Hạ Lan nhướng mày, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một nụ cười rất nhẹ, đôi mắt như xoáy sâu cả người Giang Thành Xuyên vào băng động ngàn năm, lạnh lẽo, giá buốt.
Đôi tay thon dài, trắng trẻo của bà ngừng nắm tay Tiêu Nguyệt lại, hai tay đan vào nhau, đặt vào đầu gối. Chiếc nhẫn ánh bạc tỏa sáng lấp lánh dưới nắng vàng, trái ngược với hàn khí tỏa ra từ người bà.
Mạnh Khiếu đứng kế bên sắc mặt kém vô cùng, ông quả thật đau đầu.
Vội vàng đi tới chỗ Giang Thành Xuyên, Mạnh Khiếu cúi người xuống thấp, nhún nhường tạ lỗi: "Cậu ấy còn trẻ người non dạ, Tiêu phu nhân rộng lượng bỏ qua cho. Chuyện này là do lỗi cử nhà trường chúng tôi, chúng tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm, chỉ xin bà đừng đưa ra tòa."
Hạ Lan cười khẩy, vén sợi tóc được làm xoăn tỉ mỉ vào tai, đôi khuyên tai dài cũng rung rinh theo.
"Tôi làm kinh doanh, thân là một thương nhân, các ông khiến con gái tôi chịu thiệt, giờ phải tạ tội như thế nào? "
Giang Thành Xuyên đứng phía sau lặng lẽ nắm chặt tay, anh định lên tiếng thì bị chủ nhiệm Mạnh ngăn lại, ông vẫn nói bằng giọng của kẻ hèn nhát: "Chỉ cần bà muốn, chúng tôi sẽ đáp ứng trong khả năng của mình."
Nụ cười trên môi Hạ Lan đậm hơn, bà đứng dậy, rót cho mình một cốc nước. Bà mân mê chiếc cốc sứ, từ tốn nói: "Tôi cần khu đất phía sau trường học."
Mạnh Khiếu lạnh người, ấp úng, điều này không nằm trong khả năng, quyền hạn của ông. Nhưng nếu để Hạ Lan kiện lên tòa, sợ rằng cái trường này khó mà giữ được, công việc của ông cũng từ đó mà mất luôn.
Giang Thành Xuyên nghe thấy điều kiện của Hạ Lan thì giật mình. Bãi đất phía sau trường có thể nói là khu đất hiếm, liên tục được các công ty bất động sản rình ngó, năm lần bảy lượt tới thuyết phục lãnh đạo nhà trường bán cho họ, nhưng đều thất bại ra về. Đó là khu đất truyền thống của nhà trường, muốn bán cũng không được. Bây giờ Hạ Lan muốn nó, khác nào ép người quá đáng.
Trong căn phòng vốn yên tĩnh như tờ, lại vang lên âm thanh rất lớn, kinh động đến lũ chim bên ngoài: "Không được! "
Giang Thành Xuyên tuy thường ngày lạnh lùng, thờ ơ, bình tĩnh là thế, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, vẫn còn sự bồng bột, nóng nảy, thiếu chín chắn của thanh xuân.
Bách Kiến cũng lo lắng không kém, đi tới nói với Mạnh Khiếu: "Chủ nhiệm, chúng ta không thể bán khu đất đó được, tuyệt đối đừng bán."
Mạnh Khiếu rối rắm, không biết phải làm sao. Một lúc sau, ông lên tiếng: "Chuyện này không nằm trong quyền hạn của tôi, tôi sẽ hỏi lãnh đạo, nếu có gì sẽ gọi điện cho Tiêu phu nhân sau."
Hạ Lan nghe đến đây, dường như cũng tạm đồng ý, bà đặt cốc nước xuống bàn, ngồi vào vị trí cũ, khẽ chạm vào lớp băng trên tay Tiêu Nguyệt: "Được. Mong các ông đừng làm tôi thất vọng. Nếu không, gặp hậu quả gì, chắc chủ nhiệm Mạnh cũng biết rồi."
Giang Thành Xuyên và Bách Kiến phía sau sắc mặt đều không tốt. Người đàn bà này, quá nham hiểm, lại có thể uy hiếp họ như vậy. Với tình hình này, tám, chín phần là chủ nhiệm Mạnh đã đồng ý, chỉ còn lãnh đạo duyệt nữa là xong. Mong là, bên trên, họ sẽ từ chối.
Mạnh Khiếu đã rời khỏi bệnh viện. Giang Thành Xuyên và Bách Kiến cũng không còn lí do nào để ở lại.
Trong phòng rơi vào khoảng trầm lặng.
Hạ Lan gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện xong, bà để lại cho đối phương bốn chữ: "Đã giải quyết xong."
...!
Xe của Dương Thần Sơ và Lục Dương bị một chiếc xe khác đâm vào. May mắn là Lục Dương kịp thời quay vô lăng, đổi hướng chạy, chiếc xe lao vào gốc cây, đầu xe méo mó.
Chiếc xe suýt đâm vào họ kia không vì thế mà dừng lại, nó tiếp tục lao vút qua, tiến về phía trước.
Dương Thần Sơ ôm đầu, ngồi xổm xuống đất. Để mất dấu Từ Tư Miểu, giờ xe lại hỏng, họ lại đang ở một nơi không rõ là ở đâu, đúng là xui tận mạng!
Lục Dương nhìn đầu xe bị biến thành hình dạng kỳ lạ, khói từ xe bốc lên, nó ì ạch kêu lên vài tiếng rồi dừng hẳn, chính thức trở thành phế liệu.
Anh mở cửa sau, lấy điện thoại ra, không một vạch sóng.
Dương Thần Sơ thấy thế cũng lấy điện thoại của mình ra. Nó thậm chí còn không mở được, lại sập nguồn rồi. Điện thoại của cô luôn như vậy, thường trong tình trạng sập nguồn vì hết pin.
Cô nhìn màn hình tối om, thở dài, làn khói trắng nhanh chóng hòa tan vào đêm đen.
Vậy là họ hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc.
Ban đầu Lục Dương còn đi ra giữa đường, chờ xem có xe nào đi qua không để xin về, dần dần, anh nản lòng, dựa người vào gốc cây.
Càng về đêm, tiết trời càng lạnh, chỉ mong tuyết đừng rơi vào lúc này.
Dương Thần Sơ co rúm người lại, cô thẳng thường ngồi phệt xuống đất, liên tục hà hơi vào lòng bàn tay, một lúc sau bất giác hắt xì vài cái.
Bả vai đột nhiên ấm lên, chiếc áo khoác có mùi nắng ấm của Lục Dương đã choàng lên người cô. Anh mặc độc một chiếc áo len màu trắng cao cổ, mọi đã tím tái vì lạnh.
Dương Thần Sơ đứng dậy, muốn trả lại áo cho anh thì bị anh ngăn lại: "Điều quan trọng lúc này là tìm nhà dân để ngủ nhờ, không phải thi xem ai chịu lạnh giỏi hơn.
"
Cô dừng động tác cởi áo lại, hai tay nắm chặt vạt áo dài rộng của anh.
Xung quanh đều là đồng ruộng bát ngát, một ánh đen cũng chẳng có, đừng nói là nhà dân.
Lục Dương cầm cổ tay Dương Thần Sơ, giọng anh khàn khàn, có lẽ là vì lạnh: "Đi thôi, chúng ta đi tìm nhà dân. Không thể đứng đây đợi thỏ được.
"
"Ừm.
" Dương Thần Sơ lặng lẽ đi theo, nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mặt. Đều tại cô mà hai người lâm vào tình cảnh khốn đốn này. Nếu cô không cố chấp bám theo chiếc xe đó, họ sẽ không như vậy. Nếu cô lái xe đàng hoàng, xe của họ sẽ không hỏng, họ cũng sẽ không phải lang thang trong đêm gió rét như vậy.
Đi được một đoạn đường, vẫn là màn đếm tối om.
Lục Dương quay lại nhìn người con gái phía sau.
Cô dường như rất lạnh, môi đã tím lại, mặt trắng bệch, bả vai run lên kịch liệt.
Anh đi tới gần, đưa tay đặt lên trán cô. Cái lạnh từ tay anh kích thích da thịt cô, cô bất giác co người lại.
Trán cô rất nóng, có lẽ là sốt rồi. Nếu không nhanh chóng tìm nói trú ngụ, cả hai người sẽ bỏ xác ở nơi này.
"Cô đi gần tôi một chút, tôi truyền nhiệt cho cô.
"
Dương Thần Sơ vẫn đứng im một chỗ, không nhúc nhích, không biết cô có nghe được lời anh nói hay không nữa.
Lục Dương trực tiếp kéo cô sát lại người mình, tay vòng qua bả vai cô, ôm chặt cô vào người.
Trên nền trời đen, những bông tuyết trắng xóa bắt đầu rơi xuống. Điều họ lo lắng nhất đã xảy ra.
Lục Dương đi nhanh hoen, thỉnh thoảng nói một hai câu để cho cô tỉnh táo.
"Dương Thần Sơ.
"
"Hử", cô khẽ khàng đáp lại, tiếng nói mỏng manh như trang giấy, bị gió đông cuốn trôi.
"Có lạnh không? "
"Lạnh, rất lạnh.
"
"Vậy chúng ta cố chút nữa nhé, lúc đó sẽ không lạnh nữa.
"
"Được.
"
Phía trước vẫn chỉ là màn đêm tối, âm u, lạnh lẽo, tuyết rơi ngày một dày hơn.
Dương Thần Sơ lúc tỉnh lúc mơ, chạm đầu vào vai Lục Dương, lúc đó, anh sẽ lại nói chuyện với cô, giọng anh ấm áp, nhẹ nhàng như lò sưởi.
"Dương Thần Sơ.
" Anh lại gọi tên cô, trong một buổi tối này, anh dường như đã gọi cô như vậy gần trăm lần. Tiếc là, lần này, giọng anh rất yếu, rất nhỏ, có lẽ, anh cũng đã kiệt sức rồi, tốc độ đi của hai người cũng chậm hơn lúc đầu rất nhiều.
Tiếng chân dẫm xuống tuyết tạo nên âm thanh xôm xốp, vang vọng trong đêm khuya.
"Ừ.
"
"Cố chịu nhé! "
"Ừ.
"
"Về lại Bắc Kinh, chúng ta làm hòa nhé! "
"Ừ.
"
"Cô tha thứ cho tôi nhé! "
"Không.
"
Lục Dương cười nhẹ, đến giờ này mà coi vẫn còn đáp được như vậy, chứng tỏ cô vẫn còn xót lại lí trí.
Dương Thần Sơ dựa đầu vào vai anh, thì thầm: "Chuyện lần trước...!", cô khịt khịt mũi, khó khăn lên tiếng: "Không phải...!do tôi làm.
"
Bước chân của Lục Dương dừng lại, bàn tay đã tím ngắt của anh xiết chặt bả vai cô. Làn khói trắng từ hơi thở của cô phả vào cổ anh, ấm áp. Anh lại tiếp tục đi, bước đi nặng nề, chậm chạp. Họ giống như hai linh hồn mong manh, yếu đuối, đứng trước cuộc đời, lặng lẽ dựa vào nhau để vượt qua, để sống sót.
Một lúc lâu sau, anh mới đáp lại: "Ừ". Một chữ ngắn gọn nhưng đủ để làm cho Dương Thần Sơ mãn nguyện, cô cố mỉm cười nhưng môi đã sớm đông cứng, cuối cùng đành từ bỏ.
Cô lại thều thào: "Lục Dương.
"
Anh đáp lại: "Hửm.
"
"Tôi mệt lắm.
"
"Cố thêm chút nữa là đến rồi.
"
"Tôi tin anh."
Một lúc sau...!
"Lục Dương.
" Cô lại gọi anh lần nữa.
"Hửm.
"
"Tôi lạnh lắm.
"
"Cố thêm chút nữa là đến rồi.
"
"Tôi tin anh.
"
Họ tiếp tục đi, đi mãi, vẫn chỉ là con đường tối đen, tuyết rơi rất nhiều, phủ trắng xóa mặt đất, dần qua bàn chân họ.
Lục Dương một tay ôm Dương Thần Sơ, một tay cầm cây gậy nhặt được trên đường, chống xuống đất. Bất chợt, anh ngã khụy xuống. Lạnh, lạnh quá!
Hai người, thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?
"Anh là tên lừa đảo.
" Dương Thần Sơ nói nhỏ, đứt quãng.
Lục Dương sắc mặt khó coi, tay anh bị cây gậy cào một vết dài, rớm ít máu, rơi xuống làn tuyết trắng xóa, lan thành boing hoa rực đỏ.
Dương Thần Sơ nhìn về phía trước, ánh mắt mơ hồ, cố nhìn rõ mọi thứ hơn. Hình như có thứ gì đó, thật giống màu vàng cam của ánh đèn, không...hình như là đèn thật!
Dương Thần Sơ cố đưa tay ra chạm vào Lục Dương: "Có...ánh đèn.
"
Lục Dương ngẩng đầu lên, anh không nhìn rõ.
Anh cầm chắc cây gậy, đứng dậy, lại cố kéo cô đứng lên.
Mặc dù không biết lời cô nói là thật hay chỉ là ảo anh, nhưng anh vẫn sẽ tin, bởi vì, lúc trước cô đã nói 'tôi tin anh'.
Đi khoảng hơn một trăm mét, hai người thật sự gặp được nhà dân.
Lục Dương cố đưa tay gõ vào cửa, một lúc sau có tiếng người vọng lại. Chưa kịp chờ đến khi cánh cửa mở ra, Lục Dương đã ngất đi, cả người đè lên Dương Thần Sơ đã bất tỉnh.
Mùi thức ăn thơm nhức bay vào mũi, tiếng củi cháy 'tanh tách' vang lên đã đánh thức Dương Thần Sơ.
Cô khó khăn ngồi dậy, cả đầu đau nhức, chân tay rã rời.
Có tiếng người vọng lại: "Ô, cô tỉnh rồi à? "
Đó là giọng của một người phụ nữ trung niên, cô ấy tiến lại gần, đưa tay sờ trán cô: "Đã bớt sốt rồi, cô đợi chút nhé, cháo sắp chín rồi.
"
Dương Thần Sơ bắt đầu nhớ lại mọi chuyện tối qua. Cô tưởng hai người họ đã bỏ mạng ở bên ngoài rồi, không ngờ lại được cứu sống.
Cô lên tiếng, giọng nói khản đặc, cổ họng truyền đến cơn đau rát, cô ho khan vài tiếng.
Người phụ nữ kia như biết cô định hỏi gì, tay cho củi vào bếp, miệng tiếp lời: "Chàng trai đi cùng cô vẫn còn hôn mê, cậu ấy bị nặng hơn cô, tôi cho cậu ấy uống thuốc bắc rồi, đến chiều có thể tỉnh lại. Cũng may cậu ấy tìm được đến nhà tôi, nếu không hai người đã chết cóng rồi.
" Cô ấy cầm thìa gỗ, đảo cháo trong nồi, mùi gạo thoang thoảng khắp phòng.
Hết chương 18