(*Diệp Vấn (1893-1972) là một võ sư nổi tiếng người Hồng Kông, được xem là người có công lớn trong việc hình thành và quảng bá hệ phái Vịnh Xuân quyền ở Hồng Kông.
Một trong những đệ tử thành danh của ông chính là minh tinh màn bạc Lý Tiểu Long trong những năm đầu đời khi họ Lý mới tập tành học võ thuật.)
“Bọn mày có việc gì?” Bạch Chỉ vẫn như thường ngày, vắt khô bút vẽ rồi đặt xuống bên cạnh xô nước.
Nam sinh cầm đầu không hề khách sáo nhấc chân đạp văng xô nước của cậu, nước trong xô và bút vẽ đặt bên trên đều đổ rơi đầy đất.
Cậu không cúi xuống nhặt, ngồi đó nhìn cậu ta.
“Ngầu ghê nhỉ?” Giọng điệu của nam sinh nọ không dễ chịu chút nào.
“Cảm ơn đã khen.” Bạch Chỉ không nhanh không chậm đứng lên, vóc dáng cậu còn cao hơn cậu ta một khúc “Nếu mày cố tình đến để khen tao thì giờ mày xong việc rồi đấy, tránh ra nhường đường được không?”
Nam sinh cầm đầu bị chọc tức điên, vung tay muốn tóm lấy áo Bạch Chỉ.
Không ngờ Bạch Chỉ đã đề phòng từ sớm, cậu linh hoạt né tránh, nhanh như cắt đẩy kẻ chắn trước mặt ra, chạy thẳng tới cửa.
Đám con trai ở đó đều khá nhanh nhạy, vừa thấy Bạch Chỉ muốn chạy, họ lập tức nhấc chân đạp, vung quyền đấm đánh.
Với tình thế này, trừ khi Bạch Chỉ là Diệp Vấn tái sinh, nếu không dù là ai cũng không gánh được.
Đúng lúc ấy, Nghiêm Vĩnh Cận tới.
Cách một đoạn hành lang đã thấy Bạch Chỉ bị năm sáu nam sinh bao vây, lửa giận của hắn lập tức ngùn ngụt bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn xông tới tung cước gạt ngã tên đang kéo áo Bạch Chỉ, điên cuồng chửi rủa liên hồi.
“Sao cậu đến muộn thế?” Thoát khỏi mấy tên vướng víu, Bạch Chỉ quơ liền mấy nắm đấm.
“Tại đám của nợ này đến sớm quá đấy chứ!” Đám nam sinh kia sao có thể thả cho hai người thoát? Mắt thấy có tên chuẩn bị nhào vào, Nghiêm Vĩnh Cận lại hung hăng đạp một cú.
“Đi!” Cú đá của hắn không nhẹ, cũng đủ tranh thủ được chút thời gian, Bạch Chỉ nắm áo Nghiêm Vĩnh Cận lôi hắn chạy.
“Chạy cái gì!” Tiếc rằng hắn không định lùi bước, ra sức giãy giụa khiến cậu suýt té ngã “Tôi cho cậu biết, ông đây không sợ! Hôm nay tôi phải đập chết bọn ngu này! Xem xem từ giờ bọn nó có còn dám gây sự với cậu không!”
“Cậu tưởng cậu là Diệp Vấn à?” Bạch Chỉ không nhịn nổi quát lên “Có cần thêm mười thằng đến chiến với cậu không?”
Bọn họ giằng co một chút, kẻ địch lại nhân cơ hội vây quanh.
Tất cả đều đã đánh đến hai mắt đỏ quạch, nắm đấm nện xuống không phải chỉ đau bình thường.
Tuy đang vào giờ tan học, xung quanh có không ít học sinh qua lại, nhưng trong tình hình này căn bản không có người nào dám xen vào, ai nấy đều tỏ vẻ chuyện chẳng liên quan tới mình.
Mà máu nóng của Nghiêm Vĩnh Cận đã dồn lên não, hôm nay hắn bất kể ra sao cũng phải đánh với đám nam sinh kia một trận, không chấp nhận thương lượng gì hết.
“Vừa đánh vừa chạy được chưa?” Bạch Chỉ vừa phản kích vừa cố gắng thuyết phục Nghiêm Vĩnh Cận.
Nhìn cách Bạch Chỉ ra tay cũng thấy rõ ràng là người đã từng học chút võ nghệ, khác với Nghiêm Vĩnh Cận thuần túy chỉ đánh bằng kinh nghiệm phong phú.
Số lần hai người trúng đòn ít hơn so với đám nam sinh nọ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết sẽ phải đánh tới khi nào.
Đám kia chắc chắn sẽ không dừng tay, Nghiêm Vĩnh Cận đã hoàn toàn mất lý trí, nói gì cũng không lọt tai, Bạch Chỉ lại không có thời gian dập tắt cơn điên cuồng của tên ngốc này…
Khi cậu còn đang sầu lòng, một chiếc ghế bỗng từ đâu bay tới.
Nhóm người lập tức tản ra, đình chiến tạm thời.
Chỉ thấy La Hạo và Trình Vĩ mặt mày đen sì đứng đó.
Chiếc ghế là do La Hạo ném, cậu ta chỉ vào đám nam sinh mà quát: “Đ** m* chúng mày! Thử động vào anh em tao phát nữa xem!”
Những nam sinh kia cũng không ngờ hai người họ còn có viện binh, lại chỉ ngược vào họ mắng chửi vài câu.
Cuộc chiến có dấu hiệu dần đến hồi kết, nhưng vừa thấy một tên chỉ thẳng mũi Bạch Chỉ nói: “Chuyện này bọn tao không để yên đâu!”, Nghiêm Vĩnh Cận tức thì nhấc chiếc ghế La Hạo mới ném qua quăng về phía tên đó: “Không để yên cái xxx nhà mày! Mày thử động đến cậu ấy xem!”
“Đ** m*!” Còn nhịn được hay sao? Ngọn lửa chiến tranh vừa dịu bớt lần nữa cháy bùng bùng.
Ba tên Trình Vĩ, La Hạo và Nghiêm Vĩnh Cận gộp lại chính là một quả bom, chỉ có tác dụng góp thuốc súng cho tình hình càng thêm nóng.
Một Nghiêm Vĩnh Cận thì Bạch Chỉ còn có thể tha đi, giờ thành ba người, cậu thật sự bất lực.
Trận náo động này rốt cục đã gọi giáo viên tới.
“Có chuyện gì đây? Ba lớp khác nhau mà lại xông vào đánh nhau được!” Thầy giáo chuyên ngành bắt bọn họ đứng xếp hàng trên hành lang ngoài lớp học, trừng mắt dạy dỗ từng người một hồi, cuối cùng dừng tại Bạch Chỉ “Nhất là em, Bạch Chỉ, em là một học sinh xuất sắc, sao lại làm như thế được?”
Một nam sinh trong nhóm hừ mạnh một tiếng.
“Làm sao, có ý kiến à?” Thầy giáo trừng tên vừa phát ra âm thanh “Hôm nay các em về ký túc xá trước, sáng mai đến mà chờ bị phạt!”
Nghe ý của thầy có lẽ là không muốn làm lớn chuyện, nếu như bị chủ nhiệm khối biết thì rất có thể họ thực sự phải ở lại chịu phạt, nhưng nếu đẩy sang sáng hôm sau, cùng lắm cũng chỉ bị chủ nhiệm lớp phê bình một lát thôi.
Đáng mỉa mai thay, bọn họ được hưởng khoan hồng như vậy hoàn toàn là nhờ ơn Bạch Chỉ.
Điểm môn chuyên ngành của tất cả học sinh ở đây đều kém hơn cậu, thành tích lớp văn hóa càng kém xa tít tắp, vừa nhìn cũng biết đối với trường học thì ai quan trọng hơn.
“Không đánh trong trường, ra ngoài rồi hẹn!” Một nam sinh vứt lại câu đó rồi kéo hội đi xuống tầng trước.
“Hẹn thì hẹn, tao sợ mày chắc!” Nghiêm Vĩnh Cận không kém cạnh.
Đợi khi đám kia đã đi hết, còn lại hai người cùng với La Hạo và Trình Vĩ, bầu không khí bỗng trở nên có phần khó tả.
Bạch Chỉ mở miệng trước: “Vừa nãy cảm ơn các cậu.”
Mặc dù câu cảm ơn này có tác dụng đổ dầu vào lửa nhiều hơn…
“Cảm ơn cái giề…” Nhận ra mình vừa nói gì, La Hạo lập tức hắng giọng, đổi sang điệu bộ lạnh lùng “Bọn tôi cũng chẳng có ý định giúp các cậu.”
“Sau này có thời gian thì cùng chơi game.” Bạch Chỉ có vẻ không hề để tâm đến thái độ của đối phương, cười híp mắt nói.
“Dẹp đi!” Kết quả Nghiêm Vĩnh Cận hoàn toàn không phối hợp, giương cái mặt như ai thiếu nợ mình ra.
La Hạo mím môi, cậu ta muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ im lặng.
Từ đầu đến cuối sắc mặt Trình Vĩ đều không dễ nhìn chút nào: “Bọn tôi cũng không muốn chơi game với các cậu.”
“Thế là tốt nhất!” Nghiêm Vĩnh Cận thô lỗ đáp.
“Đi thôi.” Trình Vĩ hừ mũi một tiếng, quay đầu gọi La Hạo.
La Hạo có vẻ không cam lòng, tuy vậy cậu ta vẫn theo Trình Vĩ rời đi.
“Cậu thật sự không định làm lành với họ à?” Bạch Chỉ vẫn chưa quên lúc xông tới La Hạo đã hét lên câu gì, Nghiêm Vĩnh Cận không thể không nghe thấy.
Có lẽ hai người kia cũng muốn giảng hòa với hắn, chỉ là ngại mất mặt nên không dám nói ra thôi.
“Đừng quan tâm!” Nghiêm Vĩnh Cận phiền não vò tóc “Giờ ai rảnh mà lo đến bọn nó! Đám ngu lớp cậu đủ làm tôi nhức đầu rồi! Tôi thấy bọn nó không định thôi thật đấy! Mẹ kiếp, một lũ điên!”
Chứng kiến Nghiêm Vĩnh Cận hùng hùng hổ hổ, Bạch Chỉ bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vui tới mức có thể ca hát, có thể phá lên cười luôn.
Nghĩ sao làm vậy, cậu bắt đầu cười đến chảy nước mắt.
“Cậu bị bọn cùng lớp lây bệnh điên rồi à?” Nghiêm Vĩnh Cận kinh ngạc nhìn cậu.
Bạch Chỉ chợt ngừng cười.
Giữa hành lang vắng vẻ, cậu ôm chặt lấy Nghiêm Vĩnh Cận.
“Làm gì đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu.
“Tôi sẽ thích cậu.” Bạch Chỉ tựa mặt trên cổ hắn, hắn lập tức cảm nhận được làn da ướt đẫm “Thích cậu cực kỳ cực kỳ lâu.”
Nghiêm Vĩnh Cận luống cuống: “Ây! Cậu làm gì thế Bạch Chỉ!”
“Đừng nhúc nhích.” Cậu siết chặt hắn thêm.
Nghiêm Vĩnh Cận không dám cử động nữa.
Không biết đã ôm bao lâu, Bạch Chỉ cuối cùng cũng buông hắn ra, thoạt trông không thể phát hiện cậu vừa mới khóc.
“Cậu không sao chứ?” Nghiêm Vĩnh Cận thận trọng hỏi.
“Cậu thấy sao?” Bạch Chỉ hỏi ngược.
“Tôi thấy là có.” Hắn cực kỳ nghiêm túc đáp.
“Đúng, tôi có sao.
Giờ phải được anh Nghiêm Vĩnh Cận ôm hôn tung lên cao mới đỡ.” Bạch Chỉ rất biết tận dụng tình hình.
“Dẹp đê!” Nghiêm Vĩnh Cận dứt khoát đẩy cái đầu đang nghiêng tới ra.
Nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận luôn cảm thấy cậu có tâm sự chưa nói.
Hai người im lặng xuống tầng, đây là lần đầu tiên họ cư xử như vậy.
Dù có xích mích, cãi cọ, giận dỗi, Nghiêm Vĩnh Cận chưa bao giờ có thể nhịn nói chuyện với Bạch Chỉ, luôn tìm đủ mọi cách để dính chặt với cậu.
Hắn có thể cảm nhận được Bạch Chỉ thích sống trong không gian riêng, trước đây hắn không hề muốn hai người họ tách biệt ở hai thế giới như vậy, có điều hiện tại hắn cảm thấy cậu đang cần một mình suy nghĩ vài chuyện – những chuyện mà chính hắn cũng không rõ.
Mãi tới khi hai người vào thang máy trong ký túc xá, Nghiêm Vĩnh Cận mới thăm dò hỏi: “Tôi sẽ luôn đứng về phía cậu, cậu biết chứ?”
Bạch Chỉ quay sang nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Tôi biết.”
Hắn thở phào.
Họ trở về phòng.
Rửa mặt xong, Bạch Chỉ lại bất ngờ chen lên cùng giường với Nghiêm Vĩnh Cận.
Đây là một chiếc giường đơn bình thường, hai người ngủ chung rất chật chội.
Họ nằm bên nhau, vai đụng vai, tay chạm tay, lúc nào cũng cảm giác có phần ngượng ngùng.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, Bạch Chỉ lặng lẽ nắm tay Nghiêm Vĩnh Cận.
Trái tim Nghiêm Vĩnh Cận tức thì hẫng một nhịp.
“Còn đau không?” Bạch Chỉ thầm thì.
Nghiêm Vĩnh Cận biết, cậu đang hỏi về những chỗ bị đánh trúng hôm nay.
“Khụ, tí chuyện cỏn con đáng gì! Cậu không biết trước kia tôi ngầu như nào đâu!”
“Top 1 thế giới à?” Bạch Chỉ cong môi.
“Không phải, top 1 vũ trụ.”
Bạch Chỉ bật cười, âm thanh nhẹ nhàng tựa sợi lông vũ, khe khẽ cọ qua tim Nghiêm Vĩnh Cận.
Dư âm của tiếng cười đó trong lòng hắn còn chưa tan hết, hắn bỗng nghe cậu nói: “Sau này đừng như thế nữa.”
“Đừng cái nào?” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức hiểu “Đừng đứng ra vì cậu á? Tôi nói cho cậu biết nhé Bạch Chỉ, đấy là chuyện không bao giờ! Mẹ nó đứa nào dám bắt nạt vợ tôi tôi sẽ nện vỡ đầu nó, thô bạo đơn giản thế thôi!”
Bạch Chỉ nhìn người bên cạnh thật lâu, lâu như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy con người này vậy.
Cậu đột nhiên nhào tới ôm hắn, những nụ hôn ào ào trút xuống gương mặt hắn như mưa rào, cuối cùng dừng lại trên đôi môi kia.
Đậu má! Đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận chớp mắt nổ tung.
Cái gì nên nghĩ, cái gì nên làm, hắn căn bản không thể kiềm chế bản thân nữa!
“Cậu có trượt đại học tôi cũng sẽ ở bên cậu.” Vừa ngừng hôn, Bạch Chỉ áp mặt bên má Nghiêm Vĩnh Cận, mỗi chữ nhả ra đều thổi tóc mai hắn bay lất phất “Dù sao cậu cũng là vợ tôi.”
Nửa câu đầu đang cảm động mà nửa câu sau nói cái quái gì thế hả!
Nghiêm Vĩnh Cận nghiến răng nghiến lợi: “Nói cho rõ ràng, sao tôi lại thành vợ cậu?”
“Hai bọn mình với nhau đừng tính toán mấy việc ấy chứ!?” Bạch Chỉ ngáp một cái, cũng không biết cố ý hay thật sự mệt mỏi “Ngủ đi ngủ đi.”
“Cái quái gì!” Bạch Chỉ định xoay người, Nghiêm Vĩnh Cận chặn ngang kéo cậu lại “Chưa được ngủ! Cậu phải chấp nhận sự thật biết không!”
Bạch Chỉ chẳng để tâm, nhắm mắt tỏ vẻ mình đã ngủ rồi.
Có ma mới tin cậu ngủ nhanh được đến vậy!
“Bạch Chỉ! Bạch Chỉ!” Nghiêm Vĩnh Cận gọi hai tiếng, cậu không trả lời.
Không ai có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ cả.
Đây là chân lý.
Nghiêm Vĩnh Cận quả thực bó tay với Bạch Chỉ.
Ôm một bụng đầy lời muốn nói, cuối cùng người ta lại không thèm nể nang! Hắn tức giận nhìn chằm chằm gương mặt kề bên… Vừa rồi không chú ý lắm, giờ họ nằm gần sát nhau, tâm trạng cũng bình tĩnh rồi hắn mới phát hiện trên mặt cậu có một vết thương vì bị đánh trúng.
Mẹ kiếp, lũ cặn bã kia!
Một đêm trôi qua, buổi bình minh tươi đẹp lại tới.
Sáng sớm tỉnh dậy được nhìn thấy gương mặt của người mình thích, cùng người đó ăn sáng, cùng đi học, còn gì có thể sánh bằng nữa chứ? Dù bị tất cả bạn cùng lớp lạnh nhạt, tâm trạng của Nghiêm Vĩnh Cận cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn thật sự cảm thấy có Bạch Chỉ đã là quá đủ.
Hoàn cảnh của Bạch Chỉ lại không giống Nghiêm Vĩnh Cận.
Tuy cậu nghĩ không giao thiệp với ai cũng chẳng hề gì, nhưng khi bước vào lớp, việc bị vô số ánh mắt khác thường chiếu tới vẫn khiến cậu không khỏi khó chịu, chỉ là đã gặp nhiều thành quen.
Cậu đi đến chỗ ngồi của mình như thường lệ, có điều không thấy ghế đâu, bàn học bị bôi vẽ lộn xộn, sách vở đều bị ném xuống đất.
Cậu nhặt sách giáo khoa lên, mỗi trang giấy đều viết kín những câu như “thằng gay chết tiệt”, “biến thái”, “chết đi”,…
Quá đáng lắm rồi…
Đôi tay Bạch Chỉ không kìm được run rẩy.
Rốt cuộc là vì sao? Sao lúc nào cũng là cậu phải chịu cách đối đãi như vậy?
Cậu thích con trai mà thôi, có gì sai ư? Cậu gây tổn thương cho ai ư?
Thế giới này chưa từng đối xử tốt với cậu.
—.