Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma FULL


(Giải thích:
*Sói mắt trắng ý chỉ người vô ơn.)
Mấy ngày nay Nghiêm Vĩnh Cận quả thực được chăm sóc tận răng, điều đáng buồn duy nhất là hắn phải dậy hơi sớm.
Bạch Chỉ chưa bao giờ bỏ lỡ giờ truy bài buổi sáng, mỗi khi rời giường cậu sẽ gọi Nghiêm Vĩnh Cận dậy theo.

Ngày đầu cậu còn giúp hắn mặc quần áo, nhưng vì quá xấu hổ nên sau đó hắn cố sống cố chết đòi tự dùng một tay mặc đồ.
Cuộc sống như thế trôi qua chưa đầy ba ngày, Nghiêm Vĩnh Cận rốt cuộc đầu hàng trước: “Tôi thật sự không cần cậu quan tâm nữa, đại ca ơi, em chỉ bị thương ở tay thôi, sáng dậy anh bóp sẵn kem đánh răng ra bàn chải cho em là em đội ơn rồi.”
Kết quả sáng hôm sau hắn vừa dậy đã thấy kem đánh răng được lấy sẵn, nước rửa mặt để sẵn, vào lớp học còn thấy trên bàn có một phần ăn sáng nóng hổi.
Chậc, nhân viên phục vụ này quá tận tình.
Buổi trưa, Bạch Chỉ không nấn ná lại trong lớp như thường lệ, chuông tan học vừa reo cậu đã đứng chờ trước cửa lớp Nghiêm Vĩnh Cận.
“Mẹ nó, tôi còn tưởng mình mới thuê thêm vệ sĩ kiêm bảo mẫu luôn.” Nghiêm Vĩnh Cận nhồi đầy một miệng cơm, vừa nhai vừa cảm thán.
Bạch Chỉ cười: “Thế không tốt à?”
“Tốt, đương nhiên là tốt! Nhưng vấn đề là cậu mà cứ như thế được mãi thì càng tốt hơn.”
“Cậu nuốt hết rồi nói được không?”
“Làm sao, cậu chê à?”
Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”
“Biết làm sao được, thế thì phiền ngài cố nhịn đi nhé, ít nhất là ba tháng.” Nghiêm Vĩnh Cận chỉ chỉ cánh tay phải của mình.
Bạch Chỉ là một người rất kỹ tính, biết Nghiêm Vĩnh Cận không thuận tay trái, cậu đã cố tình đi mượn bác gái bán cơm trong căn tin một cái thìa, giúp hắn ăn uống tiện hơn nhiều.
Nếu đã vậy… Bạch Chỉ suy nghĩ chốc lát: “Cậu mà muốn ăn cùng bạn thì bây giờ cũng hoàn toàn không vấn đề.”
“Không được, tôi phải ăn với cậu.” Nghiêm Vĩnh Cận đắc ý nói “Tôi nhờ hết vào cậu đấy Bạch Chỉ.”
Lần đầu tiên gặp người có thể ăn vạ người ta một cách đương nhiên như vậy, Bạch Chỉ bị chọc tức đến bật cười: “Vâng vâng vâng, tôi xin nghe lời cụ ạ.”
“Hương Hương ngoan lắm.” Nghiêm Vĩnh Cận gọi tên cúng cơm của Bạch Chỉ ra, thì thào hỏi “Này, sao bố mẹ cậu lại đặt tên ở nhà cho cậu như thế?”
Bạch Chỉ thong thả ăn cơm: “Bởi vì vị thuốc bạch chỉ còn có tên khác là hương bạch chỉ, với lại bản thân nó cũng có mùi thơm.”
“Đành là thế, nhưng đây rõ ràng tên con gái…” Nghiêm Vĩnh Cận vừa nhai nuốt vừa ục ục nói trong miệng.
Bạch Chỉ không trả lời, miệng cậu toàn vị đắng ngắt, cũng may Nghiêm Vĩnh Cận chỉ lẩm bẩm vài câu, không tiếp tục gặng hỏi.
Những hoạt động thường ngày khác thật ra không có trở ngại gì lớn, tất cả đều dễ xử lý, vấn đề nan giải duy nhất chính là chuyện tắm rửa của Nghiêm Vĩnh Cận.
Theo lý mà nói, nhà hắn ở nội thành thì về nhà tắm là tiện nhất, nhưng bố mẹ hắn bận việc buôn bán khắp nơi, vắng nhà một hai tháng là chuyện thường như cơm bữa.
“Thế cậu cố lên.” Bạch Chỉ cúi đầu làm bài tập, không buồn tặng cho Nghiêm Vĩnh Cận một cái liếc mắt.
“Này, cậu nói nghe đơn giản nhỉ, cậu thử không tắm một tuần xem!” Nghiêm Vĩnh Cận giơ tay lên mũi ngửi ngửi “Mẹ nó chứ tôi cảm giác mình thiu luôn rồi.”
“Không nghiêm trọng thế đâu.”
“Gì mà không nghiêm trọng thế đâu? Đại ca anh ngẩng đầu nhìn em một cái được không?” Nghiêm Vĩnh Cận nhảy xuống khỏi giường, thò cánh tay trái lành lặn kéo cằm Bạch Chỉ “Ngày nào cậu cũng làm bài vẽ, thú vị lắm à?”
“Nếu mặt cậu mà là hàm số thì tôi sẽ nhìn cậu nhiều thêm chút.” Bạch Chỉ đẩy tay hắn ra “Ra chỗ khác chơi.”
“Ôi… Bạch Chỉ, con người cậu quá là vô lương tâm!”
“Ừ, tôi cầm tinh con sói, sói mắt trắng.”
“Ây da, cậu giúp tôi tí đi! Bạch Chỉ, Hương Hương, Bạch hoa khôi…”
Bạch Chỉ ngẩng phắt lên: “Cậu gọi tôi là gì?”
“Bạch hoa khôi?” Nghiêm Vĩnh Cận ngơ ngác đáp.
“Sao tự dưng lại nghĩ đến cái biệt danh đấy?” Cậu phải khâm phục khả năng liên tưởng của tên này.
“À, là hôm nọ lúc tôi đứng ngoài cửa lớp cậu nhìn thì thấy trong lớp có mỗi cậu đẹp nhất.” Nghiêm Vĩnh Cận chớp chớp mắt hỏi “Cậu thấy cậu có phải hoa khôi lớp không?”
“Cho nên đây là nguyên nhân cậu dính vào tôi à?” Ngón tay Bạch Chỉ bất ngờ vuốt lên khuôn mặt Nghiêm Vĩnh Cận “Cậu để ý tôi hả?”
Cảm giác tê dại chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tận não Nghiêm Vĩnh Cận, lan tới da thịt nơi Bạch Chỉ chạm vào.

Hắn giật thót mình, nhanh chóng nhảy bật ra: “Cậu điên à!”
“Cậu đúng là dở hơi.

Trong mắt cậu thì đồng tính là bệnh, thế mà vừa xong cậu còn mè nheo với tôi nửa ngày, không phải ý là muốn tôi đi tắm cùng cậu hay sao?” Bạch Chỉ nhìn hắn đầy vẻ nực cười “Nhưng tôi đồng ý, cậu dám không?”
Bị cậu nhìn như vậy, mặt Nghiêm Vĩnh Cận bỗng nóng bừng bừng.

Hắn cảm thấy mình chẳng khác nào một tên hề, Bạch Chỉ chịu đáp lời mình chẳng qua là phối hợp để diễn trò thôi.
Đầu óc nóng lên, hắn nói: “Lằng nhằng, toàn đàn ông con trai, có gì mà không dám!”
“Được.” Bạch Chỉ lần nữa quay lại với bài tập của mình “Thứ bảy tan học thì cùng về ký túc xá lấy đồ đi tắm.”
Nghiêm Vĩnh Cận đồng ý: “Được.”
Mạnh miệng là thế, nhưng đến lúc đó thật thì hắn đột nhiên hơi chùn bước.
Đây vốn là chuyện rất bình thường, con trai với nhau có gì đâu mà ngại, cậu có tôi cũng có.

Chỉ là vừa nghe Bạch Chỉ nói, trong lòng hắn lại cảm thấy hơi gượng gạo.
Cái tên Bạch Chỉ này! Cậu ta cố ý đúng không?
Thường ngày Nghiêm Vĩnh Cận rất mong chờ đến 6:10 để được tan học, cảm thấy mỗi phút đồng hồ đều dài đằng đẵng, có thể nói là sống một ngày như một năm, thế mà hôm nay chớp mắt đã đến giờ chuông reo – tan lớp!
” Đệt!” Nghiêm Vĩnh Cận đập bàn.
Hắn hít một hơi.

Sợ cậu ta làm quái gì! Cậu ta ăn thịt được mình chắc!
Vì vậy hai người đã cùng ăn cơm rồi trở về phòng ký túc lấy đồ tắm rửa, thậm chí Bạch Chỉ còn rất cẩn thận dùng túi ni lông bọc cánh tay phải bị thương của Nghiêm Vĩnh Cận lại.
Trong trường có nhà tắm chuyên dụng cho các học sinh ở ngoài trường, vào một lần tốn mười tệ, còn rẻ hơn nhà tắm công cộng.

Có rất nhiều học sinh sử dụng nhà tắm này, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người tới đó.
Khu vực phía bắc của nhà tắm lắp một dãy vòi sen, giữa gian phòng dựng một bức tường ốp gạch men sứ, trên tường cũng gắn vòi tắm, ngoài ra không có vách ngăn thành buồng riêng biệt.

Chiều thứ bảy, học sinh tập trung ở đây rất đông, cả hai đứng nhìn hồi lâu vẫn không tìm ra chỗ trống.
“Người đông như cái nồi sủi cảo nhỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi cảm thán.
“Thế đại ca tắm hay không đây?” Bạch Chỉ đứng tựa tủ gửi quần áo, buồn cười nhìn hắn “Không thì… Em mời đại ca vào khách sạn tắm nhé?”
“Lắm chuyện!” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức cởi áo đồng phục cộc tay ra, để lộ lồng ngực màu bánh mật.
“Được.” Bạch Chỉ nhận lấy chiếc áo hắn mới cởi, tìm một ngăn tủ trống bỏ vào.
“Cậu định để chung tủ với tôi à?” Thấy Bạch Chỉ cũng xếp quần áo của bản thân vào hộc tủ kia, Nghiêm Vĩnh Cận vội nhắc “Quần áo bọn mình kích cỡ xêm xêm, lát nữa không phân biệt được đâu.”
“Không sao.” Bạch Chỉ tiếp tục cởi nốt đồ “Người cậu toàn mùi mồ hôi thối hoắc.”
Nghiêm Vĩnh Cận tức ngứa răng: “Ngại quá, ướp thối cả quần áo của anh rồi ạ.”
Bạch Chỉ lại còn dám khoát tay ra chiều cực kỳ rộng lượng! Ai không biết chắc tưởng người hắn toàn mồ hôi bẩn thỉu thật ấy!
Hai người vừa cởi đồ thì vừa khéo có học sinh khác tắm xong đi ra ngoài, cuối cùng cũng cướp được một chỗ.
“Cẩn thận tí, đừng có để tay dính nước.”
Nghiêm Vĩnh Cận trả lời có lệ: “Biết rồi biết rồi.”
Thế nhưng hắn chỉ có một tay, dù sao vẫn khó mà gội đầu tử tế được.

Ngay khi hai mắt bị bọt xà phòng dính vào không sao mở nổi, một đôi tay bỗng nhẹ nâng mặt hắn lên, giúp hắn gột rửa hết bọt cay xè.
Nghiêm Vĩnh Cận chậm chạp hé mi.

Đập vào mắt hắn là một cơ thể thiếu niên tràn đầy sức trẻ giống như mình, chỉ khác là da trắng hơn, tứ chi cũng dài hơn.

Hắn chợt ngẩng đầu đối diện với Bạch Chỉ, trái tim và hô hấp dường như đồng thời khựng lại, khiến hắn thoáng chốc cảm thấy thật khó thở.
“Sao thế?” Giúp Nghiêm Vĩnh Cận gội đầu xong, Bạch Chỉ cũng không để ý tới sự khác thường của hắn, bóp dầu gội ra bắt đầu vò tóc mình.
Thì ra cậu vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn hắn…
“Cám ơn nhiều nhá.” Nghiêm Vĩnh Cận lầm bầm.
“Cậu bảo gì?” Bạch Chỉ xả sạch tóc, lau mặt một cái rồi thuận tay vuốt mái tóc dài ướt nhẹp về phía sau đầu, quay gương mặt còn dính nước qua hỏi.
“Chả nói gì.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng không muốn nói một câu cảm ơn đến hai lần với cậu.

Có lẽ bởi ướt nước nên ánh mắt Bạch Chỉ trông có phần mơ màng, hắn nhìn mà cổ họng đột nhiên khô rang, hắng giọng một tiếng xua đi sự lúng túng trong lòng, cố ý mắng: “Cậu là đồ đần.”
“Cậu cũng chả thông minh chỗ nào.” Bạch Chỉ cười với hắn, vừa với lấy khăn tắm chà xát cơ thể vừa liếc hắn một cái: “Cần giúp không?”
“Không cần!” Cũng không biết do nhiệt độ trong phòng này quá cao hay bởi bản thân xấu hổ, Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy mặt mình nóng rần rần.
“Thôi được.” Bạch Chỉ cũng không ép.
Nghiêm Vĩnh Cận cúi đầu tự kỳ cọ, trái tim nảy lên rất nhanh.

Hắn không dám ngẩng đầu, không dám nhìn Bạch Chỉ bên cạnh, có ảo giác toàn bộ nhà tắm dường như chỉ còn hai người họ mà thôi.
Lục tục có thêm học sinh ra ra vào vào, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không để ý lắm, tới khi hắn tỉnh táo lại thì xung quanh đã trở nên vô cùng vắng vẻ.

Tiếng các nam sinh đang trò chuyện, tiếng xì xào vốn luôn vang vọng khắp phòng chớp mắt tan biến, không thể nghe thấy gì ngoài âm thanh nước chảy ào ào.
“Bạch Chỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận nhận ra có chuyện lạ “Sao tự nhiên yên tĩnh thế?”
“Tắm phần cậu đi.” Bạch Chỉ thản nhiên tắm tiếp.
Hắn cũng muốn lắm, nhưng trong phòng càng ngày càng lạnh kìa! Đúng là gặp ma rồi, thời tiết đầu tháng chín còn đang nóng nực, đi ngoài đường chỉ cần mặc quần đùi, thế mà vào nhà tắm lại rét như tủ kem, Nghiêm Vĩnh Cận thậm chí đã nghĩ đến cả chuyện khoác áo bông lên người.
” Đệt…” Vòi hoa sen trên đầu bỗng tắt nước, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi bật ra câu chửi thề.

Hắn nhìn về phía Bạch Chỉ: “Làm sao bây giờ?”
“Cậu đừng có lần nào cũng hỏi tôi nữa được không, tôi biết thế nào được?” Bạch Chỉ bất đắc dĩ.
Nói thì nói vậy, Nghiêm Vĩnh Cận vẫn cảm thấy mọi chuyện đều có liên quan tới cậu, chắc chắn cậu có cách giải quyết.
“…” Nghiêm Vĩnh Cận xoa xoa hai cánh tay “Chúng ta tắm tiếp ha?”
“Không có nước mà?” Bạch Chỉ dở khóc dở cười “Cọ suông à?”
“Vấn đề là sao tự nhiên chả thấy bóng người nhỉ? Lạ thật…” Nghiêm Vĩnh Cận ngó thử sau vòi hoa sen.
Ban đầu nhà trường dựng bức tường ốp gạch men sứ này chính là để lắp thêm được mấy cái vòi sen, tránh cho học sinh phải chen chúc quá.

Hiện giờ hai người đứng tắm ở đây, đối diện không người, không biết sau tường thế nào nữa.
Nghiêm Vĩnh Cận còn chưa nhô đầu nhòm qua được bức vách, Bạch Chỉ đã kéo hắn lại: “Đừng nhìn, có lẽ là mất nước, chờ tí đã.”
Ờ, nếu thế thì làm gì được, đành chờ thôi.
Hai người đang đứng ôm vai, phía sau tường bỗng vang lên tiếng róc rách.
“Có phải có nước rồi không?” Nghiêm Vĩnh Cận lại muốn xem thử.
“Tôi phát hiện ra là gan cậu còn to lắm.” Bạch Chỉ thoáng cong môi nhìn hắn.
“Làm sao, nhìn xem có nước chưa là to gan, thế bây giờ tôi mà qua đấy tắm một phát có phải cậu sẽ phục tôi sát đất không?” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức bước tới khúc quanh bên mép vách tường.
Bạch Chỉ lạnh lùng quăng một câu: “Nếu lỡ cái chảy ra từ vòi sen không phải nước thì sao?”
“Đậu má, đừng có dọa tôi nhá…” Nghiêm Vĩnh Cận giật phắt về, chà chà hai cánh tay nổi đầy da gà “Chưa đủ lạnh chắc.”
Bạch Chỉ cười, đứng lùi sang một bên rồi vặn mở vòi hoa sen.

Không thấy nước, nhưng dần dần có vài giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ lỗ thủng nhỏ xíu trên mặt vòi, cứ như thể có một miếng thịt sống chèn chặt đầu phun nước vậy.

Cậu đóng vòi nước rồi lần nữa mở ra, lần này máu loãng tí tách rỉ xuống thành dòng, chảy vào rãnh thoát nước trên sàn nhà tắm.
Bạch Chỉ liếc qua rồi nhắm mắt lại, mặt không đổi sắc đứng dưới máu loãng, thản nhiên tắm rửa.
“Quá trâu bò…” Nếu không phải tình huống hiện tại không phù hợp, Nghiêm Vĩnh Cận còn muốn tặng cho cậu một tràng pháo tay.
“Cậu bình tĩnh một chút, mấy thứ này toàn ảo giác cả.”
Ảo giác! Quào, cách giải thích hoàn hảo đấy!
Nhưng bộ dạng không quan tâm của Bạch Chỉ khiến Nghiêm Vĩnh Cận không thể không tự hỏi lòng…
Lẽ nào như thế là được thật?
Hắn nhắm mắt bịt mũi thò đầu đến dưới vòi hoa sen, cảm giác sền sệt tức thì bao trùm tất cả.
Mẹ kiếp! Biết ngay Bạch Chỉ đang lừa mình mà!
“Tổ sư, cậu diễn giỏi lắm!” Nghiêm Vĩnh Cận mở mắt, hung tợn quát.
Nhưng cảnh tượng trước mặt bỗng khiến hắn giật mình.
Nhà tắm không một bóng người vừa rồi nay đã chật kín, hơi nóng dày đặc bốc cao, thậm chí Bạch Chỉ đã bắt đầu xoa sữa tắm!
“Cậu bị chập mạch à?” Bạch Chỉ nhìn hắn khó hiểu “Đứng đần ra đấy làm gì?” Dứt lời, cậu ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, nhếch miệng cười gian trá: “Muốn tôi tắm hộ cậu hả?”
“Đi chết đi!” Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng che phía dưới.
Bạch Chỉ phì cười một tiếng, im lặng tiếp tục tắm dưới vòi sen.
Nghiêm Vĩnh Cận cũng thấy mình vừa phản ứng quá lố.

Nghĩ mình nên chuộc lỗi một chút, hắn bèn rón rén hỏi: “Này… Có cần tôi kỳ lưng giúp cậu không?”
“Cậu có một tay thôi, tự mà lo thân đi.” Bạch Chỉ quay lưng về phía hắn chà rửa.

Cái lưng kia trắng đến lóa mắt, đường nét cơ thể đẹp vô cùng.
Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng biết bản thân bị làm sao, thế mà tự nhiên lại nuốt nước bọt đánh ực!
Ma xui quỷ khiến, hắn vô thức vươn ngón tay về phía Bạch Chỉ.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào, hắn bỗng thấy cậu đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười với mình, làn da trên gương mặt kia chẳng khác nào được làm bằng sáp, từ từ tan vào hơi nước trong nhà tắm, kéo theo máu thịt rơi rụng lả tả, lộ ra mạch máu gần như trong suốt.

Cậu dường như bị hoảng sợ vì hiện tượng này, đôi mắt kinh hãi trợn to, nhưng chẳng biết có phải bởi trợn quá mức hay không mà hai nhãn cầu lại thình lình rớt khỏi hốc mắt rồi lăn xuống bên chân Nghiêm Vĩnh Cận, đồng tử đen kịt vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Hình ảnh ấy thực sự kích thích quá độ, Nghiêm Vĩnh Cận không kiềm chế được hét lên thảm thiết.
“Cậu bị điên à?” Thanh âm của Bạch Chỉ vọng vào tai Nghiêm Vĩnh Cận.

Trước mắt hắn như giăng một làn sương mù mờ mịt, sau đó mọi thứ dần dần hiện rõ.
“Đậu má! Mặt cậu!” Nghiêm Vĩnh Cận trợn trừng mắt, nhào lên sờ soạng mặt Bạch Chỉ một hồi khiến những người xung quanh đều không thể không ngó qua một cái.
“Cậu làm gì đấy!” Bạch Chỉ cau mày cố trốn về phía sau, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận y như con bạch tuộc dính chặt lấy cậu, cậu lại sợ đụng trúng tay phải của hắn nên chỉ có thể túm lấy cái cổ tay đang vung vẩy “Cậu tỉnh táo lại tí đi!”
“Cậu không biết đâu, mẹ nó quá là gớm!”
“Ờ.” Bạch Chỉ lãnh đạm đáp.
“Cậu phản ứng kiểu gì đây!”
“Cậu muốn tôi phản ứng kiểu gì, ôm hôn bế xoay vòng à?” Bạch Chỉ nhíu mày “Đừng sờ linh tinh nữa, tắm cho nhanh đi.”
Lúc này Nghiêm Vĩnh Cận mới định thần lại.

Vừa thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình kinh ngạc, hắn vội vàng rụt tay về.
Hai người nhanh chóng xả sạch xà phòng rồi ra ngoài.

Tuy lúc mặc quần áo vẫn cần Bạch Chỉ cầm đồ giúp, thế nhưng Nghiêm Vĩnh Cận cứ nhất định không cho phép cậu đột ngột quay đầu lại.
Má nó, nếu cái mặt kia mà rụng ra một lần nữa thì chắc chắn hắn sẽ bị dọa chết tươi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui