Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót


Triệu Trọng Cẩm đến Nha môn Tri phủ, vốn định nghĩ cách ra mặt cứu Hoắc Chiêu Vấn, nhưng sự xuất hiện của Nghiên Băng khiến cho hắn vội dừng bước, đợi qua chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Hoắc Chiêu Vấn bình an quay trở lại.
Lòng hắn hơi run rẩy, có lẽ đoán ra được là do Triệu Bạch Ngư chỉ điểm.
Y vẫn luôn để ý đến vụ án chăng?
Hoặc phải nói, Hoắc Chiêu Vấn luôn tự cho mình là thú săn mới là con mồi chân chính? Để cho Nghiên Băng nói quanh nói quẩn ở vòng ngoài, thật ra chủ động để lộ hai vụ án, kéo Hoắc Chiêu Vấn nhảy vào trong?
Yến đô úy: "Lại là Triệu Bạch Ngư đệ đệ sao?"
Triệu Trọng Cẩm cảm thấy hơi chói tai, chỉnh lại: "Vẫn còn chưa nhận lại đàng hoàng."
Yến đô úy nghĩ thầm, đâu có gì khác nhau đâu chứ?
Lúc hai người đều ôm tâm sự riêng, Hoắc Chiêu Vấn đã tạm biệt Nghiên Băng xong, sắc mặt u ám lướt qua bọn họ.

Hai người bèn đuổi theo sau, quan tâm đến cơ thể Hoắc Chiêu Vấn.
Vừa về đến quán trọ, Hoắc Chiêu Vấn đã ngã ngồi xuống ghế, nhắm chặt hai mắt lại, khí thế lạnh lùng túc sát khiến cho người ngoài khiếp sợ, không ai dám lên tiếng.
Một lát sau, Hoắc Chiêu Vấn mới đột nhiên mở mắt: "Nhị lang, ngươi ở Lưỡng Giang này cũng gần ba năm rồi, vẫn còn chưa thể gặp mặt Tam gia gì đó sao?"
Triệu Trọng Cẩm: "Đã đưa bái thiếp mấy lần đều bị từ chối, năm ngoài đột nhiên thay đổi ý định, tiết lộ rằng ông ta sẵn lòng gặp mặt một lần, nhưng sau đó Lưỡng Giang gặp chuyện, Tam gia bị bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách cho đến tận bây giờ, kế hoạch gặp mặt cứ luôn bị trì hoãn lại."
Hoắc Chiêu Vấn: "Ông ta ở đâu?"
Triệu Trọng Cẩm: "Ti chức hổ thẹn, không thể tra ra được."
"Lưỡng Giang đúng là nơi ngọa hổ tàng long." Hoắc Chiêu Vấn cười lạnh, "Chuẩn bị giấy bút đợi ta viết một lá thư, dùng bồ câu đưa thư về Khang vương phủ."
Tốc độ của thị vệ rất nhanh, vốn đã chuẩn bị giấy bút kĩ càng, mà Hoắc Chiêu Vấn cũng chỉ suy nghĩ chốc lát rồi hạ bút, bút đi như rắn, nhanh chóng hoàn thành một bức thư, nhét vào bì thư đưa ra ngoài.
Triệu Trọng Cẩm bước lên hai bước: "Vụ án Triều thương là do Nha thương làm, Quản Văn Tân lại chụp lên đầu điện hạ.

lẽ nào là do Nha thương đã nhận được tin trước, trong đêm xúi giục Quản Văn Tân làm vậy?"
"Không phải Nha thương, là cô cô ruột của bổn vương, đích trưởng công chúa Đại Cảnh!" Hoắc Chiêu Vấn tức giận vứt khăn ướt lau mặt lau tay, sắc mặt vẫn lạnh băng, cũng may đã đủ tỉnh táo để suy nghĩ.

"Quan trường Lưỡng Giang đã nhổ được một số người, Cán thương thế lớn phải chém ngắn cánh tay đi bớt, về phần cô cô ruột của bổn vương, ta cũng cần áp chế nhuệ khí của bà ấy nữa."
Triệu Trọng Cẩm: "Xương Bình làm ăn ở Lưỡng Giang đã hai mươi năm.

Nhưng điện hạ chỉ mới đến đây được một tháng, lại vẫn luôn không tìm được manh mối, thật sự không dễ mới có được án mạng có thể đánh vào quan trường Lưỡng Giang thì lại bị hết tên quan này đến tên quan khác ngăn cản, hôm nay còn gặp kiếp nạn, đường đường là hoàng tử mà lại bị giam vào gông, tội này đủ chém mười cái đầu của Quản Văn Tân rồi! Tất nhiên là Quản Văn Tân đáng hận, nhưng kẻ đứng sau sai gã sát hại mạng người, làm trái pháp luật triều đình mới thật sự là ngang ngược vô đạo! Đại Cảnh còn để cho loại người này tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ.

Cho nên ti chức cho rằng, bắt giặc phải bắt vua trước, đánh gã một Xương Bình, thêm một Tam gia mới thật sự là tan đàn xẻ nghé, những kẻ còn lại không có gì đáng sợ."
Ánh mắt lành lạnh của Hoắc Chiêu Vấn dán chặt lên người Triệu Trọng Cẩm, người nọ đứng không nhúc nhích, thái độ kính cẩn, giống như một lòng lo nghĩ cho hắn.
"Nhị lang, bổn vương biết rõ ngươi có lòng riêng, cũng không để bụng ngươi tính toán bày trò, chỉ cần ngươi một lòng vì đại nghĩa, đặt tâm tư trên người bổn vương, không gây cản trở đến đại cục, bổn vương có thể nhắm mắt mở mắt cho qua, đợi thời cơ thích hợp, bổn vương không thể không khen thưởng.

Nhưng nếu như một lúc nào đó ngươi vì tư tình mà chiếm thế thượng phong, làm hỏng chuyện lớn, đừng trách ta không để ý giao tình năm xưa."
Triệu Trọng Cẩm không đổi sắc mặt: "Ti chức đã hiểu."
Hoắc Chiêu Vấn: " 'Tam gia' không rõ lai lịch, thần bí khó lường, có lẽ ông ta đã đoán được ngươi là người phe nào, đồng ý gặp ngươi chính là cố tình quy hàng."
Triệu Trọng Cẩm: "Ti chức vẫn luôn đơn đả độc đấu ở Lưỡng Giang này, chưa bao giờ đồng thời xuất hiện cùng với Tào ty sứ tiền nhiệm Trần Chi Châu, cho nên không nhìn ra được ti chức trung thành với điện hạ mới đúng."
Hoắc Chiêu Vấn: "Quan trường Lưỡng Giang ngoại trừ địa đầu xà đấu đá lẫn nhau, thì chỉ có người phủ Trịnh quốc công chui vào mà thôi.

Ngoài mặt ngươi là thư đồng của Thái tử, tất cả mọi người nhìn cũng thấy ngươi là người của Đông cung, huống chi còn có một Xương Bình công chúa không hòa hợp với các ngươi, nhưng ngươi đến Lưỡng Giang một không bị thế lực của phủ Trịnh quốc công làm khó dễ, hai nhiều lần tránh được ám hại của Xương Bình công chúa, quan đồ vô cùng thuận lợi, mãi đến khi gần hết nhiệm kì, lại thành công phá được án vận chuyển muối lậu một cách hoàn mỹ.

Nếu như Tam gia là người thông minh như trong lời đồn, chẳng lẽ ông ta không đoán ra được?"
Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê, chỉ cần Hoắc Chiêu Vấn không bị vây vào giữa, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Trọng Cẩm đóng quân ở Lưỡng Giang gần ba năm, mặc dù không nương nhờ vào thế lực phủ Trịnh quốc công, án muối lậu cũng coi như là do hắn tự mình hoàn thành, đúng là thiên phú dị lẫm, nhưng bề ngoài hắn là đồng đảng của Đông cung, lại không bị người phủ Trịnh quốc công ở tại Lưỡng Giang gây khó khăn cho, hữu hình vô hình cho hắn một ít thuận lợi.
Nếu như hắn không biểu hiện sự nổi trội của mình trong án muối lậu, thì cho đến khi nhiệm kì kết thúc cũng sẽ không ai hoài nghi Triệu Trọng Cẩm, cho nên nếu hắn lộ đầu, nhất định sẽ bị chú ý.
Triệu Trọng Cẩm đã cầu kiến Tam gia nhiều lần nhưng không được vào cửa, sau án muối lậu lực lượng mới xuất hiện, Tam gia lập tức ném cành ô liu ra, rất khó mà nói được rằng ông ta không phát hiện ra chút gì.
"Điện hạ anh minh." Được nhắc nhở, Triệu Trọng Cẩm mới phát hiện dường như hắn không để ý đến Tam gia, mà luôn thiên về phía Xương Bình công chúa, "Trọng Cẩm hổ thẹn."
"Dù sao ngươi cũng lớn lên cùng ta từ thời tóc để chỏm, đôi bên có tình nghĩa đồng môn, tình cảm không hề bình thường, ta biết ngươi coi trọng thân tình hiếu đạo, không cam lòng vì hình phạt Xương Bình năm đó quá nhẹ, đúng là tứ lang người yếu nhiều bệnh, tuổi còn nhỏ đã phải trải qua nhiều đại nạn, ta đều nhìn thấy hết cả, cũng đau lòng hắn, cho nên ngươi câu nệ tình riêng, ta có thể hiểu được, nhưng cũng phải nhớ công tư phân minh.

Ngươi có tài trạng nguyên, có lòng tể tướng, bổn vương biết rõ ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ...!Việc lúc trước, ta sẽ không so đo nữa, tiếp theo đây ngươi giải quyết chuyện Cán thương cho tốt đi."
Vừa đấm vừa xoa mỉa mai một phen, Triệu Trọng Cẩm không thể không hoàn toàn đề cao cảnh giác.
"Vâng."
"Người ngoài không biết thân phận của Tam gia, nhưng đám người Trần La Ô, Bình Bác Điển nghe lệnh ông ta làm việc nhất định sẽ biết.

Ngươi đi hỏi Trần La Ô đi, thủ đoạn gì hữu dụng thì dùng cái đó.

Còn Bình Bác Điển, một Nha thương dính líu đến buôn người, cứ coi như gã không thấy quốc pháp, nhưng nói giết người là giết người, chả có lý nào để mà phải giữ lại cái mạng của gã cả."
Rất dễ nhận thấy hắn đã vung cơn giận bị giam vào gông ngày hôm nay lên người kẻ gây họa Bình Bác Điển rồi.
"Bổn vương muốn xem thử rốt cuộc mặt mũi của đám yêu ma quỷ quái ở Lưỡng Giang này là cái dạng gì!"
***
Trong hoa lâu, có người chạy vội vào, đẩy ngã tú bà ra chào đón rồi xông thẳng vào một gian phòng, cầm bình rượu tưới lên mặt Bình Bác Điển đang mơ màng ngà say, chờ gã vừa tỉnh lại đang định nổi giận, thì nhanh chóng kể lại chuyện ba thi thể Triều thương đem chôn ở mỏ đá đã bị quan phủ đào ra rồi.
Bình Bác Điền lập tức tỉnh táo ngay: "Kẻ đó là ai?"
"Tri phủ Hồng Châu Quản Văn Tân?"
"Gã đã làm gì?"
"Dán bố cáo truy bắt hung phạm, sáng nay lại xé bố cáo bảo bắt được rồi, là bắc thương giết người cướp của, nhưng đến chiều là thả người chạy mất."
"Hả?" Bình Bác Điền nghĩ mãi không ra: "Quản Văn Tân này xem án mạng là trò chơi đấy à?"
"Ta cũng thấy lạ, cho nên mới đến nói cho ngài đây."
Bình Bác Điển: "Tìm người cho chút bạc để thăm dò đi, trước tiên cứ quan sát hành động đã."
"Vâng."
***
Dùng bồ câu đưa thư, không đến năm ngày thư từ Khang vương phủ đã về đến tay, xem thư xong, Hoắc Chiêu Vấn cười lạnh, lệnh cho Yến đô úy đến.
"Dùng danh nghĩa Khâm sai, đưa cái này tới chỗ Quản Văn Tân."
***
Hai ngày trước cầm bạc mà Nha thương đưa tới, Quản Văn Tân bèn định đến nhà lao tìm mấy tên cướp sông cướp biển để đội tội án Triều thương bị hại, bây giờ nhận được thư còn nghi ngờ không hiểu sao ân sư tám trăm năm không liên lạc lại gửi thư tới.
Chẳng lẽ là lần trước bắt ân nhân cứu mạng của ân sư, người kia quay về tố cáo gã, cho nên đây chính là thư hưng sư vấn tội?
Quản Văn Tân khiếp đảm mở thư ra, đấu tranh tâm lý một hồi mới xem thư, càng xem hai mắt trừng càng lớn, vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt, đến khi xem xong tin đã mừng rỡ như điên.
"Thời tới rồi! Thật sự là thời tới rồi! Đây là đến cả ông trời cũng không muốn nhìn tài hoa của ta bị mai một đây mà, muốn đưa cơ hội kiến công lập nghiệp lớn như vậy vào tay ta, ta mà không bắt lấy há chẳng phải cô phụ lòng tốt của ông trời hay sao?"
Sư gia thấy thế, nghi hoặc hỏi vì sao gã lại vui như vậy.
Quản Văn Tân chỉ vào thư nói: "Lại là Bắc thương mấy ngày trước bắt đến đây ấy mà, người đó đúng là kẻ nghĩa hiệp chân chính, không muốn thấy người người bỏ uổng mạng, càng không muốn thấy nỗi oan khiên của Dương thị đáng thương bị vùi lấp, cho nên đã nói chuyện Triều thương bị hại và nỗi oan Đương thị cho ân sư nghe.

Ân sư thiếu người ta ơn cứu mạng, tất nhiên muốn trả lại nhân tình, liền hứa hẹn nếu như ta phá được hai vụ án này, thì sẽ đề bạt ta lên vị trí Trấn an sứ Quảng Đông! Thú vị hơn nữa là Bắc thương này vậy mà lại có chút giao tình với Khâm sai, cũng đã cầu đến chỗ ấy rồi."
"Hầy." Quản Văn Tân thở dài cảm thán, "Trước có ân sư hộ giá, sau có Khâm sai hộ tống, ta còn sợ cái đếch gì? Đường Thủ Thiên chỉ là Đề hình một tỉnh là cái thá gì? So với quan lớn hơn một cấp ta đây là cái thá gì? Còn có Xương Bình công chúa, rõ ràng là bị giáng chức đến Lưỡng Giang, có thể về kinh đô hay không vẫn còn chưa biết được, bà ta chỉ là một tội nhân mà dám ngang ngược trước mặt ta sao? Ta khinh!"
Gấp thư lại giấu vào ngực áo như bảo bối, Quản Văn Tân vui vẻ không thôi.
Sư gia lo lắng nói: "Đại nhân không phát hiện có gì lạ sao? Họ Trịnh kia chỉ là một thương nhân rẻ mạt, lại mà vừa là ân nhân của vương gia, vừa có giao tình với Khâm sai, hơn nữa còn cùng lúc quan tâm hai vụ án mạng, sao ta cứ cảm thấy không hợp lí lắm?"
Quản Văn Tân đã bị chức Trấn an sứ Quảng Đông làm cho đầu óc choáng váng còn chưa nhận ra có gì lạ, trái lại cảm thấy lời của sư gia hơi chói tai, thế là mất hứng mắng: "Ngươi biết làm quan hay ta biết làm quan? Chẳng lẽ ông đây không biết đây chính là quyền thuật trong quan trường? Chẳng lẽ ta không biết mình bị lợi dụng? Nhưng mà bổn phủ nói cho ngươi nghe, nhân tài có thể bị lợi dụng mới chứng minh được rằng hắn có giá trị."
"Ý của Khâm sai đã rõ, hắn muốn mượn vụ án của Dương thị để chỉnh đốn quan trường Lưỡng Giang, muốn kéo một vài người xuống ngựa.

Ngươi có biết trong số những người đó có ai không? Nguyên Đề hình sứ Giang Tây, Trấn an sứ Quảng Đông hiện tại, gã chính là kẻ cầm đầu phán sai án oan ruộng muối Cát Châu! Đá gã xuống ngựa, cách chức quan của gã, vị trí trống ra chẳng phải chính là của ta sao?"
Quản Văn Tân liếc nhìn sư gia, chỉ cảm thấy sư gia trông ngu dốt không chịu nổi.
"Mau đi dán bố cáo đi, nói bổn phủ muốn điều tra vụ án Triều thương bị hại lần nữa, còn có cả án oan ruộng muối Cát Châu nữa, nếu ai có thể cung cấp manh mối thì sẽ được trọng thưởng."
Quản Văn Tân hừ một tiếng, chuyện liên quan đến lợi ích phe mình, người cũng trở nên sáng suốt hơn không ít: "Gọi người theo dõi Bình Bác Điển, vô sự hiến ân cần, hai ngày trước đưa một rương bạc đến, ngầm ra hiệu đừng tra vụ án Triều thương, rõ ràng là có liên quan!"
Gã quay người thét ra lệnh: "Cho người theo dõi hắn, tìm được thời cơ tách đàn thì bắt hết bọn chúng về đây!"
***
Bình Bác Điển phái người đến Nha môn chất vấn Quản Văn Tân vì sao thu tiền rồi mà còn lớn tiếng giương cờ trống truy tra án mạng Triều thương, bị Nha dịch nói lại dăm ba câu đuổi về.
"Nha dịch đó còn nói ông chủ ngài chú ý đến án kiện như thế, hẳn ngài là hung thủ có phải không nữa."
"Hoang đường!" Bình Bác Điển giật thót tim, đứng phắt dậy: "Có phải Quản Văn Tân bị điên rồi không đấy? Những năm nay gã ăn không ít bạc, giả câm giả điếc rồi thật sự cho rằng mình chẳng biết gì ư? Nha hàng bị tra, việc buôn người sẽ không dối gạt được, chuyện giúp đổi lương tịch thành tiện tích cho chúng ta gã cũng có phần, có muốn giấu cũng không giấu nổi!"
Bình Bác Điển tức giận mắng một trận xong thì tỉnh táo lại, trực giác mách bảo không đúng: "Quản Văn Tân không có gan lớn như vậy? Lẽ nào là do Khâm sai bày mưu? Nhưng Khâm sai mà tra án, gã cũng sẽ mắc tội làm việc bất lợi."
Càng nghĩ càng thấy lạ, Bình Bác Điển nói: "Không được, ta phải tự mình đến hỏi Quản Văn Tân một chuyến."
Nói xong thì chọn lúc trời tối người yên xuất phát đến Tri phủ thăm hỏi, mà Quản Văn Tân chỉ đợi đến lúc gã tự chui đầu vào lưới.
***
Người vừa vào phủ, cửa vừa đóng lại, thoáng chốc đèn đuốc sáng lên, nha dịch vây quanh lại bắt Bình Bác Điển, ném gã vào trong kho củi, để cho cai ngục có kinh nghiệm phong phú trong lao đến tra khảo ngay trong đêm.
Mặc dù Bình Bác Điển thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa ác độc, nhưng thật sự đã hưởng thụ đời sống phú quý gần mười năm trời, căn bản là không chịu nổi nghiêm hình tra tấn trong nhà lao, không chống đỡ nổi nửa canh giờ đã nhận tội.
"Phải...!Là ta giết Triều thương."
Quản Văn Tân mừng rỡ ra mặt, đẩy nha dịch sang hỏi: "Vì sao ngươi lại muốn giết người?"
Người Bình Bác Điển chằng chịt vết thương, thở gấp ngẩng đầu nhìn Quản Văn Tân chằm chằm: "Lắm mồm lắm miệng, nói lời không nên nói..."
Quản Văn Tân: "Chỉ là vì nói nhiều mấy câu thôi, mà ngươi đã ra tay độc ác giết bọn họ sao? Chắc là bình thường nắm quyền sinh sát trong tay quen rồi, cho nên mới dám phớt lờ triều đình, quan phủ và quốc pháp, đúng là đáng chết mà! Có điều bổn phủ phá án theo lẽ công bằng, chuyển vụ án này của ngươi về Hình bộ, đưa ngươi đi chém đầu thị chúng, để cho bá tánh trong phủ biết được bổn phủ cũng là đại thanh quan diệt gian trừ ác!"
Bình Bác Điển cười châm chọc: "Ngươi cho rằng ngươi thẩm xong án này của ta rồi còn có thể tiếp tục thoải mái làm quan hay sao?"
Quản Văn Tân: "Bổn phủ nói ngươi nghe, không phải là bổn phủ hăm dọa đâu.

Ngươi thật sự cho rằng ta không biết hoạt động của đám Nha thương các ngươi sao? Hãm hại lừa gạt, hại vô số người, lẽ ra phải tiêu diệt sạch từ lâu rồi!"
Dừng một chút, gã lại hỏi: "Vì sao lại chôn thi thể ở gần mỏ đá?"
Bình Bác Điển sửng sốt, nghe hiểu Quản Văn Tân đang dụ dỗ từng bước: "Phải chăng mỏ đá có gì đó mờ ám nhỉ?" Gã không nhịn được cười như điên đáp lại, bị nha dịch nghe lời sai của Quản Văn Tân đánh một gậy mạnh vào bụng, nôn ra một ngụm máu lớn.
Hay cho Tri phủ Hồng Châu, một con chó ngoan ăn cây táo rào cây sung!
Bao năm qua đã theo Cán thương ăn một chút, cũng cầm một ít ở chỗ Xương Bình, kết quả không ai đút Quản Văn Tân no đủ, trái lại muốn dùng một vụ án đấu ngược hai phe, chỉ trách rằng gã không nhìn ra dã tâm và lá gan của Quản Văn Tân mà thôi.
Bình Bác Điển chỉ hướng lòng thù địch của mình về phía Triệu Bạch Ngư và Khâm sai, vốn không ngờ lại bị Quản Văn Tân nhát gan nghe lời cắn ngược, mà còn là một nhát trí mạng.
"Tất nhiên là có liên quan đến mỏ đá rồi.

Triều thương lỡ miệng tiết lộ chuyện mỏ đá, kể cả bí mật buôn người, cho nên mới bị diệt khẩu." Quản Văn Tân phát điên đột nhiên muốn làm thanh quan, Bình Bác Điển thừa biết gã sẽ bị làm bia ngắm, trước mắt kéo càng nhiều người xuống nước hơn, mới có thể bảo vệ được cái mạng của mình.

"Ta chỉ là một thương nhân, nếu như sau lưng không có chỗ dựa, ta dám tùy tiện đánh giết người khác sao?"
Quản Văn Tân tin Bình Bác Điển.
Gã làm Tri phủ Hồng Châu đã gần năm năm, uốn mình theo người giữa ba phe Cán thương, Xương Bình công chúa và thượng sai, nhận tiền nghe lời làm việc nhưng lại bo bo giữ mình, tuyệt đối không nhúng tay vào các hành vi bẩn thỉu của bọn họ, vì vậy nên hiểu biết nửa vời, chỉ biết Nha thương buôn người, chỉ cần đừng quá quắt, gã có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ là không ngờ đích trưởng công chúa đương triều lại bảo hộ cho một đám hạ cửu lưu, buôn bán con dân Đại Cảnh, đúng là điên rồ.
Biết rõ tính tình Xương Bình, biết bà ta ra tay ác độc như vậy, trong lòng Quản Văn Tân kinh hãi, nhất thời cảm thấy khó xử.
"Đại nhân? Sư gia nhích lại gần hỏi, "Còn tra khảo nữa không?"
Quản Văn Tân, "Chấp thuận bản khai trước đi, nhốt người đó lại, đợi bổn phủ nghĩ đã."
Nói xong rời khỏi kho củi, về tiền thính đi qua đi lại.
Một bên là đại quan nhị tam phẩm, may mắn vinh quang chín đời, một bên là vạch tội Cán thương và Xương Bình công chúa bắt tay buôn người, tàn sát mệnh dân, làm như vậy ắt sẽ đắc tội quan lại Lưỡng Giang, chỉ sợ không cẩn thận là tan xương nát thịt.
Mạng cũng mất rồi, còn làm quan cái gì nữa?
Nghĩ đến đây, Quản Văn Tân liền muốn lùi bước, dừng lại ở đây thôi.
Đúng ngay lúc này, có người vào báo, nói là Bắc thương họ Trịnh đang cầu kiến ở bên ngoài, Quản Văn Tân phiền lòng vốn định từ chối, nghĩ tới nghĩ lui, thấy nhân vật này có thân phận đặc biệt, nói không chừng có thể giúp hắn thông suốt khốn cục trước mắt.
"Mau mời người đó vào đây."
Hoắc Chiêu Vấn vừa vào đã chắp tay nói: "Chúc mừng Quản đại nhân bắt được hung phạm giết người, một khi đại án cáo phá, ngài sẽ được thăng quan tiến chức, một bước lên mây chỉ còn là chuyện ngay trong tầm tay."
Quản Văn Tân túm chặt người lại hỏi: "Trịnh huynh đệ, bổn phủ hỏi ngươi vụ án này phải lớn đến nhường nào, ta mới có thể được thăng quan tiến chức?"
Hoắc Chiêu Vấn: "Theo lẽ thường mà nói, muốn thăng quan tiến chức phải có được chính tích sáng chói, trổ hết tài năng cho đám quan lại trong triều nhìn xem.

Nếu như muốn vượt liên tiếp bốn năm cấp, e là phải giải quyết một đại án tày trời mới được."
"Đại án tày trời...!Mức độ nào mới tính là đại án tày trời?"
Hoắc Chiêu Vấn suy nghĩ một lúc: "Ít nhất phải tầm cỡ án gian lận khoa khảo ở Giang Nam hoặc đại án Hoài Nam năm ngoái mới được,"
Lúc này trong lòng Quản Văn Tân đã lựa chọn bỏ cuộc, nhưng trong lòng gã vẫn còn lưu luyến vị trí Trấn an sứ Quảng Đông.
"Năm ngoái Tào ty Giang Tây Triệu Bạch Ngư là người xáo trộn hai đại án này, sau lại có thành tích siêu phàm tại Thuế vụ ty, bấy giờ mới có cơ hội thăng lên đại quan tam phẩm, bằng không sao có thể thuyết phục chúng dân cho được? Xưa nay quan trường đã vậy, không tiến ắt lui, để cơ hội đã đến trước mặt mà cứ trì hoãn không lấy, về sau có muốn kiến công lập nghiệp cũng khó mà bắt được thời cơ tốt đẹp."
Quản Văn Tân được khuyên khó nhịn được rung rinh, không nhịn được nói ra nỗi phiền muộn của gã.
"Phía sau ngài có Khâm sai và Khang vương, giống như có bệ hạ làm chỗ dựa, vì sao ngài không dám liều một phen? Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, từ xưa đến nay, có người nào lưu danh sử sách không phải nhờ làm nên chuyện kinh thiên động địa?"
"Lưu danh, lưu danh sử sách?"
"Nếu như Quản đại nhân có thể phá được một án còn lớn hơn cả đại án Hoài Nam, thì lo gì không thể tiến vào hàng Tam công, vào Chiêu Huân các, lưu danh sử sách, đời đời đều truyền tụng cái danh thanh thiên của ngài."
Nếu Triệu Bạch Ngư ở đây, nhất định sẽ khen Hoắc Chiêu Vấn lãnh đạo thuần thục, am hiểu bánh vẽ*, đặt một chiếc bánh nước vừa tròn vừa to nóng hầm hập trước mặt Quản Văn Tân, để gã không kìm chế được cơn mê quyền lực trong lòng, dập tắt đi suy nghĩ chặt chẽ cẩn thận vốn đã chiếm thế thượng phong.
(*) Nguyên văn: 画饼 (畫餅), âm Hán Việt là họa bính có nghĩa là "bánh vẽ"; trong đó họa 畫 là "vẽ", còn bính 餅 có nghĩa là "bánh làm bằng bột".

Họa bính (tức "bánh vẽ") là nói tắt của câu thành ngữ Trung Quốc họa bính sung cơ (畫餅充飢 - có nghĩa là "vẽ cái bánh ra để qua cơn đói").
"Có lý, ngươi nói có lý."
Quản Văn Tân xoa tay nói: "Vậy thì ta sẽ lệnh cho người đi bắt lão thiến cẩu bên người Xương Bình công chúa ngay."
Hoắc Chiêu Vấn: "Lý Đắc Thọ võ công cao cường, chỉ sợ là không dễ bắt, trái lại đánh rắn động cỏ, chi bằng phái người đi bắt nữ quan bên người Xương Bình không chúa trước đi?"
Quản Văn Tân nhớ ra Lý Đức Thọ xuất quỷ nhập thần, nhất thời sợ hãi, gật gù không ngừng: "Nghe ngươi."
Nhưng lúc gã lệnh cho người đi làm việc, Ban đầu bày ra vẻ khó xử: "Đại nhân, người của chúng ta không đủ, đều đã phân công ra ngoài bắt người tra án..."
"Ngu xuẩn, gọi bọn chúng về đây không được sao?"
Hoắc Chiêu Vấn: "Chỗ ta có vài người, nếu như đại nhân không chê, cứ việc phân phó là được."
Quản Văn Tân: "Được, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngày sau ngươi đến Quảng Đông, chắc chắn sẽ giúp ngươi làm ăn thuận lợi."
Hoắc Chiêu Vấn: "Đa tạ đại nhân."
Quản Văn Tân vỗ trán nói: "Nếu như đã đắc tội với người khác rồi, vậy thì cứ đắc tội đến chết thì thôi.

Đi, đi vào nhà lao bảo Dương thị cung cấp bằng chứng chính xác, chờ lấy được chứng cung thì lập tức đến cáo Khâm sai."
***
Ám vệ truyền lời của Triệu Bạch Ngư lại, "Quản Văn Tân có lòng phá án rồi sẽ tự mình đến nhà lao hỏi chân tướng, đến lúc đó, ngươi cứ trả lời sự thật đi."
Dương thị gật đầu.
Phát hiện tiếng bước chân từ xa đến gần, ám vệ lập tức ẩn mình.

Không bao lâu sau, Quản Văn Tân mang mấy nha dịch bước vào đại lao, đưa Dương thị đến trước mặt thẩm vấn.
Vốn nghĩ cạy miệng nàng nói sẽ tốn rất nhiều sức, nào ngờ chỉ vừa mới biểu đạt ý đồ, Dương thị đã mở miệng.
"Kỳ lạ." Quản Văn Tân không nhịn được hỏi, "Lúc trước trên công đường, bổn phủ hỏi ngươi oan cái gì, ngươi ngậm chặt miệng không nói, sao bây giờ hỏi lại thì ngươi chịu nói?"
Dương thị không kiêu ngạo không tự ti: "Khi đại nhân thật lòng thật dạ muốn giải oan cho dân phụ, tất nhiên dân phụ sẽ nói."
Quản Văn Tân ngượng ngùng, cũng không muốn tự rước nhục vào thân, bảo nàng mau chóng tường thuật oan tình.
Chỉ vừa mới nghe được một phần chân tướng thật sự của vụ án, Quản Văn Tân đột nhiên hối hận vì trước đó đã hiến kế giết chết Phương Tinh Văn, bằng không hắn đã phải chịu tội cho án oan này rồi.
Đặt chứng cung của Dương thị và Bình Bác Điển cùng một chỗ, cầm tới tiền đường, Quản Văn Tân nói với Hoắc Chiêu Vấn đang đứng đợi: "Xem thử đi, chẳng tốn chút hơi sức nào."
Hoắc Chiêu Vấn: "Có thể xem sao?"
Quản Văn Tân không keo kiệt, đưa ra cho hắn xem.
Hoắc Chiêu Vấn xem chứng cung nhanh như gió, nét mặt âm u đến đáng sợ, thì ra những gì hắn nhìn thấy trước đó chỉ là một góc của tảng băng, thì ra Xương Bình e ngại thi thể Triều thương liên lụy đến mỏ đá là vì bà ta có tham dự vào hoạt động buôn người của Nha thương.
Quản Văn Tân hỏi: "Thế đã đủ vạch trần đại án chưa?"
Hoắc Chiêu Vấn: "Đủ rồi."
Quản Văn Tân: "Có thể so được với gian lận khoa khảo ở Giang Nam và đại án Hoài Nam không?"
Hoắc Chiêu Vấn trả lại chứng cung: "Đây tất nhiên là đại án tày trời rồi!"
"Người đâu! Chuẩn bị ngựa!" Quản Văn Tân vui mừng nói: "Bổn phủ muốn đích thân đến gặp Khâm sai."
***
Khi Quản Văn Tân chuẩn bị đi gặp Khâm sai, Hoắc Chiêu Vấn vỗ tay hai lần, ám vệ đi theo lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
"Lấy ấn tín quan phòng của ta đến Kinh Bắc điều binh, mau chóng dẫn binh đến Hồng Châu, theo ta diệt gian trừ ác! Lệnh cho người đuổi bắt nữ quan bên người Xương Bình công chúa, đừng kinh động đến bà ta!"
Ám vệ: "Lĩnh mệnh!"
***
Mệnh lệnh của Hoắc Chiêu Vấn truyền đến trước mặt hai người Triệu Trọng Cẩm và Yến đô úy, Triệu Trọng Cẩm đứng ra nói: "Ta không chịu được đường xa xóc nảy, kỹ thuật không cao siêu như Yến đô úy, vậy Yến đô úy đi điều binh, ta đi xử lý nữ quan thiếp thân của Xương Bình, thế nào?"
Yến đô úy không dị nghị: "Được."
Nói xong liền chạy đi làm phần việc của mình, mà lúc này sắc trời đã tối om.
Trước khi dẫn thị vệ đi bắt người, Triệu Trọng Cẩm đến phủ Tào ty sứ một chuyến, không gặp Triệu Bạch Ngư mà nói với Nghiên Băng ra mở cửa: "Đến Tự Hiền cư đi, bằng chứng quan thương Lưỡng Giang cấu kết lớn nhất giấu ở đó."
Nói xong, không đợi Nghiên Băng đáp lại đã nhanh chân rời đi.
Triệu Trọng Cẩm đã thăm dò hành trình của nữ quan từ sớm, cứ cách năm ngày ả sẽ đến mỏ đá xem tình hình, giờ tỵ đi giờ thân về, thế là đưa thị vệ mai phục ở con đường mà nữ quan sẽ đi qua.
***
Đầu giờ Thân, ánh nắng mặt trời mạnh mẽ chiếu thẳng xuống đầu, một chiếc xe ngựa đang đi trong đường rừng, trong xe chính là nữ quan thiếp thân của Xương Bình công chúa, lúc này đang xem xét sổ sách mỏ đá.
Xe ngựa đột nhiên hơi xóc nảy một chút, nữ quan nhíu mày, còn chưa mở miệng thét hỏi đã nghe thấy tiếng ngựa hí vang, tiếng chửi rủa của phu xe to rõ, rồi bỗng nhiên ngựa phi nước đại, chỉ sau một khắc ngựa ngã xe lật, mà nữ quan không kịp đề phòng bị quật té, xương ngực đập thẳng vào khung cửa sổ xe ngựa, đau đến nổi ả suýt thì ngất xỉu.
Chờ đến khi thích ứng được với cơn đau, nữ quan lấy lại tinh thần, đầu tiên cầm lấy sổ sách, sau đó quay đầu lại nhìn phu xe, bất thình lình thấy được ba thi thể chết không nhắm mắt.
Một tên phu xe và hai người bảo hộ tùy thân của ả đều chết cả rồi.
Lòng nữ quan lạnh lẽo, không để ý đến cơn đau mà ngay lập tức bò về phía ngược lại, lảo đảo mấy bước đột nhiên ngừng bò, bởi vì trước mặt xuất hiện một đôi giày đen, ả chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử thít chặt lại: "Triệu Trọng Cẩm?"
Triệu Trọng Cẩm bước lên hai bước, đột nhiên giơ chân, đạp mạnh vào bụng của nữ quan, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc truyền ra, xương sườn gặp đòn nghiêm trọng liên tiếp đã gãy rồi.
Nữ quan vất vả bò dậy, hung dữ nhìn chằm chằm Triệu Trọng Cẩm: "Ngươi dám đụng đến ta một chút xem! Ta là nữ quan cận thân của Xương Bình công chúa, Triệu gia các ngươi dám trả thù vì lòng riêng, không sợ bị Thái hậu và bệ hạ hỏi tội sao?"
Hai tay ả chắp sau lưng lén lút xé phần ghi chép mấu chốt trong sổ sách ra, vò lại thành nắm nhét vào trong miệng, Triệu Trọng Cẩm nhanh tay lẹ mắt đá méo cằm ả, lấy trang giấy và sổ sách trong tay ả lại, tiện tay giao cho thị vệ bên người.
"Điện hạ bị giáng chức đến Lưỡng Giang, chịu nhiều đau khổ, đủ để xóa bỏ ân oán năm đó rồi, nếu như bây giờ ngươi dám ra tay với ta, thì chính là Triệu gia không để ý mặt mũi Thái hậu và bệ hạ, nhất quyết mưu hại đích trưởng công chúa của Đại Cảnh, là đại tội miệt thị triều đình, xem thường Thánh thượng! Triệu gia các ngươi không gánh tội nổi đâu!"
"Xóa bỏ ân oán?" Triệu Trọng Cẩm thấp giọng hỏi, nhìn chằm chằm vào nữ quan: "Hai mươi năm trước, tiện nhân Xương Bình trộm long tráo phượng, giở trò li miêu hoán Thái tử —— "
Nét mặt nữ quan cứng ngắt, đồng tử thít chặt.
Triệu Trọng Cẩm cố gắng đèn nén cơn giận đến tột cùng, gằn từng chữ một: "Mà bây giờ ngươi nói với ta là ân oán đã xóa bỏ ư? Đám người các ngươi nghiệp chướng nặng nề, mà dám nói hai chữ xóa bỏ với mẹ ta, với người nhà họ Triệu ta hay sao!"
Soạt!
Một nhánh cây chứa đầy nội lực đột nhiên sượt qua gò má Triệu Trọng Cẩm, mặc dù thị vệ phản ứng nhanh, nhưng vẫn không thể ngăn cản nhánh cây sắc nhọn cắm vào bả vai của nữ quan, đau đến nỗi khiến ả hôn mê tại chỗ.
"Ai đó?"
Thị vệ xuất thân cận vệ của Thiên tử đều có võ công cao cường, hai ba người lập tức đuổi theo kẻ kia.

Nửa khắc đồng hồ sau quay về, nói người đánh lén là Lý Đức Thọ, có điều người đã chạy rồi.
Triệu Trọng Cẩm vô cảm lau đi vết máu trên má, "Không sao, cứ để cho lão thiến cẩu đó về báo tin cho Xương Bình biết, cho bà ta trải nghiệm cảm giác cùng đường bí lối cũng tốt."
Xác nhận nữ quan còn chưa chết, Triệu Trọng Cẩm nói, "Đưa ả đi chữa thương.

Lưu lại một hơi tàn, có thể nói chuyện là được."
***
Bên kia, Bình Bác Điển vừa vào Nha môn đã mất tăm hơi, người bên dưới sốt ruột, tìm đến chỗ Trần La Ô, kể lại chi tiết ngọn nguồn mọi chuyện.
Thoáng chốc Trần La Ô nổ đom đóm mắt, té ngã xuống ghế, không nhịn được chất vấn: "Chẳng lẽ hắn không biết Lương Giang đã thành cái dạng gì rồi? Vậy mà lại muốn giết người vào lúc này? Điên rồi phải không?"
Bình Bác Điển cuồng vọng tự kiêu, làm việc cảm tính, người sống trong tay hắn giống như gia súc vậy, đã quen thói xem mạng người như cỏ rác, chỉ là Trần La Ô luôn cho rằng chí ít thì gã cũng sẽ lấy đại cục làm trọng.
"Cho dù Triệu Bạch Ngư có biết được chuyện buôn người từ trong lời của Triều thương thì đã sao? Các ngươi có tiện tịch mà quan phủ phát cho, bằng chứng nằm trong tay, còn sợ một kẻ trong tay chẳng có binh quyền gì đến tra hay sao? Giết người, thu hút sự chú ý của Khâm sai mới là nguồn gốc mầm họa lớn!"
Mà bây giờ có nói gì nữa cũng muộn rồi, dù không cứu được Bình Bác Điển ra, cũng phải kịp thời không gây tổn hại, tránh cho họa gã làm ụp lên đầu mình.
"Cầm bái thiếp của ta đến dịch trạm cách phủ Hồng Châu ba mươi dặm gặp Sơn soái sử, còn có Đường đề hình nữa —— cũng phái người đến Phát vận ty nói một tiếng đi."
Trần La Ô gấp đến mức đi lòng vòng, muốn đi tìm Tam gia ngay lập tức, nhưng thời gian gấp rút, hay cứ giải quyết Quản Văn Tân trước đã rồi tính tiếp.
Phân phó xong xuôi, Trần La Ô vội vàng chuẩn bị ngựa đến Nha môn Tri phủ.
***
Cùng lúc đó, phủ công chúa.
Bát ngọc chứa thức ăn cho cá trong tay Xương Bình rơi xuống, bà quay đầu nhìn Lý Đức Thọ chạy về báo tin, giọng điệu toát ra vẻ không thể tin được: "Quản Văn Tân bắt Bình Bác Điển, hỏi ra được chứng cung Nha thương buôn người và án oan ruộng muối Cát Châu rồi ư?"
Lý Đắc Thọ nghiêng người sang một bên, lộ ra dáng người sư gia bên cạnh Quản Văn Tân.
Sư gia không dám ngẩng đầu nhìn Xương Bình, mắt nhìn mũi chân không rời, cung kính nói: "Bẩm điện hạ, Quản đại nhân cầm chứng cung theo, chuẩn bị cáo lên Khâm sai.

Bình Bác Điển kia còn tố giác chuyện mỏ đá, Quản đại nhân cho người đi bắt Lý đô tri, còn mắng Lý đô tri là...!Lão thiến cẩu, mắng điện hạ không biết tốt xấu."
Lý Đắc Thọ đá nát hòn đá bên chân, một đống mảnh vỡ sượt rách gò má của sư gia, dọa gã sợ tới mức vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Không phải ta nói, là Quản Văn Tân! Quản Văn Tân là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!"
Xương Bình: "Hắn mượn thế từ nơi nào? Khâm sai ư? Chẳng qua chỉ là một Khâm sai thế thiên tuần thú mà thôi, sao hắn dám mạo hiểm đắc tội quan trường Lưỡng Giang đã từng mạo hiểm giúp hắn?"
"Khâm sai hứa hẹn cho Quản Văn Tân chức Trấn an sứ Quảng Đông."
"Quan lớn? Quyền lợi động lòng người, chẳng trách."
Lúc này Lý Đắc Thọ mới nói chuyện nữ quan bị Triệu Trọng Cẩm bắt đi cho Xương Bình, còn nói: "Những người đi theo bên cạnh hắn thân thủ bất phàm, đều là cận vệ của thiên tử."
"Cận vệ của Thiên tử? Triệu Trọng Cẩm?" Xương Bình cuộn chặt nắm tay, bất thình lình nện gãy bàn nhỏ, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ một chút rồi cười thành tiếng: "Hay lắm! Hổ phụ vô khuyển tử, người thân yêu nhất trên cõi đời này của cô đều bắt tay nhau qua cầu rút ván! Khâm sai...!Ha ha ha...! Khâm sai là cháu cô! Đông cung còn đang ở kinh đô giám quốc, Hoài Nam mới vừa bị thu thập, không thể phải lão Ngũ đến được, trong số những người còn lại, chỉ có tiểu Lục mà thôi!"
Lý Đắc Thọ nhíu mày: "Triệu Trọng Cẩm là người của Lục hoàng tử?"
Xương Bình: "Triệu Trọng Cẩm là người Triệu Gia, cũng là quan Trạng nguyên trẻ tuổi nhất sau cha hắn, gia thế như vậy, tài hoa như thế, nhất định sẽ không dễ dàng để cho người ta đem ra sử dụng.

Rõ ràng Khâm sai tới vì quan trường Lưỡng Giang, cũng là nơi chôn xương, Triệu Trọng Cẩm không có quyền thế, càng không có danh xuất quân ra trận, nếu có thật sự đẩy ngã Lưỡng Giang, công lao cũng không tới lượt hắn nhận, vì sao còn muốn hao tâm tổn trí nhọc thân để phục dịch cho Khâm sai?".

"Trừ phi...!Làm việc cho vua? Thì ra người Triệu gia chọn Lục hoàng tử!" Lý Đắc Thọ chắp tay nói: "Đợi lão nô đi lấy đầu hai tên Quản Văn Tân và Triệu Trọng Cẩm, về đây bồi tội với điện hạ."
"Không, không cần ta ra tay nữa.

Ngươi có chuyện quan trọng khác đây." Xương Bình đi về phía trước hai bước: "Đi giải quyết chuyện này cho ta."
==
Min: Biến bự is coming....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui