Dòng người không vì ai đó gặp sự cố mà dừng lại mà thậm chí còn kinh khủng hơn trước đó, xung quanh Lục Dương toàn người, người già cho đến trẻ em, đàn ông cho đến phụ nữ, mùi hương nước hoa nồng nặc, âm thanh hỗn tập chen lấn, xô nhau trong không gian chật hẹp.
Dương Thần Sơ bị người khác đẩy tới chỗ xa, cô cố bấm chặt vào tay Lục Dương nhưng lực ngày càng yếu, vốn không thể thắng được sức mạnh khổng lồ của hàng chục người.
Tay Dương Thần Sơ dần rời ra khỏi tay Lục Dương, cô bị lạc mất anh, nhất thời hoảng hốt, bĩu dòng người đẩy ra xa hơn.
Lục Dương thấy cô lảo đảo sắp ngủ, anh định đi đến đó, nhưng trước mắt lại xuất hiện hình ảnh khác, đề lên bong người mờ ảo.
Tiếng nói như gần như xa kề sát tai anh.
"Lục Dương, nếu anh không bỏ ra, cả hai chúng ta sẽ rơi xuống đây! Anh muốn đồng thời chết hết sao? "
"Sơ Sơ, em thử buông một ngón tay ra xem, anh sẽ hận em mãi mãi.
Nếu chúng ta chết, kiếp sau anh sẽ không bao giờ gặp lại em.
Nếu còn sống, anh sẽ quên em, hoàn toàn quên người tên Dương Thần Sơ! "
"Lục Dương, anh muốn hận, muốn quên em cũng được, nhưng anh mau buông tay ra đi, buông ra! "
"Không buông! "
"B...u...!ô...!n...!g....!A! "
Bóng hai người rơi xuống vực thẳm.
Lục Dương lắc đầu, như không tin vào những gì anh vừa nhìn thấy.
Anh nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi!
Bên tai anh vang lên tiếng người la hét, Lục Dương hoàn hồn, nhìn thấy Dương Thần Sơ đã ngã xuống, bị người ta nhẫm lên chân không thương tiếc.
Mặc cho cô nói lớn, họ vẫn vô cảm đi qua cô vào bên trong.
"Mấy người dừng lại ngay! " Lục Dương đứng trong dòng người hết lớn.
Tiếng hét của anh khiến may người xung quanh dừng bước, họ quay lại nhìn anh, rồi tất cả mọi người cũng dừng lại, khoảng không vốn ồn ào giờ im phăng phắc.
Lục Dương xuyên qua đám người, anh bế Dương Thần Sơ, anh dùng ánh mắt rất lạnh nhìn người xung quanh.
Khi anh rời khỏi đám đông, có mấy người nhận ra anh, phía sau vang lên tiếng thì thầm.
Lục Dương mặc kệ, anh vẫn bế Dương Thần Sơ đi khỏi cửa hàng ấy.
Dương Thần Sơ được Lực Dương đặt xuống đất: "Sơ Sơ, chân em có sao không? "
Dương Thần Sơ thử cử động chân, cổ chơi hơi đau, cô cau mày không vui, ngước lên nhìn anh : "Bố, chân tiểu Sơ đau, không đi được.
"
Lục Dương cõng Dương Thần Sơ rời khỏi trung tâm thương mại, anh đưa cô đến bệnh viện gần nhất để khám.
Chân Dương Thần Sơ không có vấn đề gì nặng, cô chỉ bị bầm tím ở cổ chân, xoa thuốc vào là sẽ đỡ.
Trong lúc chờ y tá đi lấy thuốc, điện thoại Lục Dương đổ chuông, là Hà Tô Diệp gọi đến.
"Lục Dương, anh mau đưa Dương Thần Sơ đến đây, tôi có phát hiện quan trọng.
" Hà Tô Diệp nói rất nhanh, cô rất vội vã, muốn gặp Dương Thần Sơ để kiểm chứng suy đoán của mình.
Lục Dương đáp lại: "Được.
"
Rời khỏi bệnh viện, hai người đi đến phòng khám của Hà Tô Diệp.
Hà Tô Diệp khoác áo blouse trắng, cô ấy đeo cặp kính gồng đen mỏng, nhìn vào máy tính không chớp mắt.
Trên tay là ảnh chụp X quang não của Dương Thần Sơ.
Thấy Lục Dương đi tới, Hà Tô Diệp rời mắt khỏi mấy tính, cô đi đến gần Dương Thần Sơ, nói với cô ấy: "Thần Sơ, giờ em ngồi đây, chị nói chuyện với Lục Dương một lát nhé! "
"Ừm.
" Dương Thần Sơ gật đầu một cái, cô khập khiễng đi đến chiếc ghế sofa đơn, ngồi xếp bằng trên đó.
Từ ánh mắt nôn nóng của Hà Tô Diệp, Lục Dương đoán cô đã phát hiện ra điều gì đó, có lẽ còn rất nghiêm trọng.
Hà Tô Diệp quay trở lại bàn làm việc: "Lục Dương, anh qua đây.
"
Lục Dương đi đến, Hà Tô Diệp đưa cho anh tấm chụp X quang não bộ: "Anh xem cái này đi.
"
"Nao của Dương Thần Sơ trước đây đã từng bị hack não.
Việc hack não này liên quan trực tiếp đến một chất hóa học có tên là norepinephrine, là một hợp chất giống như adrenaline, có vai trò trong việc thực hiện những phản ứng 'đánh hay chạy' đối với các tác động từ bên ngoài của bộ não." Hà Tô Diệp nói một tràng những từ ngữ chuyên ngành.
Cô ấy dường như không quan tâm đến liệu Lục Dương có hiểu hay không mà chỉ giải thích một loạt điểm kỳ lạ mà cô tìm ra được.
"Dương Thần Sơ có triệu chứng từng bị tiêm noreponephrine vào cơ thể, sau đó lại được người khác ngăn chặn tác động của loại thuốc này đối với việc gợi lại ký ức.
Mục đích của hắn là làm suy yếu những ký ức đau buồn và ngăn chặn chúng liên kết với những cảm xúc tiêu cực.
"
"Làm suy yếu ký ức đau buồn? " Lục Dương chợt nhớ đến hình ảnh hai người rơi xuống vực sâu.
Hà Tô Diệp đan hai tay vào nhau, nói một cách nghiêm túc: "Đúng, người kia đã tìm mọi cách ngăn chặn cô ấy nhớ đến ký ức đau buồn nào đó.
"
"Cúm ký ức vốn là một mạng lưới tế bào thần kinh kết nối với khớp thần kinh và là phần lưu trữ một ký ức cu thể nào đó.
Khi con người nhớ lại một việc đã qua, các cúm ký ức tụ lại với nhau để gợi nhớ một việc gì đó trong quá khứ."
"Vấn đề này có liên quan gì đến việc Sơ Sơ bị hack não? " Lục Dương không hiểu lắm về lĩnh vực ký ức này.
Anh chỉ có thể bắt lấy từ trọng điểm để làm đơn giản hóa vấn đề.
Hà Tô Diệp đưa mắt về phía Dương Thần Sơ.
Dương Thần Sơ rất nghe lời, chỉ là hơi nghịch ngợm, cô hết trèo lên ghế rồi lại lăn xuống sàn nhà, hết đi sang trái lại quay sang phải, ngó nghiêng đủ hướng.
"Nếu chỉ là bị hack não tôi đã không gọi anh đến.
Về cơ bản, việc hacker não là có lợi, có ai lại muốn lưu giữ những ký ức đau buồn, nhớ đến cảm xúc tiêu cực? " Nói đến đây, Hà Tô Diệp nheo mắt lại, đưa tay đẩy gồng kinh, cô ấy nhấn vào một file, màn hình máy tính hiện lên một chuỗi chữ, sô khó hiểu.
"Thần Sơ, cô ấy còn từng bị chỉnh sửa ký ức, việc hack não kia chỉ Kạn tờ giấy che giấu việc này.
Chúng tôi đã từng nghiên cứu ra một thuật toán phức tạp cho quá trình gợi nhớ lại ký ức.
Thuật toán này có thể được sử dụng để phát triển các phương pháp giúp khắc lên não bộ con người những ký ức mới hay xóa bỏ hoàn toàn những ký ức cũ.
"
"Dương Thần Sơ, tôi đã nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy nói chưa từng quên sự kiện nào trong quá khứ, cũng không cảm thấy có ký ức kỳ lạ nào đó đột nhiên thâm nhập vào não bộ cô ấy.
Từ đó có thể thấy, cô ấy đã bị người khác chỉnh sửa ký ức.
Cụ thể hơn đó là, ký ức cũ của cô ấy không phải bị xoá đi mà những người quan trọng xuất hiện trong quá khứ của cô ấy bị người khác thay thế.
Ví dụ như, cô ấy từng có lần nói chuyện với mẹ mình, người kia vẫn giữ nguyên cuộc trò chuyện đó lại, nhưng hắn đã thay gương mặt người khác vào, khiến cô ấy cho rằng người đấy mới là mẹ mình, còn mẹ thật, cô ấy sẽ không nhận ra, quên sạch sẽ.
"
Lục Dương lặng người, những từ ngữ kia cứ bay qua bay lại trong đầu anh.
Hà Tô Diệp biết Lục Dương sẽ rất sốc khi biết tin này.
Đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy thôi, điều này quá vô lý.
Hà Tô Diệp ban đầu cũng không ngờ cô lại được tiếp xúc với loại bệnh này, đúng hơn là được mở mang tầm mắt, tận mắt chứng kiến kết quả của Phương pháp điều chỉnh ký ức.
Cô an ủi Lục Dương: "Tôi biết điều này quá bất ngờ, khó tin, nhưng điều tôi nói là thật.
Thật ra, cuộc sống của cô ấy sẽ không có gì thay đổi, chỉ là người trong quá khứ kia, cô ấy sẽ rất khó nhớ lại, còn người được thay thế vẫn bình thường đối với cô ấy.
"
Lục Dương nhếch môi: "Cái gì gọi là người thật trong ký ức sẽ quên mất?"
Nói xong anh cũng không đợi Hà Tô Diệp trả lời, anh đi đến, bế Dương Thần Sơ, một mạch đi đến bãi đỗ xe.
Về đến nhà, Lục Dương im lặng, anh đặt Dương Thần Sơ xuống ghế, bản thân nhìn chằm chằm về phía trước.
Anh đã nhớ ra tất cả, nhưng lại biết được cô sẽ mãi mãi không nhớ ra anh.
------
Lục Dương và Dương Thần Sơ là thanh mai trúc mã.
Hai nhà Lục-Dương có mối quan hệ rất thân thiết.
Quan hệ giữa Lục Dương và Dương Thần Sơ cũng cực kỳ tốt.
Họ cùng nhau học hết tiểu học, sơ trung, trung học, cho đến năm nhất đại học.
Năm ấy, mấy người bạn cùng nhau tổ chức đi chơi đến UEA*, nơi có đường zipline** dài nhất thế giới, trong nhóm người đa số đều rất mê man hiểm.
*UAE: là từ tiếng anh viết tắt của các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất (là các nước ở vùng Trung Đông, nằm phía Đông Nam bán đảo Ả Rập tại Tây Nam Á trên vĩnh péc-xích, thuộc khu vực Trung Đông, giáp với vĩnh Oman và Ba Tư, có biên giới đất liền là Oman và Ả Rập Xê Út.
**Đường zipline là đường dây mạo hiểm của trò chơi đu dây cáp.
Tới nơi, vốn là Lục Dương và Dương Thần Sơ định đi xe ra biển chơi trước, nhưng sau cùng họ đã đổi cho hai người khác, và đi đến đường zipline chơi trước.
Khi đến lượt Dương Thần Sơ, cô được hai người nhân viên mặc đồ đồ bảo hộ, cài dây bảo vệ vào eo, khi đi đến nửa chặng đường, cáp của Dương Thần Sơ chợt ngừng lại giữa chừng.
Cáp của cô xuất hiện vấn đề, nó dần lỏng ra và có nguy cơ rời khỏi dây cáp lớn.
Lục Dương đang được mặc đồ chuẩn bị đi thì anh nghe được tin này, mấy quay nhỏ trên người Dương Thần Sơ đã rơi xuống vực, mất tín hiệu, nhân viên đang liên lạc với bên trực thăng, yêu cầu họ đến gấp.
Nhưng nhìn tình hình này, khi trực thăng đến có lẽ Dương Thần Sơ đã rơi xuống rồi.
Lục Dương lao mình theo đường dây cáp đến gần chỗ Dương Thần Sơ.
Nhân viên trên chỗ đứng hoảng sợ, nói trang tiếng anh dài, họ nói bây giờ rất nguy hiểm, sao anh lại tự mình đu đến đó.
Dây cáp Dương Thần Sơ đã hỏng hoàn toàn, sức nặng của người cô hoàn toàn dựa vào Lục Dương.
Nhưng cả hai người cùng đu trên một cấp, dây cáp đó sẽ không chịu được lâu, Lục Dương vẫn cương quyết bấm chặt vào đường zipline, mặc cho Dương Thần Sơ nói như thế nào.
Kết cục, cả hai người họ đều đuối sức mà rơi xuống vực sâu.
Gặp lại đã là mấy năm sau, tình cảnh canh tan biến, người lãng quên, hai người họ hoàn toàn không nhận ra đối phương.
Lục Dương đỡ mất trí nhớ, còn Dương Thần Sơ, cô không bị mất trí nhớ như anh, nhưng đã mãi mãi không nhận ra anh nữa.
Hồi tưởng lại quá khứ khiến anh ngất thở, nỗi đau kia ứ nghẹn trong cổ họng, nó dần trôi xuống, trôi dần vào tim, hoa thành lưỡi dao sắc bén, liên tục đâm mạnh vào trái tim anh.
Dương Thần Sơ nhìn sắc mặt Lục Dương nhợt nhạt, cô lo lắng hỏi: "Bố, bố bị sao vậy? "
Lục Dương cũng sức kéo cô vào lòng mình, anh ôm chặt lấy cô, chỉ sợ buông lỏng tay là cô sẽ tan biên mất, như mấy năm trước vậy.
"Sơ Sơ, anh xin lỗi, là tại anh, tại anh không cứu được chúng ta, tại anh đã lỡ quên em trong thời gian dài như vậy, tại anh...!Tại anh.
"
Dương Thần Sơ cảm nhận được sự mát lạnh của giọt nước mắt, cô không biết tại sao Lục Dương lại khóc, nhưng cô biết, anh đang rất buồn.
Cô vỗ nhẹ vào vai anh, như cách anh đã an ủi mình: "Bố, tiểu Sơ yêu bố nhiều lắm.
"
Trong thâm tâm cô, có một giọng nói khe khẽ vang lên: "Tiểu Sơ cũng rất nhớ bố.
Nhưng tiểu Sơ cũng mãi không nói ra được.
"
Hết chương 90