Đếm Ngược Đau Thương FULL


Trở về Hoa Nghị Huynh Đệ, Lục Dương bị phóng viên và người hâm mộ bao vây, không di chuyển được.

Công ty nhanh chóng cử người ra sơ tán, Phong Triển cùng một vài trợ lý đi đến đưa anh an toàn vào công ty.
Mấy người phóng viên vẫn không chịu bỏ cuộc, chen lấn, xô đẩy nhau trong đám người, liên tục chĩa máy ghi âm, máy quay vào Lục Dương, tuy là ban ngày nhưng ánh đèn flash vẫn khiến người ta chói mắt.
"Lục Dương, anh và phóng viên Dương Thần Sơ có quan hệ gì?"
"Hai người bắt đầu quen nhau bao lâu?"
"Hai người có đặc thù công việc như vậy, liệu sẽ duy trì quan hệ được bao lâu?"
Phong Triển một tay giữ Lục Dương, một tay gạt người ở phía trước ra: "Sự việc lần này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm."
Rốt cuộc, qua khoảng mười lăm phút sau, hai người mới an toàn tiến vào đại sảnh công ty, thoát khỏi đám người bên ngoài.

Phong Triển bực bội, ngồi xuống ghê sofa: "Cậu nhìn đi! Nhìn xem cậu làm ra cái gì này!"
Lục Dương vẫn bình thản, mắt nhìn ra bên ngoài: "Lý Thấm, cậu ra đây.", anh gọi người trợ lý còn đứng ở ngoài cửa vào, nói nhỏ gì đó.

Lý Thấm 'vâng' một tiếng, bước ra ngoài, đưa mấy người hâm mộ bị phóng viên xô đẩy ra nơi an toàn.

Phong Triển nhìn theo ánh mắt Lục Dương, thấy cảnh đó, lửa giận càng bùng phát, tay đập xuống bàn: "Giờ này cậu còn đủ sức lo cho đám người đó?"
Lục Dương không nói gì, ngồi xuống ghế sofa, ngả người về sau, vẻ mặt mệt mỏi.

Đôi lúc anh thật sự chán ghét cái cảnh lúc nào cũng bị người khác đeo bám như vậy.

Mọi tự do trong cuộc sống, các mối quan hệ, gia đình, bạn bè đều bị phóng viên moi móc, chỉ một hành động nhỏ cũng bị họ phóng đại, đưa lên mạng, truyền hình, một chút tự do tự tại cũng không có, chẳng khác nào bị giam cầm trong ngục tối của cuộc sống.

Anh khec cười, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Lý Thấm bên ngoài: "Tất cả sẽ ổn."
Phong Triển tức đến không nói được gì, 'hừ' một tiếng, trực tiếp nhắm mắt: "Cậu muốn làm gì thì làm."
Bầu không khí giữa hai người lạnh lẽo, giọng của Phong Triển không nhỏ, đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

Nhưng ai cũng quá quen với cảnh này, đối với Phong Triển nóng tính, lúc nào cũng cau có sẽ là một Lục Dương hay cười, thân thiện, dễ gần.

Tính cách đối lập là vậy, ai cũng đều nghĩ họ sẽ không làm việc với nhau được lâu dài, cuối cùng đây là cặp nghệ sĩ, quản lý gắn bó lâu nhất trong công ty.
Có một cô gái trẻ chạy tới, nói với hai người, ánh mắt còn nơm nớp lo sợ: "Giám đốc Mạnh tìm Lục Dương."
Phong Triển mở mắt, Lục Dương cũng ngừng gõ tay, cả hai hướng về phía cô gái trẻ.

Cô gái nhận ánh mắt của Phong Triển thì run sợ, cúi người chạy đi.
Lục Dương đứng dậy, nhìn về phía Phong Triển, đi lên tầng.

Phong Triển theo sau, suốt đường đi, cả hai không ai nói với ai câu gì.
Mạnh Lữ chỉ tìm gặp Lục Dương vì chuyện video và chuyện ở Đài Truyền hình Trung ương.

Ông ta nhắc nhở vài câu rồi đưa lịch trình mới cho hai người.

Sở dĩ Mạnh Lữ không đay nghiến, quát nạt Lục Dương vì anh là con gà vàng đẻ ra tiền của Hoa Nghị Huynh Đệ, ông ta sợ sẽ nói đến lòng tự tôn của anh nên chỉ nói qua cho có hình thức.

Dù sao những scandal này tuy không tốt đẹp mấy nhưng đưa tên tuổi anh lên không ít, chưa kể đây lại là thời điểm Lục Dương vừa cho ra bài hát mới, độ hot sẽ càng tăng, chịu mang tiếng xấu một chút cũng chẳng sao.
Phong Triển có tức giận với Lục Dương đến mấy xong cũng nguôi, trở về phòng nghỉ, anh liền đưa cho Lục Dương một tấm thiệp mời.

Lục Dương cầm lên.

Đây là tấm thiệp của trường trung học số 1 do Tiêu Nguyệt gửi tới, tuần sau trường con bé tổ chức kỷ niệm thành lập trường nên mời người thân tới.

Chắc rằng đứng trước bố mẹ là chủ tịch công ty Tiêu Phong nổi tiếng và người anh trai  là người của công chúng, con bé sẽ chọn vế sau hơn.
"Thứ ba tuần sau để lịch trống là được, công việc ngày hôm đó em sẽ tranh thủ làm gộp trong mấy ngày tới.", anh để tấm thiệp xuống bàn, tay xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ.

Mắt anh mấy ngày nay không tốt lắm, sợ rằng lại tăng độ* lên rồi.
*Độ cận thị
"Cậu vừa mới bị thương đừng làm việc quá sức.

Đi lưu diễn ở mấy nơi nhỏ có thể bỏ bớt đi hoặc dời lại sau cũng được."
"Em không sao, anh cứ làm theo lời em đi.

Giờ thay đổi kế hoạch, mấy người kia lại nói này nọ, phiền phức."
Phong Triển cũng chẳng cãi lại anh, đem máy tính bảng ra chỉnh sửa lại lịch trình.
Trong những ngày tới, công việc của Lục Dương quả thật là kín mít, những tin đồn kia đúng như anh đã dự đoán, đưa tên tuổi anh lên độ cao nhất định, hai chữ Lục Dương đã leo lên top tìm kiếm trên weibo và baidu, đi đến đâu cũng thấy mọi người bàn tán về cái tên Lục Dương này.
...
Hôm nay Dương Thần Sơ vốn định đi đến mấy công ty giải trí để trực tin tức từ mấy người nổi tiếng kia nhưng chưa kịp rời khỏi Đài Truyền hình thì đã nhận được điện thoại của trưởng phòng Triệu.
Cô quay lại văn phòng, gõ cửa phòng làm việc của Triệu Phương, giọng nói nghiêm nghị của chị truyền ra, cô mở cửa tiến vào.

Triệu Phương không dông dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay bên tổ đời sống xã hội thiếu người nghiêm trọng, họ lại phải làm một buổi trực tiếp ở trường Trung học số 1 , em đến đó làm thay đi."
Vì Dương Thần Sơ chỉ là người mới, tuy có vài lần biểu hiện xuất sắc nhưng vẫn sẽ thường xuyên bị luân chuyển linh tinh sang các tổ khác nhau trong Đài Truyền hình, việc phải đi làm thay công việc của người khác là bình thường như cơm bữa.
"Vâng, em đi ngay.", Dương Thần Sơ rời khỏi phòng Triệu Phương, đi đến bàn làm việc của mình lấy thêm vài món đồ bỏ vào túi.

Đi phỏng vấn trực tiếp cần nhiều đồ hơn là moi tin từ nghệ sĩ, túi đồ lại nặng thêm rất nhiều.

Dương Tuần Sơ xách túi đồ lên mấy lần, điều chỉnh quai đeo mới thấy dễ chịu đôi chút, cô với lấy chiếc mũ chìa nằm lăn lóc trên bàn, đội vào.
Bắt xe tới trường Trung học số 1, người của tổ đời sống xã hội đã đứng đợi ở cổng.
"Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi nhé, hôm nay tổ chúng tôi vốn là sắp xếp ba người, ai ngờ hai người kia gặp tai nạn không đi được, đành cầu cứu người của tổ khác.

Thật xin lỗi." Người của tổ này là một chàng trai trẻ tuổi, chắc cũng mới vào làm không lâu.
Làm phóng viên, việc gặp tai nạn là chuyện thường thấy, trong quá trình đi lấy tin tức, nhất là vùng sâu vùng sa, cao nguyên hay vùng gặp nạn, thiên tai, tệ nạn ma túy, bị thương thường hay xảy ra.
Dương Thần Sơ cười, xua tay tỏ ý không sao, hai người phân chia công việc rồi tách nhau ra.

Vậy là hôm nay cô phải gánh công việc của hai người, vừa phải quay phim lại vừa phải đi phỏng vấn.
Dương Thần Sơ đi vào hướng nam, còn người kia thì phụ trách công việc ở hướng bắc.
Người hôm nay đến rất đông, học sinh trường khác kéo đến không ít, người thân của học sinh thì ráo riết đi tìm người, nghe nói hôm nay có cả vài quan chức cấp cao thành phố và nghệ sĩ đến dự.

Nếu không có gì thay đổi, cô đoán trong buổi ký niệm này sẽ có phần thi đấu văn nghệ giữa các lớp và cả trò chơi nữa, náo nhiệt vô cùng.
Dương Thần Sơ tiến tới dưới gốc cây to, đặt túi đồ xuống đất, bắt đầu lắp máy quay.

Mấy học sinh đi qua thấy là phóng viên thì chạy tới giúp đỡ, dù sao họ cũng muốn tên tuổi trường mình được nhiều người biết đến.
Nhờ sự giúp đỡ của mấy học sinh đó, Dương Thần Sơ rất nhanh lắp xong máy quay, cô đi ra sau, ngắm nhìn cảnh vật qua ống kính, điều chỉnh độ sáng, âm thanh xong, cô quay lại lấy micro, chuẩn bị phỏng vấn vài người.
Trong mấy học sinh giúp đỡ có một cô bé rất hăng hái, liên tục trò chuyện, cười nói với cô.


Cô bé muốn thi vào khoa Quản trị kinh doanh nhưng khá hứng thú với nghề phóng viên nên có chủ đề chung để nói chuyện, hai người nói chuyện khá hòa hợp.
Dương Thần Sơ vừa lấy được micro ra khỏi đống đồ lỉnh củng xong thì mắt liếc thấy có vật gì đó đang bay tới phía máy quay, cô bé kia cũng đang cúi người nhìn vào ống kính.

Cô lao tới, nhắm chuẩn xác bắt lấy quả bóng rổ, lực khá mạnh nên đẩy cô ra sau vài bước, Dương Thần Sơ va vào một lồng ngực ấm áp, cô nghe thấy có tiếng la hét, hò reo vang lên xung quanh.
Cô ngẩng mặt lên, đập vào mắt là cái nhíu mày của Lục Dương, môi anh mím chặt, mắt nhìn phía trước.

Cậu sinh viên vừa ném quả bóng rổ chạy tới, liên tục cúi người xin lỗi: "Xin lỗi chị,em ném quá đà nên bóng bay đến đây, chị không sao chứ?"
Dương Thần Sơ đứng thẳng, thoát khỏi hai tay đang ghì chặt mình của Lục Dương: "Không sao.", nếu là bình thường sợ rằng cô đã chửi cho cậu ta một trân lên đời rồi.
"Tôi thì có sao đấy, Giang Thành Xuyên ạ.", Tiêu Nguyệt phút trước còn mải nghiên cứu máy quay, giờ đã quay mặt lại, không mấy vui vẻ, âm cuối cô như nói qua kẽ răng, đay nghiến nhả ra.
Giang Thành Xuyên không ngờ mình sẽ gặp lại Tiêu Nguyệt trong hoàn cảnh này, có chút bối rối.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, bàn tán.
"Cũng chẳng làm hại gì tới cậu, nhưng coi như tôi xin lỗi cậu một lời đi.", Giang Thành Xuyên chân thành nói, cậu không muốn dây dưa với cậu ta ở chốn đông người lúc này.
Tiêu Nguyệt nheo mắt: "Coi như? Cậu nói như thể tôi bắt ép cậu xin lỗi không bằng!"
Dương Thần Sơ nhìn cảnh tượng trước mặt không biết nói sao, hai người này quen nhau? Mà hình như còn không tốt lắm thì phải.
Lục Dương ở phía sau Dương Thần Sơ thù không tỏ ra ngạc nhiên, anh quá quen với kiểu 'giang hồ' này của Tiêu Nguyệt.

Nhìn thấy mọi người xung quanh bắt đầu có người lôi điện thoại ra chụp ảnh, anh lên tiếng, giọng không quá to nhưng nghiêm nghị: "Tiêu Nguyệt, đừng gây chuyện nữa."
Tiêu Nguyệt lúc này mới thấy Lục Dương đã đến, cô nhìn anh mình một cái, lại quay ra phía Giang Thành Xuyên, chưa có ý định bỏ qua mọi chuyện, quả bóng kia chút nữa thôi là lại bay vào mặt cô rồi đấy!
Tiêu Nguyệt còn chưa kịp nói tiếp thì có người ở sau chạy đến, hét lớn: "Giang Thành Xuyên, nhanh về khoa nhanh!"
Dương Thần Sơ cũng không bắt bẻ, đưa bóng cho Giang Thành Xuyên, nhắc nhở vài câu lần sau cẩn thận khiến Lục Dương ở phía sau không nhịn được cười, cô quay lại liếc xéo.

Giang Thành Xuyên nhận lấy bóng, cảm ơn cô rồi trực tiếp bỏ qua Tiêu Nguyệt, chạy tới phía Bách Kiến ở sau.
Tiêu Nguyệt sa sầm mặt: "Sao chị lại đưa cho cậu ta, quá hời cho hắn rồi."
Hết chương 11


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận