Lần này Ngọc Cẩm Lăng như bị mất khống chế, hai mắt hắn đục ngầu, răng nghiến ken két.
Hắn không thể tưởng tưởng nếu gặp lại cậu thanh niên đó thì sẽ xử lý cậu ta ra sao!
Đúng ra có kinh nghiệm của lần trước rồi thì nên ngồi trong biệt thự mới đúng!
Nhưng Ngọc Cẩm Lăng vẫn không hiểu tại sao cậu ta lại làm như thế, đó vốn là của hắn, không liên quan gì đến cậu ta, vậy tại sao lúc nào cũng đến cướp đồ của hắn?
Ngọc Cẩm Lăng tức giận vô cùng, hắn đấm đá liên tục lên các thân cây gần đó, tuy nhiên điều này vẫn chưa khiến hắn nguôi giận!
Vốn sau lần này nếu Avis chấp nhận là có thể rời khỏi đây, được tự do rồi.
Vậy mà...!
Trong đầu Ngọc Cẩm Lăng không biết chửi rủa, căm phẫn cậu thanh niên kia bao nhiêu lần.
Đúng lúc này, Avis xuất hiện, bình thản nói chuyện với hắn:
"Anh đã hiểu được cảm giác đó chưa?"
"Cô nói cái gì?" Giọng điệu thật gắt gỏng, nhưng hiện tại Ngọc Cẩm Lăng cũng không quan tâm chuyện đó.
"Đột nhiên từ đâu có kẻ đến cướp thứ vốn thuộc về mình, tâm trạng vô cùng bực tức nhỉ?"
Ngọc Cẩm Lăng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh để suy nghĩ thật rõ những lời Avis nói, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu cô ta đang ám chỉ điều gì.
"Tôi biết hiện tại anh vẫn chẳng nhận ra đâu, hãy theo tôi vào trong, tôi sẽ từ từ khiến anh thông suốt!"
Avis nói xong liền xoay người đi vào biệt thự, Ngọc Cẩm Lăng do dự một lúc cũng đi theo vào.
Avis đưa hắn đến một căn phòng có nhiệt độ cao hơn bên ngoài, tông màu chủ đạo vẫn là tông ấm, một thứ màu sắc khiến tâm tình hắn như bình ổn lại.
Avis đưa hắn một tách trà nóng, Ngọc Cẩm Lăng nhận lấy nhưng không uống, chỉ cầm trên tay để giữ ấm.
Hắn đang gấp gáp, hắn muốn nghe cô gái trước mặt nói những gì cần nói.
Avis quan sát hắn một lúc, cảm thấy hắn đã thực sự bình tĩnh mới mở lời:
"Anh nghĩ như thế nào về hành động của cậu thanh niên kia?"
Nhắc tới người này, Ngọc Cẩm Lăng hiện rõ sự chán ghét trên gương mặt:
"Cậu ta như một người điên vậy! Rõ ràng cả hai không quen biết, thậm chí cả hai món đồ đều là của tôi, tự tay tôi làm ra vậy mà cậu ta lại ở đâu xuất hiện cướp mất.
Còn làm ra vẻ mình chẳng có gì sai, thích thì giành lấy.
Ai cho cậu ta cái quyền đó, thật trơ trẽn.
Tôi không nghĩ đầu óc cậu ta bình thường, càng nghĩ đến là càng thấy chán ghét!" Tâm trạng bực tức bắt đầu trở lại với Ngọc Cẩm Lăng, hắn dường như là kinh tởm hành động đó của cậu ta.
"Thế anh thấy giống ai?"
Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức trả lời:
"Trước giờ tôi chưa gặp ai như thế cả?'
Avis lắc đầu, đôi mắt lạnh chiếu thẳng vào người Ngọc Cẩm Lăng:
"Anh sai rồi."
Ngọc Cẩm Lăng ngẩng đầu lên, dường như hắn đã bỏ sót điều gì đó.
Trong lòng hắn cũng đang run sợ, tại sao, tại sao nhỉ?
"Anh chính là một kẻ giống cậu ta! Thậm chí, anh còn điên cuồng hơn rất nhiều lần!"
Ngọc Cẩm Lăng né tránh ánh mắt sắc lạnh đó của Avis, Tách trà cũng rơi bể trên sàn nhà do hắn đang hoảng loạn.
Hắn thở gấp nhưng cũng không làm dịu đi cảm giác ngạt thở như có ai đó siết chặt cổ hắn.
Hắn đang tự trấn an mình, hắn chối bỏ cảm giác mặc cảm và tội lỗi này, cố gắng khiến tâm mình bình ổn lại nhưng vô ích.
Đúng vậy, chính hắn...!Hắn giống cậu ta!
Vân Nghê mà hắn yêu thương thật chất không phải của hắn, nhưng hắn đã làm gì? Hắn căm tức, hắn ghen tỵ, hắn tìm mọi cách giành lấy Vân Nghê - Người vốn không phải của hắn!
"Anh đã hiểu rồi chứ? Bản chất của anh không xấu, làm việc đó cũng là do anh yêu cô ta, một tình yêu mù quáng.
Nhưng anh không ý thức được mình làm sai, bởi vì từ trước đến nay anh chưa bị ai vạch trần hay chỉ trích về việc này!"
Avis nhìn người đàn ông đang ôm đầu mình khổ sở, không nhân nhượng nói tiếp:
"Anh có nghĩ đến một khi người thân của mình - Mẹ anh biết được chuyện này bà ấy sẽ đau đớn khổ sở thế nào không? Anh có nghĩ đến Vân Nghê nếu biết có một kẻ lạ mặt lại luôn muốn phá hoại hạnh phúc của mình thì cô ấy sẽ ra sao không? Để tôi nói cho anh biết, cô ấy sẽ rất kinh sợ anh, kinh sợ cách suy nghĩ khiếm khuyết của anh!"
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Ngọc Cẩm Lăng gầm lên, trên mặt đều là sự ăn năn khó sử, đây không phải là kết cục mà hắn muốn!
"Vẫn chưa đủ! Anh có nghĩ đến Cô Hạo Khương không? Tâm trạng của anh khi bị cướp mất ngôi nhà gỗ cũng chính là tâm trạng của anh ta nếu bị một người vô duyên vô cớ bắt vợ mình đi! Cơn thịnh nộ của anh khi bị mất đi món đồ kia chả là gì so với Cố Hạo Khương nếu mất đi Vân Nghê cả!"
Có lẽ lúc này mới là lúc Avis để lộ nhiều cảm xúc của mình nhất, cô ấy nói với tất cả suy nghĩ và sự chân thành của mình.
Ngọc Cẩm Lăng vẫn ngồi đó, bất động.
Có điều trên gương mặt đã không còn sự thống khổ nữa.
Hắn chỉ như đang suy nghĩ.
Chỉ như đang nhìn lại nhưng sự việc đã qua, những việc hắn đã làm, những tình cảm mà hắn đã dành cho Vân Nghê.
.
ngôn tình tổng tài
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, ánh sáng mặt trời cũng tắt hẳn, thay vào đó là ánh trăng, mặc dù không sáng và ấm áp như mặt trời, nhưng nó khiến tâm hồn ta bình thản lại.
Avis đã rời khỏi căn phòng từ lúc nào, chỉ còn Ngọc Cẩm Lăng ngồi đó.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy tâm mình bình ổn như thế, cứ như bản thân được tỉnh lại sau giấc ngủ dài.
Hình bóng người còn gái hắn yêu vẫn còn đó, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.
Ngọc Cẩm Lăng của hiện tại có lẽ chỉ nên như thế...!
Hắn đưa mắt nhìn trăng, rồi lại nhìn căn phòng ấm áp này, hắn nhận ra bản thân thật thích không khí nơi đây, nó khiến người ta không vướng bận, không lưu luyến, chỉ có bình yên.
'Cạch'
Cánh cửa phòng từ nãy vẫn đóng, nhưng hiện tại đã xuất hiện một cô gái, cô gái có mái tóc màu cam cháy nổi bật, gương mặt lạnh nhạt quen thuộc, nhưng hình như Ngọc Cẩm Lăng phát hiện nó sống động hơn thường ngày.
Avis đứng ngoài cửa phòng, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Ngọc Cẩm Lăng, tâm trạng thật sự rất tốt:
"Người dân đang tổ chức lửa trại."
Ngọc Cẩm Lăng cho hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm Avis một lúc rồi nở một nụ cười:
"Tôi tham gia cùng được chứ?"
Avis cũng nở một nụ cười với hắn, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên mà Ngọc Cẩm Lăng thấy ở Avis.
Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những con người lương thiện đang vui vẻ cùng nhau chuẩn bị cho lửa trại.
Có một cái gì đó đang từ từ nhen nhóm trong lòng hắn, Ngọc Cẩm Lăng biết nó là gì, nó...!Chính là sự phấn khởi!.