Lục Dương nghe Dương Thần Sơ nói xong thì không vội vàng đứng dậy đuổi theo, kéo tay cô lại.
Dương Thần Sơ bị kéo về sau, như vô tình lại như cố ý ngã vào lòng Lục Dương, giọng anh trầm ấm, dễ nghe, thoang thoảng như cơn gió mùa hạ, trêu đùa mái tóc cô.
Mặt Dương Thần Sơ bắt đầu xuất hiện một lớp hồng nhẹ, cô cố nhích người ra xa một chút nhưng không được.
"Vẫn còn một con chim sẻ ngồi ở đây xem kịch vui nữa.
Cô theo đuôi tên kia, tôi sẽ lo tên còn lại."
Dương Thần Sơ kinh ngạc, thật không ngờ còn kẻ thứ hai, rốt cuộc hai người bọn họ đã đắc tội với thần thánh ở nơi nào mà bị rình mò đến như vậy?
Cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý, kéo tay ra khỏi người Lục Dương, chạy một mạch theo tên vừa rồi, cũng may hắn ta có nhanh cũng chẳng nhanh bằng giác quan nhạy bén của cô.
Khi hắn còn ẩn nấp ở đâu đó xung quanh nơi này, Dương Thần Sơ đã trông thấy, giờ cô mới đuổi theo thì hắn cũng chỉ chạy được không xa, bóng vẫn còn lúc ẩn lúc hiện qua từng vách tường.
Căn phòng lúc này yên tĩnh, Lục Dương vẫn ngồi trên ghế, quan sát mọi thứ xung quanh, ánh mắt thâm sâu thêm vài phần, trông anh càng thêm quyến rũ.
Khi tầm mắt quét qua cửa sổ, gió bên ngoài lay động cây cối, tạo thành cái bóng hắt lên vách tường, kéo dài ra mặt đất, nhưng trong cái bóng của cây cối đó, có một góc nhỏ lộ ra vạt áo của người.
Đừng trách Lục Dương quá tinh tường, có trách thì trách hắn trốn ở nơi đối diện tầm nhìn của anh, muốn tàng hình cũng không được.
Lục Dương đứng dậy, đôi chân thon dài lùi từng bước nhẹ nhàng về phía sau, anh bẻ đôi tay, coi như vận động trước cuộc thi.
"Ba, hai, một...", anh đếm nhẩm từng số, khi tiếng 'một' vừa dứt, Lục Dương đã nhảy qua cửa sổ, tay bám vào thành, nhảy xuống đất.
Tên trốn bên ngoài bất ngờ bị phát hiện, chạy ra khỏi bụi cây, vội vã bỏ chạy.
Lục Dương nào dễ bỏ qua cho hắn như vậy, anh tiếp tục đuổi theo.
Tên kia chạy rất nhanh, liên tục luồn vào từng ngõ ngách.
Đài Truyền hình thiết kế khuôn viên rất khác biệt, sau khu phòng trực tiếp là vườn cây rộng lớn với đủ các ngóc ngách khác nhau, cứ mỗi con đường nhỏ sẽ dẫn tới một khu riêng biệt, còn lý do tại sao lại xây dựng như mê cung như vậy, giám đốc nói để phòng trừ bị trộm cắp.
Tên kia nhanh chóng chạy vào một con đường nhỏ bên phải, càng vào sâu cây cối càng ít dần, trước mắt là khu vực nhà kho, cất những món đồ chưa cần dùng đến như máy quay cũ, xe hỏng...nói chung là rất nhiều thứ đồ cũ kĩ, dùng được cũng có, mà bỏ đi thì cũng nhiều.
Tên kia lao vào cửa nhà kho, mở toang cửa ra, mùi nấm mốc, bụi bặm xộc vào mũi, rất khó chịu.
Bao nhiêu cát bụi, mạng nhện bay vào mắt.
Hắn tức giận, đá cánh cửa một cái rồi lại chạy ngoặt sang hướng khác.
Đến cuối đường lần này không còn là căn phòng nào nữa mà là ngõ cụt.
Đây là tầng 20, nhảy xuống chắc chắn là tan xương nát thịt.
Hắn hoảng sợ, nhìn lại phía sau, Lục Dương đã chạy tới.
Mắt hắn chợt nhìn sang sân thượng tòa nhà đối diện.
Đó là tòa nhà đang thi công, chưa hoàn thành xong, sân thượng còn bằng phẳng, không có thanh chắn hay bất kỳ vậy dụng ngăn cản nào khác, chỉ cần bật được xa là có thể sang bên tòa nhà một cách dễ dàng, nhưng nếu bật kém, hậu quả sẽ là chết bẹp trong khe hở giữa hai tòa nhà.
Bị dồn đến đường cùng, hắn đánh liều lấy đà nhảy sang bên kia.
Khi chân cách sân thượng một đoạn ngắn nữa thì tên kia vươn tay bắt lấy bờ bê tông cứng nhắc, miễn cưỡng không bị rơi xuống khe hở.
Lục Dương không ngờ tên này lại liều mạng đến như vậy, dám cả gan nhảy sang tòa nhà bên kia, hắn muốn chết sao?
Tên kia cố giữ chặt bờ, hai tay nhích dần về phía trước, một chân đưa lên, bám chặt lấy, rồi cả người cũng trèo lên theo.
An toàn ở trên sân thượng rồi, hắn ngồi bệt xuống mặt đất nóng rát, thở phì phò.
Khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi, tóc hắn dính chặt vào da mặt, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Dương ở phía đối diện, miệng không ngừng lắp bắp: "Anh...anh...đừng đuổi nữa.
Có...có giỏi thì...sang đây đi..."
Lục Dương nhếch môi: "Tôi chưa muốn chết trẻ như anh.", anh đút hai tay vào túi quần, bộ dạng thong thả không hề có tư thế của người đi kẻ nghe lén.
Trên gương mặt anh cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi, dưới ánh nắng mặt trời lại càng lấp lánh, đẹp đến mê người, đôi mắt cong cong, tràn ngập ý cười.
Tên kia vẫn rất mệt mỏi, thở không ngừng, bộ dạng nhếch nhác: "Vậy...đừng đuổi nữa."
"Được.
Tôi cho anh đi, chỉ sợ...", nói đến đây, anh cố tình dừng lại, mắt nhìn về phía sau người đàn ông, nụ cười càng đậm hơn.
Dương Thần Sơ ở xa phía sau phủi đất cát trên tay, miệng nói lớn: "Chạy đi, tôi cho anh chạy đấy!", vừa nói vừa tiến về phía người đàn ông.
Tên kia há hốc mồm, không tin vào mắt mình, đứng dậy, điệu bộ định chạy sang phải.
Dương Thần Sơ có ý tốt nhắc nhở: "Bên dưới đấy là đường phố đấy, anh muốn xe tông cho mắt rời khỏi mặt luôn hả?"
Tên kia tím tái mặt, hoảng sợ chạy sang trái.
Dương Thần Sơ khoa trương nghiêng đầu về bên đó, tặc lưỡi: "Chậc, ở dưới đấy là sắt thép cắm thẳng đứng, lao xuống rồi có khi tim anh lại treo lủng lẳng trên đầu thanh sắt, máu nhỏ từng giọt xuống đất.
Trông thê thảm vô cùng a."
Tên kia như muốn nôn cả gan mật ra ngoài khi nghe Dương Thần Sơ nói, hắn sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng là dừng lại, ngồi sụp xuống đất: "Hai người tha cho tôi đi, tôi...tôi chỉ nghe theo lời người ta thôi, không có ý hại hai người.
Làm ơn tha cho tôi đi."
Dương Thần Sơ nhìn về phía Lục Dương ở trước, ánh mắt ngạo nghễ như muốn nói: nhìn xem, bổn cô nương mới chỉ nói vài câu là hắn ta đã van xin tha tội!
Lục Dương mỉm cười, đánh cằm về phía người đàn ông đang ngồi ở dưới đất: "Cho cô hỏi."
"Hứ", Dương Thần Sơ đi về phía hắn ta, nửa ngồi nửa không nhìn người đàn ông nhếch nhác, thê thảm trước mặt: "Nói, ai bảo anh lẻn vào đây nghe lén chúng tôi nói chuyện, lẽ nào anh là fan cuồng của anh ta?", nói rồi cô đưa mắt về phía Lục Dương.
Người đàn ông hoảng sợ, lắc đầu liên tục: "Không...không phải."
"Vậy được, nói, anh nghe chúng tôi nói chuyện làm gì?"
"Tôi là phóng viên ở Liên Hoa, đi lấy tin."
Nghe vậy, Dương Thần Sơ sa sầm mặt, đứng dây, đá bay hòn sỏi lăn líc trước mặt: "Con mẹ nó, anh dám lẻn vào hẳn Đài chúng tôi lấy tin!"
Tên kia gân cổ cãi lại: "Cô cũng vậy thôi, len lỏi, trà trộn khắp các đài khác moi tin, cớ gì không cho chúng tôi lẻn vào chỗ mấy người.
Phóng viên không phải bất chấp thủ đoạn để moi tin hay sao, ai cấm được chúng tôi?"
Ánh mắt lạnh giá của cô quét về phía tên kia, hắn bất giác rùng mình, im bặt, dũng khí vừa rồi sớm bay theo gió từ khi nào.
"Đài tôi có gì mà lẻn vào, nơi anh cần vào là mấy công ty giải trí kìa!"
"Lục Dương ở chỗ mấy người, tôi không vào đây thì vài đâu?", tên kia lí nhí đáp lại.
Lại là Lục Dương, sao cô lại quên mất tên ôn thần này chứ, không đâu đi rước họa vào thân.
Lục Dương từ nãy đến giờ chứng kiến mọi chuyện, mặt vẫn bình thản vô cùng, chăm chú đánh giá con người trước mặt.
Dương Thần Sơ bực bội đi xuống khỏi sân thượng: "Anh cút!"
Tên kia thả lỏng người, ỉu xìu gục xuống như được đặc xá thoát khỏi tội chết.
Hai người quay trở lại căn phòng vừa rồi, Dương Thần Sơ nhùn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì tên Lục Dương này đã đầu thai bảy bảy bốn chín lần với cô rồi.
Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế gần góc tường, rót một cốc nước, uống nấy uống nể, lại để 'bộp' một tiếng rõ to xuống giá bên cạnh.
"Cái anh gọi là xử lý là đây hả? Đem họa đổ lên đầu tôi?"
"Tôi nhớ là bảo cô đuổi theo tên kia, người đâu?", Lục Dương ung dung ngồi xuống ghế, không chút lo sợ trước dáng vẻ như núi lửa phun trào của Dương Thần Sơ.
Nhắc đến đây, cô rõ ràng càng tăng thêm nộ khí: "Chạy rồi."
Lục Dương 'à' một tiếng, vẫn không nói gì nhiều.
Dương Thần Sơ chán ghét cái điệu bộ thờ ơ này của anh ta, đứng dậy đi tới gần Lục Dương, xòe tay ra.
Lục Dương không hiểu: "Ý gì?"
"Tiền."
"Tiền?"
"Phải, anh kéo phóng viên vào Đài của tôi, khiến tôi bị chỉ trích, lại mất công đi tóm người lại, gây tin đồn xấu về tôi, làm mất thời gian làm việc của tôi, ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần ổn định của tôi, giờ anh cần bồi thường."
Lục Dương không ngờ người phụ nữ này lại gian xảo như vậy, rất giống nữ tặc.
Anh đang định đáp trả thì điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Lục Dương lấy điện thoại ra, thấy tên hiển thị là Phong Triển thì nhận máy.
Máy vừa được kết nỗi, Phong Triển đã như gọi hồn, không ngừng quát tháo: "Lục Dương, cậu chết ở xó xỉnh nào rồi hả, giờ phút này mà cậu còn lêu lổng bên ngoài, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hả?"
"Cậu lên trên mạng mà xem giờ tên cậu hot như thế nào.
Gì mà giả tạo với fan, gì mà hẹn hò bí mật với phóng viên.
Nói nhanh, cậu đang ở đâu hả?"
Lục Dương đưa điện thoại ra xa, thoát khỏi màn tra tấn của Phong Triển.
Đứng trước những việc Phong Triển vừa nói, anh cũng không ngạc nhiên, đây chính là mục đích anh muốn có được.
"Tí nữa em về.", anh để lại cho Phong Triển vài chữ rồi tắt máy.
Dương Thần Sơ ở bên cạnh cũng đã nghe hết nội dung cuộc nói chuyện, không nghe thì không sao, càng nghe mặt cô càng biến sắc.
Từ khi nào cô lại chuyển sang hẹn hò bí mật với Lục Dương? Chỉ gặp nhau ở Đài Truyền hình là yêu đương rồi sao? Làm ơn đi, mấy tên kia không thấy sao? Lục Dương là người của công chúng, còn cô, là phóng viên giải trí đây! Hẹn hò, đây là truyện cười nhạt nhẽo nhất thế giới mất!
Lục Dương nhìn biểu cảm bất thường trên khuôn mặt nhăn nhó của gái bên cạnh thì cười lớn, anh vô thức đưa tay véo má cô: "Nhìn cô phản ứng kìa!"
Hành động bất thường này khiến cô ngạc nhiên, đánh mắt về Lục Dương.
Người đàn ông vẫn không phát hiện ra điểm khác thường nào cả, ngang nhiên đứng dậy, đi ra cửa: "Tiền bồi thường chính là buổi gặp mặt chiều nay.
Tạm biệt."
Dương Thần Sơ vẫn còn ngơ ngác trong phòng, chưa tiêu hóa hết được lời Lục Dương nói.
Tiền bồi thường của cô lại là họa anh ta đem đến?
Hết chương 10