Đếm Ngược Đau Thương FULL


Dương Thần Sơ không đến bệnh viện mà về thẳng Đài Truyền hình.  Khi cô bước vào đại sảnh,  bảo vệ và tiếp tân nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.  Cũng phải thôi,  chắc hẳn lúc này trông cô rất thảm hại.  Quần áo tuy đã được rửa qua nước nhưng vết máu và bụi bặm vẫn bám chặt vào vải,  đầu tóc đôi chỗ vẫn rối và tay chân thì đầy vết xước.

Dương Thần Sơ nhấn thang máy lên tầng hai mươi,  cửa thang máy vừa đóng,  cô ngã khụy xuống.  Lúc này cô thật muốn khóc,  muốn bản thân được nghỉ ngơi dù chỉ là một chút.

Cô vòng hai tay ôm lấy người,  quần áo mỏng manh không thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô lúc này.

Vào đến phòng làm việc,  đồng nghiệp thấy cô như vậy thì xúm lại hỏi thăm,  họ cũng đã xem được bản tin cô đưa lúc chiều.  Có người tốt bụng đã đi mua hộ cô một bộ quần áo,  rửa người sạch sẽ và thay quần áo khác xong,  Dương Thần Sơ tới phòng của Triệu Phương.

Cô gõ cửa phòng nhưng không thấy gì, mở cửa phòng ra thì mới biết không ai có ở trong cả.

Chị lao công đi qua tốt bụng nhắc nhở cô: "Trưởng phòng Triệu có việc nên đi ra ngoài từ chiều rồi."
Dương Thần Sơ cảm ơn chị ta rồi quay trở lại bàn làm việc của mình.  Điện thoại bị cô vứt ở trên bàn rung lên.

Cô mệt mỏi đưa tay ra mò điện thoại.  Bàn làm việc của cô lúc nào cũng bừa bộn giấy tờ,  cô mò mẫm lung tung trên bàn khiến tài liệu rơi lả tả xuống đất,  Dương Thần Sơ mặc kệ,  tiếp tục tìm điện thoại.  Mò mẫm được một hồi thì cũng lấy được điện thoại.  Cô ngước mắt lên nhìn, màn hình hiển thị ba chữ 'Lam Cẩn Tranh'.

Cô nghe máy,  uể oải lên tiếng: "Lam Cẩn Tranh,  anh thật biết làm phiền người khác.

"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng mở cửa,  cô đoán Lam Cẩn Trang lại ra ban công nghe máy,  đây là thói quen khó sửa của anh,  nói chuyện điện thoại với người quan trọng luôn muốn ra ban công nghe máy.

Dương Thần Sơ gục mặt xuống bàn,  tay miễn cưỡng áp điện thoại vào tai: "Có chuyện gì anh nói luôn đi,  em mỏi lắm rồi! ",  dứt lời cô còn khoa trương ngáp một cái thật to.  Như nhận ra anh sẽ không nhìn thấy,  cô lại cố tình phát ra tiếng.

Lam Cẩn Tranh bấy giờ mới lên tiếng,  giọng hơi khàn khàn: "Tin tức hôm nay là thế nào? " Anh đi ra góc ban công,  ngắm nhìn đường phố đông nghẹt ở phía dưới.

Sắc trời đã tối dần,  cả một khoảng trời được bao phủ bởi một màu xanh sẫm,  khí trời cũng lạnh hơn.


Anh theo thói quen sờ túi tìm thuốc lá,  chợt nhớ ra đã để bao thuốc ở bàn làm việc,  bèn cố nhịn cơn thèm.

Dương Thần Sơ ngập ngừng chưa đáp,  Lam Cẩn Tranh dứt khoát,  không mấy hài hòa: "Anh khuyên em chuyển lĩnh vực thì em không chịu,  giờ tự dưng làm việc của tổ đời sống - xã hội,  lại còn đưa tin về vụ nổ.  Cũng hay thật,  vào thời điểm này,  em đang trở thành phóng viên được nhiều người tò mò muốn biết đấy.  Nếu muốn tự mình thăng tiến,  em có thể làm theo cách khác,  không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy.

"
Điện thoại vang lên tiếng ngáy nho nhỏ,  Lam Cẩn Tranh không khỏi nhíu mày,  nghiêm giọng: "Dương Thần Sơ,  anh biết em chưa ngủ! "
Dương Thần Sơ biết không thể qua khỏi đôi mắt cú mèo của anh,  ngừng ngáy lại: "Được rồi,  lần sau em sẽ cẩn thận hơn.

Giờ em cúp máy được chưa,  thưa phó giám đốc Lam? ",  cô cố tỏ ra vẻ khách sáo.

Lam Cẩn Tranh cũng hết cách: "Sau này đừng tìm anh than vãn.",  nói xong câu đấy,  anh tắt máy,  cuộc gọi kết thúc.

Dương Thần Sơ thả lỏng tay,  điện thoại liền rơi xuống mặt bàn,  cô nhắm mắt lại,  hồi tưởng chuyện xảy ra ở trường trung học.

Khi quả bom vừa phát nổ,  Dương Thần Sơ bị đám người xô đẩy,  lảo đảo đứng không vững.  Khi ấy có một người đàn ông đã nhanh tay giữ chắc tay cô.  Cô định nói lời cảm ơn thì anh ta ghé sát vào tai cô: "Lục Dương đang lợi dụng cô,  cô không biết sao?  Tìm đến Đài Truyền hình,  thân mật ở sân trường,  cô chắc chưa quên chứ? "
Người đàn ông ấy chỉ nói mấy câu như vậy,  bỏ mặc cô còn chưa hiểu chuyện gì để thả tay ra,  bỏ đi.

Dương Thần Sơ như bị ai đánh vào đầu,  lời nói của người đàn ông lạ mặt kia đã nhắc nhở cô mọi chuyện xảy ra suốt một tháng qua.

Ngày ấy,  Lục Dương tới Đài Truyền hình làm loạn thì ra là anh muốn thu hút sự chú ý của phóng viên,  nhà báo.  Điều này cô cũng nhận ra,  nhưng làm nghệ sĩ ai chằng như vậy?  Nghĩ thế nên cô không để tâm,  coi như ban phát cho anh ta chút lợi lộc.

Lúc ở trong thang máy,  hai người gần như là ôm nhau,  còn cả khi ở sân trường nữa,  anh ta có thể điềm nhiên vén tóc cô,  hành động ái muội như vậy,  anh ta có thể làm một cách lộ liễu như vậy sao?
Tất cả mọi chi tiết ấy đều khiến mối nghi ngờ trong lòng Dương Thần Sơ ngày một lớn hơn.

Trong đầu cô chợt nhớ đến việc Lục Dương tự giác lùi lại phía sau.


Tại sao khi cô quay người lại đối diện với Lục Dương,  anh lại tự giác lùi lại phía sau trong khi trước đó lại cúi xuống,  gần như áp sát vào người cô?  Phải chăng đó là hành động vô thức,  anh không muốn thân mật với cô,  đây mới là sự thật?
Cứ như vậy,  mọi việc như củ hành tây được bóc tách từng lớp vỏ ra,  càng bỏ đi nhiều lớp vỏ càng khiến con người ta đau lòng,  không thể chấp nhận.

Rốt cuộc,  Dương Thần Sơ cô lại như quân cờ,  bị người ta lừa tới lừa lui,  lợi dụng để mua danh tiếng.

Nghĩ đến đây,  cô nhếch mép,  khinh bỉ chính mình ngu ngốc.

Dương Thần Sơ ngủ quên trên bàn làm việc nửa tiếng thì tỉnh dậy.  Mọi người trong phòng có người đã về,  có người đã rời đi tìm tin tức,  có người đã quay trở lại để chỉnh sửa thông tin.

Vừa mới ngủ dậy,  đầu có chút choáng,  Dương Thần Sơ đứng dậy,  không cẩn thận va vào góc nhọn của bàn,  cánh tay lập tức nổi lên một mảng đỏ.

Cô vắt áo khoác ở sau ghế,  vào mùa đông lạnh lẽo,  cô mặc phong phanh như vậy đi ngủ,  lại thêm còn đang cảm dở nên đầu càng đau.

Trời đã tối hẳn,  Bắc Kinh chìm trong ánh đền rực rỡ.

Dương Thần Sơ tự pha cho mình một cốc cafe,  đi ngang qua phòng làm việc của Triệu Phương,  vẫn tối đèn,  chị ấy chưa trở lại.

Uống xong cốc cafe đắng ngắt,  cơ thể cô ấm hẳn lên,  cũng tỉnh táo hơn hẳn.

Dương Thần Sơ mặc áo khoác vào,  lục tìm trong túi chiếc mũ,  không thấy nó đâu cả.

Hình như vẫn ở trong tay Lục Dương,  à không,  có khi nó đã tan thành hàng ngàn mảnh vụn nhỏ trong vụ nổ rồi.

Lại tốn tiền mua mũ mới.


Dương Thần Sơ bất giác thở dài,  ngày hôm nay quả là ngày đen đủi.

Cô búi tóc gọn lên,  sợi tóc kia vẫn cứng đầu,  nhô ra ngoài giữa búi tóc.

Cô đội mũ của áo khoác lên,  quàng thêm chiếc khăn màu xám tro,  rời khỏi Đài.

Bên ngoài,  tuyết phủ trắng xóa,  ngày càng rơi dày hơn,  khí bụi bay lơ lửng trong không khí,  khiến tầm nhìn hạn hẹp.

Trên đường,  từng hàng dài xe ô tô bị tắc nghẽn.

Đi bộ ra trung tâm thành phố,  trên màn hình lớn,  Dương Thần Sơ thấy khuôn mặt quen thuộc của một đàn chị bên tổ đời sống đang đưa tin về khí hậu Bắc Kinh hôm nay.

Người đứng lại xem khá nhiều,  ai cũng lắc đầu,  thở dài ngao ngán.  Việc tuyết rơi dày đặc gây ách tắc giao thông,  đường phố trơn trượt hay việc ô nhiễm không khí khiến người dân ra đường phải đeo khẩu trang chống bụi đã là chuyện cơm bữa.  Đám người nhanh chóng bỏ đi.

Dương Thần Sơ cầm chắc dây đeo ở hai bên sườn,  bàn tay cô đã tím lại vì lạnh.

Cô đi đến mấy địa điểm mà nghệ sĩ thường hay đi đến để tìm được tin.

Rốt cuộc là cũng chỉ có vài tin nhỏ lẻ như người mẫu này cùng đại gia nào vào khách sạn,  diễn viên này đang trong quá trình diễn một bộ phim mới hay ca sĩ kia đang lưu diễn tại đâu...!
Dương Thần Sơ đi vào một quán ăn ven đường,  cô gọi một đĩa thịt nướng và một đĩa há cảo.

Giờ đã là chín giờ tối,  trời càng lạnh hơn,  Dương Thần Sơ ngồi gần bếp nướng mà vẫn run cầm cập.  Cô liện tục hà hơi vào tay để sưởi ấm nhưng không giải quyết được gì,  khí lạnh vẫn men dần theo da thịt,  luồn vào khe hở của quần áo,  khiến cơ thể cảm nhận được rõ rệt cái giá lạnh của ngày đông.

Mặt bàn nhanh chóng bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa.

Những người ngồi bàn bên nói chuyện,  than thở về công việc,  gia đình,  người yêu,  con cái,  vợ chồng.  Có mấy bàn của sinh viên là ồn ào nhất.  Có lẽ họ tổ chức ăn mừng gì đó,  liên tục hô hào,  chạm cốc vào nhau.  Dương Thần Sơ nhìn vào,  có chút hoài niệm,  mấy tháng trước cô cũng từng như vậy.

Thịt nướng và há cáo nhanh chóng được đưa lên.

Cô vừa đưa một xâu thịt nướng vào miệng thì trông thấy ở vỉa hè đối diện,  Từ Tư Miểu - nữ diên viên đang được truyền thông săn đón nhất hiện nay,  bước lên xe của ai đó.


Dương Thần Sơ lập tức đứng dậy,  để lại vài tờ tiền,  chạy sang bên đường.

Cô vừa đặt chân sang vỉa hè bên kia một cái,  chiếc xe công vụ chầm chập lăn bánh.

Dương Thần Sơ vứt que thịt xiên khỏi miệng,  cắn răng đuổi theo,  nhưng khoảng cách với chiếc xe kia vẫn duy trì là năm mét,  không hơn kém.

Làm ơn đi,  cô rất cần thông tin về Từ Tư Miểu này,  nếu không mấy tháng nữa cô lại bị luân chuyển sang một tổ nào đó bê bết thì sao?
Dương Thần Sơ rối rắm,  cắm đầu đuổi theo.

Bên lề đường có một chiếc xe của người dân đang đỗ lại.  Cô không suy nghĩ gì,  vội chui vào trong xe, thở không ra hơi: "Anh cho tôi dùng xe một chút được không? "
Cô thấy ghế lái không có ai ngồi liền chuyển sang đó,  quay lại phía sau.

Bỗng chốc cô ngơ ngác,  chủ nhân của chiếc xe này lại có thể là Lục Dương.

Thái dương bên trái có vết băng màu trắng xóa,  mái tóc hơi dài rủ xuống,  anh thấy có người vào còn tưởng Lý Thấm quay lại.  Nghe giọng nói thì ngẩng đầu lên, không ngờ là Dương Thần Sơ.

Dương Thần Sơ sau vài giây ngơ ngác,  cô lấy lại bình tĩnh: "Cho tôi mượn xe một chút! "
Chưa cần sự đồng ý của Lục Dương,  cô khởi động xe,  nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia với tốc độ cao nhất.

Cũng may đường phố không quá tắc nghẽn.  Dương Thần Sơ xoay vô lăng,  luồn qua từng chiếc xe,  bám đuôi chiếc xe công vụ kia.

Lục Dương ngồi phía sau không khỏi khó tin khi thấy trình độ lái xe của cô.

Ánh nhìn mái tóc cô,  vẫn được búi gọn gàng như cũ,  vẫn có một sợi tóc thừa ra,  còn có mấy bông tuyết đọng lại trên mái tóc đen mượt ấy nữa.

Anh tắt điện thoại,  để xuống ghế,  khom lưng đứng dậy: "Muốn đuổi theo chiếc xe kia phải không?  Cô ngồi sang ghế phụ,  để tôi lái cho,  con gái lái xe nhanh sẽ nguy hiểm.

"
Hết chương 16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận