Bốn mươi sáu năm sau, khi anh đã tám mươi tuổi, cô bảy mươi sáu.
Dương Thần Sơ mệt mỏi ngồi trên ghế đá trong vươn, ngắm nhìn hoàng hôn đang dần kết thúc.
Người con trai khôi ngô, mang theo đôi mắt màu hổ phách hấp tấp chạy đến, anh lo lắng không thôi: "Mẹ, sao mẹ lại ra đây ngồi? Mẹ mau vào nhà đi, kẻo gió lạnh.
"
Dương Thần Sơ phất tay: "Lát nữa mẹ vào, để mẹ cảm nhận ánh nắng cuối ngày đã.
"
Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp, tuy đã bị năm tháng bào mòn nhưng vẫn dễ nhận ra được sự quyến rũ trong đó.
Lục Dương lại tóc bạc phơ, anh tay cầm chiếc chăn mong, chậm rãi đi đến bên ghế đá.
Đắp nó lên người Dương Thần Sơ xong, anh ngồi xuống, nói với con trai: "Con vào lo cho tiểu tử kia đi, bố ngồi đây với mẹ."
Người đàn ông nghe thấy tiếng quát của vợ trong nhà vội chạy vào bên trong.
Trong vườn chỉ còn lại hai người.
Lục Dương đưa tay nắm tay Dương Thần Sơ, cảm giác nhăn nheo, thô rõ rệt.
Tóc cô cũng đã bạc hết rồi, khoé mắt xuất hiện nếp nhăn rõ rệt.
"Chúng ta thanh xuân cùng nhau trải qua, về già cùng nhau an hưởng.
Đúng là sống với nhau đến bách niên giai lão, chưa từng nuối tiếc.
" Lục Dương nói, tiếng anh hòa cùng tiếng gió.
Dương Thần Sơ cười, cô nắm chặt tay anh hơn, khẽ gật đầu: "Bách niên giai lão.
" Cô nhìn trời đang dần tối lại: "Tiếc rằng em không thể cho anh một ký ức trọn vẹn.
" Cô vẫn không thể nhớ được khoảng thời gian đã mất của bọn họ, đây là điều cô luôn canh cánh trong lòng.
"Anh không cần em yêu anh bằng cả ký ức trọn vẹn, chỉ mong em bên anh đến bách niên giai lão, trọn kiếp không rời.
"
Lục Dương cũng Dương Thần Sơ ngắm nhìn màn đêm buông xuống, giọng của anh yếu dần, rất nhỏ, nhưng Dương Thần Sơ vẫn nghe thấy: "Sơ Sơ, em còn nhớ năm anh mười lăm tuổi, anh đã hỏi em một câu, lúc đó em trả lời thế nào không? "
Không có tiếng đáp lại, chỉ có cơn gió lạnh thổi qua, sợi tóc bạc bay phấp phới.
Nơi cây bạch quả lớn trước nhà, người đàn ông ôm miệng bật khóc, người phụ nữ cũng đã rơi nước mắt, cô ấy ôm người đàn ông vào lòng: "Không sao, em tin bố mẹ đều hạnh phúc mà.
"
Trên trời, một ngôi sao sáng xuất hiện, lấp lánh giữa đêm đen vô tận, cơn gió kia thoáng qua, khiến ánh sao càng thêm lấp lánh.
---------
Năm ấy...
"Sơ Sơ, nếu có một ngày chúng ta không ở bên nhau được nữa, em sẽ làm gì? "
"Làm gì hả? Anh nói rõ xem.
"
"Ừm, giả như cả anh và em cùng quên hết mọi chuyện, cả hai đều không nhận ra đối phương.
"
"Ồ, vậy lúc đó hẳn sẽ là thời gian đau khổ nhất rồi.
Lúc đó, em sẽ...!Đếm ngược đau thương, đợi chờ ngày anh đến.
"
---HOÀN---