“Cái gì?” Bạch Chỉ ngơ ngác.
Nghiêm Vĩnh Cận nhìn quanh, lúc này hắn mới phát hiện ra bản thân đang quấn chăn kín mít.
“Vừa nãy cậu gọi tôi!” Hắn còn chưa hoàn hồn.
“Tôi? Gọi cậu?” Bạch Chỉ càng thêm khó hiểu “Lúc nào? Tôi ngủ suốt mà.”
“Không phải cậu!” Nghiêm Vĩnh Cận thật sự không biết giải thích ra sao “Ầy, thôi cậu cứ biết lại có mấy thứ đến quấy rối tôi là được.”
“Hả?” Câu này khiến Bạch Chỉ tỉnh táo hẳn “Lại có?”
“Chính xác.” Nghiêm Vĩnh Cận thở dài “Rốt cục tôi đã nếm được cảm giác của cậu rồi.”
“Nhưng mà gần đây tôi không gặp chuyện bất thường gì cả.” Bạch Chỉ không khỏi thắc mắc.
“Ai biết.” Nghiêm Vĩnh Cận vò vò tóc “Làm tôi sắp suy nhược thần kinh thật rồi.”
“Cậu sang ngủ với tôi đi.” Bạch Chỉ có phần áy náy, suy cho cùng là sau khi hẹn hò với cậu hắn mới gặp phải mấy chuyện đó.
Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng từ chối: “Thôi đừng đừng! Đến lúc đấy lại mất ngủ cả hai.
Tôi thì chả sao, ban ngày tôi ngủ bù được, nhưng mà cậu không được đâu, ảnh hưởng việc học của cậu lắm!”
Bạch Chỉ không nhịn cười nổi: “Cậu cũng tự biết mình học kém cơ.”
“Làm sao, học sinh dốt như bọn tôi cũng biết người biết ta chứ.” Dứt lời, Nghiêm Vĩnh Cận lần nữa nằm xuống “Thôi thôi, tọa đàm kết thúc, tất cả giải tán, ngủ.
Ngủ ngon nhá!”
“Ngủ ngon.” Hai chữ này vừa thoát ra khỏi miệng, một giây sau Bạch Chỉ đã ngủ rồi.
Tốc độ ngủ của cậu lần nào cũng khiến Nghiêm Vĩnh Cận phải thán phục.
Vài ngày kế tiếp đều không xảy ra chuyện quỷ quái gì, tạm coi như được một thời gian thanh tịnh.
Có điều đối với hai người họ, việc gặp ma đã trở thành chuyện thường đến không thể thường hơn, chẳng khác nào ăn cơm uống nước rồi, thậm chí một ngày không đụng chuyện, Nghiêm Vĩnh Cận còn có thể đùa giỡn với Bạch Chỉ: “Sao hôm nay không ai đến tìm bọn mình, cô đơn quá trống vắng quá, ai đến an ủi mình đi!”
Hành động này được Bạch Chỉ quy vào “rảnh rỗi sinh nông nổi”.
Vấn đề gặp ma còn chưa xử lý được, tin tức Nghiêm Vĩnh Cận và Bạch Chỉ yêu đương đã lan truyền khắp cả khối.
Nghĩ cũng phải, theo như Tô Diệp nói thì các khối chuyên khác còn biết, khối của họ không biết mới lạ.
Biết cũng tốt, Nghiêm Vĩnh Cận dứt khoát không nể nang nữa, vừa tan học sẽ chui ngay vào lớp Bạch Chỉ, ngồi học bài với cậu.
Các học sinh cùng lớp nhìn họ chẳng khác nào đang nhìn hai ổ bệnh dịch biết đi.
Kỳ thực hai người không hề làm gì, chỉ ôn bài bình thường mà thôi.
Đám này đúng là hết thuốc chữa – đây là kết luận cuối cùng của Nghiêm Vĩnh Cận.
Bọn họ chỉ trỏ thì sao chứ, hắn mặt dày, Bạch Chỉ còn mặt dày hơn, cả hai đều không coi chuyện đó ra gì, cứ thế mãi rồi chính bọn họ cũng sẽ chán ngấy.
Nhờ có sự trợ giúp bất kể ngày đêm của Bạch Chỉ, hiện tại Nghiêm Vĩnh Cận rất ít khi ngủ gật trong giờ học, thậm chí còn phát biểu được vài ba câu.
Tin tức truyền đến tai mẹ Nghiêm.
Vừa nghe tin con trai học hành tiến bộ, bà vui mừng vô cùng, tuy đang xa nhà nhưng vẫn rất ân cần hỏi han Nghiêm Vĩnh Cận muốn nhận quà gì làm phần thưởng.
Quà sao… Nghiêm Vĩnh Cận suy nghĩ một hồi, nhắn lại cho mẹ: [Cái ngọc bội lần trước mẹ cầu cho con ấy, cho con thêm hai miếng đi!].