Ánh nắng vàng rực rỡ len qua khe cửa sổ, chiếu vào căn phòng.
Dương Thần Sơ tỉnh giấc, đầu chỉ hơi đau.
Cô vén chăn, chân trần đi xuống giường.
Khi đi qua góc giường, cô chợt dừng lại.
Cúi người xuống, đập vào mắt cô là màu đỏ đậm của máu, cô đưa tay sờ thử vết máu đó, nó đã đông lại, cô nhíu mày.
Cửa phòng được mở ra, Lục Dương bước vào, thần sắc rất kém, dưới khuôn cầm vuông vức đã lún phún vài cọng râu.
Anh luôn là người chỉn chu, quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúc này lại một bộ chật vật đến như vậy, cô có chút khó tin.
Dương Thần Sơ phủi máu khô trên đầu ngón tay, đứng dậy, nhìn Lục Dương: "Anh sao vậy, trông anh có vẻ không ổn." Cô đi đến, thấy rõ mắt anh hằn lên tia máu, dưới mi mắt còn lớp quầng thâm nhàn nhạt, cô không khỏi đau lòng: "Anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu cháo cho anh."
Cô định rời khỏi phòng, tay bị anh giữ lại, anh kéo cả người cô vào lòng, đầu gục xuống hõm vai cô.
Cô nghe thấu giọng anh khàn khàn: "Mẹ mất rồi." Sau đó, cô cảm nhận được bả vai anh đang run lên rất nhẹ, dưới lớp áo ngủ mỏng manh, cô cảm nhận được sự mát lạnh của nước mắt.
Lời anh nói giống như quả bom nguyên tử, đầu cô nổ tung, chấn động, kinh ngạc khiến cô không cả kịp an ủi anh, chỉ ngơ ngác đứng đó như bức tượng.
Mẹ Lục đã mất, mất khi nào, sao lại đột ngột ra đi như vậy? Hôm trước bà còn muốn cô nấu cháo cho bà, muốn cô dẫn bà đi dạo, hóng mát, muốn nghe cô miêu tả đường phố Bắc Kinh cuối hè, giờ đây, tất cả đã không còn.
Lúc sau, cô mới chợt bừng tỉnh trong sự ngỡ ngàng, hai tay ôm lấy anh, khẽ hỏi: "Bác ấy, sao lại mất?"
Gió ở bên ngoài thổi vào, đùa nghịch cùng cửa sổ, tạo nên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Dương Thần Sơ cảm thấy lạnh người vì âm thanh ấy.
"Đau tim." Anh nói, tay càng ôm chặt cô hơn, như muốn khảm cô vào người anh.
Ôm cô một lúc lâu, anh mới buông cô ra, khôi phục lại trạng thái thường ngày.
Ra khỏi phòng, thím Trần đang bưng đồ ăn ra bàn, đôi mắt còn hoen đỏ.
Ở bên mẹ Lục bao nhiêu năm, giờ đây người bạn này lại đột nhiên ra đi, bà không khỏi đau xót, cảm thấy trống vắng vô cùng.
Nghe thấy tiếng động, bà ngước mắt lên, nhìn thấy Dương Thần Sơ thì tay khựng lại, bát canh nóng bà đang bê trên tay vì thế mà lung lanh, nước canh nóng bỏng rớt lên tay bà, nh lanh chóng ửng đỏ một mảng da.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Lục Dương lên tiếng: "Thím Trần, thím ngồi ăn đi."
Thím Trần cũng không nói nhiều, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Trên bàn ăn, không khí tĩnh lặng, không ai có tâm trạng ăn uống gì.
Thím Trần đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị: "Thần Sơ, hôm qua cháu ở nhà đúng không?"
Dương Thần Sơ không hiểu bà định nói gì, trả lời đúng sự thật: "Dạ vâng, hôm qua cháu có về nhà, nhưng mệt quá nên ngủ đến sáng nay mới dậy."
"À." Thím Trần thở dài, nhưng vẫn hỏi tiếp, lần này ngữ khí mang rõ sự nghi ngờ: "Vậy lúc bà Lục lên cơm đau tim, cháu không biết sao?"
Dương Thần Sơ nghĩ lại ngày hôm qua, ký ức chủ dừng lại lúc cô trở về nhà, sau đó...hình như cô ngủ thẳng mười mấy tiếng đồng hồ.
Lục Dương đặt đũa xuống, cắt ngang lời thím Trần: "Thím Trần, thím chuẩn bị đồ đạc, chiều nay còn tổ chức tang lễ cho mẹ cháu.
Bà ấy cũng mệt rồi." Nói xong, anh đứng dậy, nhìn thấy Dương Thần Sơ còn đang mân mê cơm trong bát, anh nhíu mày: "Sao em không ăn cơm?"
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cô như người bước vào thế giới sương mù, không nhìn rõ mọi chuyện.
Mẹ Lục đột ngột ra đi, đến giờ cô vẫn chưa tiêu hóa nổi, cứ ngờ nghệch như người mất hồn.
Vừa nãy thím Trần hỏi, cô mới chợt nhận thức được rằng, mẹ Lục mất rồi, bà đi mãi mãi.
Mũi cay cay, mắt chua xót, nước mắt rơi, lăn xuống bát cơm, ngấm vào hạt cơm to tròn trong bát.
Lục Dương thấy cô cứ ngồi đó, lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, tim như bị ai cầm dao đâm một nhát.
Anh ngồi xuống, đưa tay lau nước mắt của cô, an ủi: "Không sao, mẹ không muốn nhìn thấy em khóc."
Thím Trần nhìn tình cảnh trước mắt, ánh mắt có phức tạp, có đau khổ.
Bà thật sự không chịu nổi nữa, mở lời: "Hôm qua, khi bà ấy mất là ở trong phòng của..."
"Thím Trần!" Lục Dương nói to, hoàn toàn ngắt lời của thím Trần.
Bà ấy không hiểu tại sao Lục Dương lại làm vậy, thở dài: "Lục Dương, cháu rốt cuộc đang làm gì vậy? Mẹ cháu trên trời chắc chắn sẽ đau lòng."
Bà rời đi, cả bàn ăn rơi vào tĩnh lặng.
Dương Thần Sơ nhìn vào Lục Dương, mờ mịt, mông lung.
Đám tang của mẹ Lục diễn ra rất đơn giản, chỉ có vài người hàng xóm viếng thăm.
Bà được chôn cất trên một ngọn núi, dưới gốc cây phong, quang cảnh thanh bình, hệt như tâm hồn của mẹ Lục vậy, không chút vấy bẩn.
Sau đám tang, Dương Thần Sơ gặp Tiêu Nguyệt khi đi vệ sinh.
Mắt Tiêu Nguyệt cũng rực đỏ, nhìn cô chằm chằm.
Cô ấy đi tới, giơ tay, vung một cái tát vào mặt cô: "Dương Thần Sơ, coi như tôi đã nhìn lầm chị! Con người như chị sao xứng với anh ấy.
Anh ấy một lòng yêu chị, bác Lục một lòng coi chị như con gái.
Vậy mà chị lại nhẫn tâm giết chết bác ấy!"
Tiếng cô ấy vang vọng lại trong không gian nhỏ hẹp của nhà vệ sinh, truyền thẳng vào tai cô, xông lên não bộ.
Tiêu Nguyệt ngồi xuống, gục đầu, bả vai run run: "Anh ấy vẫn một mực tin chị, bao che cho chị, nhưng chứng cứ rành rành ra đấy.
Dương Thần Sơ, chị là kẻ giết người!"
Bấy giờ, Dương Thần Sơ mới hiểu được ánh mắt nghi ngờ của thím Trần lúc sáng, hiểu được cái nhìn thâm sâu của Lục Dương khi ấy, tất cả giống như một thước phim tĩnh, luân phiên lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Tiêu Nguyệt vẫn khóc, cô ấy không ngờ có ngày mình sẽ phải chịu đựng nỗi đau đến bứt rứt đến như vậy, người cô luôn coi là chị gái, người cô hâm mộ, tin tưởng lại tận tay giết chết mẹ của anh trai cô, cô thấy đời thật giống một trò hề, chỉ là khi kết thúc lại thành một bản nhạc buồn, day dứt.
Đầu Dương Thần Sơ đau nhức, cô cố nhặt góp lại chút mảnh vụn của ký ức, nhưng chỉ có thể nhớ được đến khi cô về nhà.
Nói đúng hơn không phải chỉ nhớ được, mà vốn nó chỉ có như vậy.
Cô nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ đôi tay vốn cầm máy quay này đã dính máu.
Cô run run đưa tay lên, ngắm nhìn từng khớp xương, ngón tay thon dài, trắng trẻo giờ trước mắt cô chỉ toàn là một màu máu đỏ sậm, mỗi giọt chảy xuống, lần vào từng khe.
Tiêu Nguyệt lau nước mắt, cô ấy cố đứng vững, nhìn Dương Thần Sơ bằng ánh mắt trân trối: "Dương Thần Sơ, chị đã làm tốn thương anh ấy một lần, mong chị đừng tiếp tục giày vò trái tim anh ấy lần hai nữa.
Tôi xin chị."
Dương Thần Sơ ngơ ngác nhìn Tiêu Nguyệt, cô tin sự việc không chỉ có vậy, rốt cuộc phần ký ức quan trọng kia tại sao không tồn tại trong tâm trí cô, nó đã đi đâu mất rồi!
Sấm đột ngột vang lên, xé oanh tạc không gian, chớp giật từng cơn, gió thông qua khe cửa, lùa vào nhà vệ sinh.
Khuôn mặt lạnh ngắt của Tiêu Nguyệt nửa được chớp soi sáng, nửa chìm trong bóng tối.
Cô ấy xoay người, rời đi, để lại bóng đen nơi lối vào.
Dương Thần Sơ lặng người trong bóng tối, bóng đèn lúc sáng lúc tối, chập chờn rồi tắt hẳn.
Cô cảm thấy bơ vơ, lạ lẫm với thế giới này.
Cô máy móc rửa sạch tay, đi ra ngoài.
Mưa to xối xả như trút nước, chỉ hận không thể nhấn chìm vạn vật.
Hành lang tối tăm, lạnh lẽo, có người đi va vào cô.
Trên tay Dương Thần Sơ cảm thấy lạnh, cô nhìn xuống, thông qua chút ánh sáng ít ỏi mới thấy được, nó là một chiếc điện thoại.
Cô dáo dác nhìn xung quanh, không có ai.
Điện thoại tự động mở, trong thue viện là một đoạn video.
Cô nhấp vào nó, video bắt đầu chạy.
Xem xong video, cả người Dương Thần Sơ như bị rút hết sức lực, cô trượt người xuống sàn nhà lạnh băng, nhưng trái tim còn lạnh hơn cả.
Thì ra cô chính là kẻ đã giết chết mẹ Lục, thì ra thím Trần nói đúng, thì ra Tiêu Nguyệt nói không sai, tất cả đều do cô gây ra, vậy mà bản thân còn ngu ngốc không biết, ngu ngốc ngồi đây như người vô tội.
Cô cứ ngơ ngác ngồi trên hành lang vắng vẻ, đầu óc trống rỗng, mắt nhìn hai bên hành lang, một mảng tối tăm, sâu hun hút, hệt như tâm trí cô lúc này.
Cô yên lặng đứng dậy, rời khỏi.
Bên ngoài, nơi mẹ Lục vừa được chôn cất, bóng Lục Dương mờ mờ trong màn mưa.
Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, quỳ trên nền đất, nước mưa tát vào người anh, xối cả đất cát lên, nước đục ngầu theo con dốc trôi xuống.
Người đàn ông ấy phải tự mình gánh chịu nỗi đau, tự mình cảm nhận lăng trì thấu tim gan chỉ để bảo vệ kẻ tội đồ là cô.
Bất giác, nước mắt Dương Thần Sơ nhue trân trâu đứt, rơi xuống, hòa cùng làn mưa.
Cô đi tới bên Lục Dương, tóc anh ướt đẫm, từng sợi dính chặt vào trán anh, bóng lưng người đàn ông ấy cô đơn, lẻ loi và bất lực.
Thấy cô đi đến, anh ngỡ ngàng, lập tức định đưa cô vào trong.
Dương Thần Sơ nhìn tay anh đang nắm chặt cổ tay mình, lòng trào lên sự chua xót.
Cô không buông ra, hờ hững: "Em đã giết chết mẹ anh."
Bước chân Lục Dương dừng lại, cô thấy lưng anh cứng đờ.
Anh nói: "Em đừng nói nhảm."
Cô cười nhạt: "Chính tôi nói cho bà biết anh là ca sĩ, lăn lộn trong showbiz kiếm tiền, chính tôi thấy bà đau tim nhưng chỉ đứng nhìn mà không đi lấy thuốc.
Cuối cùng, bà ta chết."
Cô nhìn vào bóng lưng đang run lên của anh, lại nhẫn tâm nói tiếp, nước mắt rơi thoáng chốc đã hòa vào cùng mưa: "Anh biết không, khi bà ta ôm tim, tôi có thể ngồi chiêm ngưỡng, kể với bà ta rằng ai phải chịu bao nhiêu mưu mô trong giới giải trí hỗ độn này.
Bà ta càng đau hơn, tay ôm chặt ngực, cố kêu cứu, nhưng tôi càng hạnh phúc hơn, có lẽ cảnh đẹp nhất trong đời chính là chứng kiến bà ta chết."
Lực đạo ở tay càng mạnh hơn, Dương Thần Sơ tưởng chừng như cổ tay mình sắp bị bẻ làm đôi.
Lục Dương quay người lại, đôi mắt vừa lạnh vừa nóng, anh mấp máy môi: "Em đừng tự hủy hoại mình như vậy nữa."
Trong lòng cô càng đau hơn, trái tim bị vứt xuống, hàng ngạn chiếc xe đi qua cán đi cán lại, nát bét, chỉ còn máu tươi trào ra, lan vào từng tấc da tấc thịt.
Cô muốn chạy đến ôm anh nói: "Em không muốn như vậy, em không nhớ gì hết.", cô muốn vỗ về, an ủi anh: "Đừng lo, đừng lo, Luck Dương của em.", cô muốn, muốn rất nhiều điều.
Nhưng giờ phút này, kể từ khi biết tất cả mọi chuyện, cô phải tự cắt đứt mối tình này, tự mình trả giá.
Nếu cô ích kỷ muốn hạnh phúc, anh sẽ phải chịu đau thương, cô không đành lòng, càng không nhẫn tâm.
Khóe môi cô nhếch lên: "Tôi lợi dụng anh chán rồi, giờ anh trở thành phế thải, tôi không muốn chơi đùa nữa."
Cô thấy ánh mắt anh nhuốm màu đau thương, cô tự nhủ bản thân phải nhẫn tâm hơn nữa: "Anh biết ai là người đưa tin xấu về anh không?" Cô chỉ tay vào mình, ngang ngạnh nói: "Chính là tôi đấy!"
Lục Dương nhìn người con gái xa lạ trước mặt, anh không muốn nghe cô nói nữa.
Trái tim anh đang rỉ máu, vậy mà cô nhẫn tâm mang ra cào xé lần nữa, đau quá, anh đau quá!
Dương Thần Sơ bước lên phía trước, để mặt mình gần sát mặt anh: "Lục Dương, mẹ của anh, và cả anh, hai người đều bẩn thỉu như nhau.
Tôi kinh tởm."
Lục Dương nắm chặt tay cô, đẩy cô về phía sau: "Em còn nói nữa!"
Tiếng anh làm chấn động cả đất trời, mưa càng thêm xối xả, như tát vào mặt hai người.
Cả mặt anh trắng bệch, cô nhìn đến mà đau lòng, cằm anh bạnh ra.
Anh nghiến răng: "Dương Thần Sơ, nếu em còn nói thêm một câu nữa, anh sẽ hận em cả đời."
Cuối cùng cô cũng thành công dồn anh vào nhà, cô thành công rồi! Đây chính là kết quả cô mong muốn, phải rồi...
Cô không sợ, ngăn chặn chân anh, vung tay muốn thoát khỏi tay anh, lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi đã tận tay giết mẹ anh."
"Sao, anh hối hận rồi hả? Chậc chậc, người đàn ông cả tin, tội cho anh rồi." Dương Thần Sơ tự thán phục chính khả năng diễn xuất của mình.
Trong lòng đau như lửa đốt, ấy vậy mà ngoài miệng vẫn muốn hành hạ anh.
Dương Thần Sơ bước lên phía trước, khi đứng ngang hàng với anh, cô dừng lại: "Mẹ anh chết, là do tôi." Cô khẽ cười.
Cô rời đi, bỏ đi trong màn mưa hư ảo.
Lục Dương chôn chân đứng phía sau, thấy bóng cô ngày một xa, anh hét lớn: "Nếu em đi, anh sẽ hận em cả đời."
Cô vẫn không dừng bước.
Tiếng anh từ phía sau vang lên: "Dương Thần Sơ, anh hận em!"
Lục Dương, em xin lỗi, xin lỗi vì không thể ở bên anh lúc anh cần nhất, xin lỗi vì không thực hiện được lời hứa của mình.
Em nợ anh một lời xin lỗi.
Đối với tội lỗi mình đã gây ra, em không nhẫn tâm để anh tự hành hạ mình, hãy để em một lần vì anh, một lần đánh đổi số phận, cho người đàn ông em yêu được hạnh phúc.
Hết chương 53