Tỉnh Hải Nam trước đây là một thành phố nghèo, bị nhiều người xem là một khu vực hoang dã, phần lớn nơi đây không bị ảnh hưởng bởi công nghiệp hóa, thậm chí đến nay vẫn có tương đối ít các nhà máy tại đây.
Người dân Hải Nam sống chủ yếu bằng nghề nông, trong mấy năm nay cũng khá phát triển dịch vụ, du lịch rồi lâm nghiệp.
Những bãi biển màu xanh lam như nền trời thăm thẳm trải dài tít tắp, xa xa còn thấp thoáng hòn đảo Hải Nam khoác trên mình màu lá cây, nổi lên giữa mặt biển rộng lớn, những cánh rừng nằm rải rác xung quanh tỉnh nhỏ này.
Nếu đây là một chuyến du lịch, có lẽ tâm tình Dương Thần Sơ sẽ đặc biệt hưng phấn.
Cô rất thích màu xanh, hương vị mộc mạc của thiên nhiên, phảng phất vị mặn của biển cả, Hải Nam đúng là địa điểm hợp với mong muốn của cô.
Chỉ tiếc lúc này, trước những thắng cảnh đơn sơ ấy, cô chỉ thấy thấm đẫm nỗi buồn man mác.
Đồng nghiệp của cô đều đã hi sinh trên mảnh đất này, tính mạng người dân cũng bị đe dọa.
Hôm nay họ có thể dẫn đoàn khác du lịch đi tới địa điểm thú vị nào đó, ngày mai có thể lắng nghe tiếng người thân mình khóc oan.
Hôm nay ngoài chợ kia là cảnh người phụ nữ da rám nắng, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi, giọng bà ấy rất to, rất khỏe, câu rao hàng vang lên khắp mảnh đất, ngày mai có thể đã là một cái xác không vẹn toàn.
Càng nghĩ như vậy, Dương Thần Sơ càng cảm thấy khó chịu.
Cô chưa bao giờ nghĩ cuộc sống này sẽ có nhiều mặt tối đến như vậy.
Năm người đang ngồi trên một chiếc xe nhỏ, cảnh sát trẻ muốn xoa dịu sự căng thẳng của bốn cô gái bèn kiếm chủ đề nói chuyện: "Trước đây chúng tôi có làm một chuyên án về ma túy, các cô không biết thôi, lúc đó tình hình còn căng thẳng hơn rất nhiều.
Số lượng cảnh sát trong đội chúng tôi ngày một giảm đi, người được gài vào trong tổ chức thì có người bị giết, có kẻ phản bội.
Lúc ấy, chúng tôi tưởng chừng bỏ mạng ở nơi này, nào ngờ cuối cùng vẫn phá được đường dây ma túy ấy, trùng hợp nó cũng nằm ở Vân Nam."
Mạnh Vy là cô gái hay tò mò về mấy vấn đề nguy hiểm mang tính kích thích như vậy, cô ấy cố đánh lạc hướng suy nghĩ của mình, tiếp chuyện với anh chàng cảnh sát: "Tại sao ở một tỉnh đẹp như vậy lại là 'nhà' của tội phạm?"
"Những tỉnh giáp biên giới như Vân Nam, Hải Nam, Quảng Tây, Tây Tạng thường là nơi tụ tập, giap dịch của tội phạm, đặc biệt là tội phạm ma túy.
Những chỗ này thường không quá nhiều người, địa hình hiểm trở, rừng lại bạt ngàn, quan trọng là giáp biên giới, thuận lợi cho bọn chúng tiến hành mua bán." Anh cảnh sát tận tình giảng giải.
Đây là vấn đề chuyên môn, sở trường của mình nên anh cảnh sát rất nhiệt tình, không biểu hiện gì là sợ hãi trước tình hình trước mắt.
"Vậy lần này tỉ lệ các anh triệt phá được nhóm tội phạm này là bao nhiêu." Triệu Manh thu tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ lại, cũng tham gia vào cuộc nơi chuyện.
Nhắc đến công việc chính, anh cảnh sát nghiêm nghị hơn hẳn: "Tôi cũng không chắc nữa." Anh ấy tập trung lái xe, mặt không mấy có niềm tin: "Tội phạm buôn bán nội tạng là loại tội phạm mới, chúng chỉ mới xuất hiện nhiều vào mấy năm gần đây, cách thức hành động của chúng, cảnh sát chúng tôi chưa nắm chắc, bọn chúng lại còn nguy hiểm như thế nữa.
Sợ rằng khả nang triệt phá được tận gốc chưa đến 50%."
Bầu không khí trong xe hiển nhiên trầm xuống, ai cũng biết rõ khả năng này nhưng họ đều cố chấp tin vào một phần mười tia hi vọng.
Anh cảnh sát nhìn bản đồ đánh dấu trước mặt, nói: "Còn hơn mười kilomet nữa là đến nơi tập trung của chúng tôi rồi."
"Vậy anh lái xe nhanh một chút, trời cũng sắp tối rồi." Mạnh Vy có vẻ khá quan tâm anh chàng cảnh sát này.
Anh chàng cảnh sát nhận được lời quan tâm của mĩ nữ, khuôn mặt thoáng ửng hồng, lớn tiếng hô lên: "Tuân lệnh!" khiến cả đám người cười không ngớt.
Xe đi được nửa đường thì chết máy.
Chiếc xe này là một chiếc xe cũ được họ thuê ở Hải Khẩu, đi đường dài lại còn là đường xóc, cuối cùng nó đã 'hy sinh', bất động ở ven đường.
Anh cảnh sát cầm đèn pin, xuống xe, mở nắp xe ra, cuối cùng anh ấy ngao ngán thở dài: "Chết máy rồi." Anh ấy nhìn xung quanh, cũng may họ dừng lại tại nơi có khá nhiều quán ăn, nhà trọ, Dương Thần Sơ lên tiếng giải quyết tình hình trước mắt: "Chúng ta thuê tạm hai phòng trọ, vào quán ăn ăn xong bữa tối, sáng hôm sau bắt xe đến nơi sau cũng được."
Anh cảnh sát lập tức tỏ ra ga lang, tự mình đi đặt phòng, còn chọn luôn cả quán ăn.
Trong lúc chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Triệu Mang buồn vệ sinh, cô ấy huých tay Dương Thần Sơ ngồi bên cạnh, nói bằng khẩu hình: "Đi vệ sinh với tôi đi."
Dương Thần Sơ đứng dậy, cùng Triệu Manh rời đi.
Mạnh Vy nhận ra ám hiệu của hai người, cũng đứng dậy nốt.
Lãnh Như Ý đi lấy nước.
Anh cảnh sát lo lắng hỏi theo: "Mấy cô đi đâu vậy, sao lại bỏ tôi một mình thế này?"
"Chúng tôi đi vệ sinh, sao? Anh cũng muốn xem?" Mạnh Vy chu mồm hỏi lại.
Anh cảnh sát càng ngượng hơn, xoa đầu rồi lại lắc đầu: "Vậy mấy cô đi nhanh một chút, đồ ăn sắp lên rồi."
Nhà vệ sinh của quán ăn này nằm tách biệt với khu ăn uống, cách bàn ăn của họ khoảng hai trăm mét, nằm trong rừng tối.
Mạnh Vy rùng mình: "Nhà vệ sinh gù mà kỳ vậy, xây giữa nơi hẻo lánh này."
Triệu Manh kéo cao quần, nhìn ngang nhìn dọc: "Có nơi giải quyết là may rồi Vy ái phi ạ."
"Suỵt." Dương Thần Sơ đang đứng ở cửa canh chừng chợt quay lại làm dấu im lặng, cả đám người ngừng nói.
Trong rừng tối, có tiếng đàn ông thì thầm: "Sao rồi, nhanh lên, xử lí xong thi thể này tao với mày có ối tiền đấy.
Nhanh lên, nếu không bị cảnh sát phát hiện thì sao? Tao nghe nói nơi này đang bị đám cảnh sát rình rập đấy."
Tên kia nhỏ một đống nước miếng: "Mẹ nó, mày im đi, không mau nhét đống nội tạng này vào hòm lạnh còn đứng đó càm ràm.
Mẹ kiếp, đã bảo là lấy cơ thể trẻ con cho dễ xử lí rồi mà."
Tiếng chửi bới, bực tức của hai người đàn ông xa lạ nhỏ dần, có lẽ họ đã bỏ đi rồi.
Mạnh Vy ngơ ngác, một lúc sau hoàn hồn, cô ấp úng: "Họ...vừa...nói...là...xử lí cơ thể...người?" Tiếng cô ấy nuốt nước bọt còn vang lên rõ rệt trong không gian vỏn vẹn mười mét vuông của nhà vệ sinh.
Lãnh Như Ý đứng bên cạnh Dương Thần Sơ, cô ấy nói nhỏ vào tai cô: "Chúng ta đi xem thử xem sao?"
Dương Thần Sơ gật đầu, cô ra dấu im lặng và hướng mọi người ra bên ngoài.
Bốn người mặc dù chỉ ở bên nhau hơn một tháng nhưng lại ăn ý đến lạ, họ đều hiểu Dương Thần Sơ đang có ý định gì.
Bốn cô gái nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà vệ sinh, bóng hai người đàn ông kia không thấy đâu nữa, không biết liệu họ đã đi xa hay do tầm nhìn khuất bóng nên mọi người không trông thấy nữa.
Dựa theo tiếng nói của hai người đàn ông vừa rồi, Dương Thần Sơ lần mò ra phía sau nhà vệ sinh khoảnh năm mét, Lãnh Như Ý đi bên cạnh cẩn thận gạt bỏ bớt cây cỏ cản đường, tránh gâu ra tiếng động kinh động đến người khác.
Triệu Manh và Mạnh Vy ngày thường hùng hổ đến vậy giờ lại run sợ, nắm chặt tay nhau đi phía sau, đôi mắt còn liên tục đảo ngược đảo xuôi, y như cú mèo.
Mùi máu tanh dần nồng đặc, bốn người đều nhận ra họ đã đến vị trí mà hai người kia vừa đứng.
Phía trước là một túi đen dài khoảng một mét sáu, mùi hôi thôi không vì bị túi ni lông cản trở mà thuyên giảm đi chút nào, ngược lại khiến không khí xung quanh toàn mùi máu tươi.
Dương Thần Sơ đưa tay ra, định cởi bỏ túi đen, Lãnh Như Ý ngăn cô lại, lấy từ túi áo đôi găng tay của mình, dùng khẩu hình miệng ý nói cô đeo nó vào rồi hãy tháo túi bóng ra.
Đúng là người phụ nữ cẩn thận.
Họ đều biết rõ trong này là cơ thể người, cảnh sát lại gần họ, đến khi cơ thể này bị phât hiện, để lại dấu vân tay của cô thì sẽ mang đến rắc rối lớn.
Dương Thần Sơ nói vô thanh: "Cảm ơn."
Túi bóng đen được tháo ra hết, cả cơ thể người phụ nữ lõa lồ ngay trước mặt bốn cô gái.
Người phui nữ bị lột hết đồ, vị trí tim bị hổng một lỗ lớn, máu theo đó tràn ra ngoài, lênh láng, phần bụng bị mở phanh ra, da thịt hiện rõ ràng, hiển nhiên nội tạng không còn mấy.
Tóc đen tuyền của người phụ nữ rũ rượi, bị máu làm ướt nhẹp, dính chặt vào da thịt trắng muốt, hai con mắt mở lớn, nhìn trừng trừng về phía họ, khóe miệng máu chảy dài thành vệt, xuôi xuống cổ thâm tím.
Mạnh Vy không chịu nổi cảnh tượng trước mặt, cúi ngập người xuống, nôn một trận.
Dương Thần Sơ và Lãnh Như Ý là người đứng gần thi thể nhất, nhìn rõ trạng thái kinh khủng hiện giờ.
Dương Thần Sơ đưa tay bịt miệng, cố không để cơn buồn nôn dâng lên đến cổ họng.
Đúng lúc này, anh cảnh sát kia thấy đã lâu mà bốn người phụ nữ chưa trở về liền đi đến tìm kiếm, tiếng anh ấy vọng từ nơi xa: "Dương Thần Sơ, Lãnh Như Ý, Triệu Manh, Mạnh Vy! Bốn cô xong chưa?"
Không biết từ lúc nào, trước mặt Dương Thần Sơ đã xuất hiện thêm hai người đàn ông nữa, họ có khuôn mặt ghê người, còn có thêm sẹo chằng chịt nữa.
Cô ngoảnh lại phía sau, thấy Triệu Manh và Mạnh Vy đã bất tỉnh, bị hai người đàn ông khác vác đi vào sâu trong rừng.
Lãnh Như Ý đứng sát lại gần Dương Thần Sơ, cô ấy nói nhỏ: "Giờ phải làm sao?"
"Chạy!" Dương Thần Sơ kéo tay Lãnh Như Ý chạy về phía nhà vệ sinh, anh cảnh sát kia có lẽ ở gần đó, hai người họ không phải đối thủ của hai người đàn ông này.
Nhưng ý định của cô đã bị hai tên kia nhận ra, bọn chúng chạy đến, kéo giật tóc cô lại, đâu đớn như bị lột cả mảng da đầu, bọn chúng không nói gì, cứ thế bóp chặt cổ cô, tay cầm mảnh vải có thuốc, ép vào mũi cô, cô cứ thế rã rời, ý thức dần mất đi, bất tỉnh.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cô chủ mơ hồ nghe thấy tiếng anh cảnh sát hô lớn: "Thả họ ra!"
Rồi 'pằng' một tiếng, sau đó cả không gian tĩnh lặng.
Xung quanh vang lên tiếng chửi tục, không khí nhớp nháp, ngột ngạt khiến Dương Thần Sơ khó chịu.
Tầm mắt không rõ ràng, mờ ảo, phía trước có rất nhiều người, bọn chúng đều mặc đồ đen, cánh tay để lộ hình xăm rợn người.
Cô cảm thấy bốn phía đều có sức mạnh dựa vào mình, có lẽ bốn người các cô bị trói vào cùng một mối.
Tiếng nói chuyện của những người đàn ông ngày càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Chúng mày làm việc kiểu này hả? Lôi thêm mấy con đàn bà này về làm gì? Lại còn giết cả cảnh sát nữa, có biết chúng mày đã làm kinh động tới đám chó bên ngoài không?" Sau tiếng mắng chửi đó là tiếng 'hự' của một người khác, tên bị đánh ôm bụng lăn dưới đất, trên miệng còn có máu, sưng tím.
Tên còn lại run như cầy sấy: "Đại ca...bọn em không ngờ bốn con ranh này lại phát hiện ra, đành phải động thủ..."
Chưa chờ tên kia nói hết câu, một cái tát đã giáng xuống mặt hắn, má hắn hằn lên dấu năm ngón tay, khóe miệng còn rỉ cả máu, cái tát kia không hề nhẹ.
Tên đại ca hung hãn nói: "Gọi báo cho ông chủ biết, liệu hồn mà ăn nói cẩn thận, không tao cho chúng mày chết hết cả lũ!"
Dương Thần Sơ có thể khẳng định chắc chắn đây là hang ổ của bọn buôn bán nội tạng.
Và nguy hiểm hơn, bốn người các cô lại bị bắt đến đây.
Theo lời tên kia vừa nói, phải chăng láy nữa ông chủ của bọn chúng sẽ có mặt tại đây?
Hết chương 77