Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót


Khi Ngụy bá và Nghiên Băng nhìn thấy Hoắc Kinh Đường xuất hiện đã thức thời lui ra ngoài, trong tiền thính chỉ còn lại hai người Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư.
Hoắc Kinh Đường ôm Triệu Bạch Ngư vào lòng, dùng lòng bàn tay giữ lấy gáy y nhẹ nhàng vuốt ve, hùa theo y nói: "Được, đợi xong việc này, chúng ta từ chức ở ẩn, sẽ không quản mấy chuyện rách rưới của quan trường này nữa."
Triệu Bạch Ngư nắm chặt lấy vạt áo của Hoắc Kinh Đường, đầu ngón tay trắng bệch, cố gắng thể hiện ra sự bình tĩnh qua giọng nói bị đè nén đến cực hạn: "Tay Xương Bình lấy đi vô số mạng người, bà ta không thể không chết."
Hoắc Kinh Đường: "Ta sẽ giúp tiểu lang tìm cách giết Xương Bình."
"Cách gì?" Triệu Bạch Ngư nhìn chằm chằm vào hoa văn trên áo Hoắc Kinh Đường, cứng đờ đáp: "Trong tay ta có bằng chứng xác minh Xương Bình thu hối lộ, có bằng chứng những năm nay bà ta hoành hành ở Lưỡng Giang, giết người diệt khẩu, còn tận mắt nhìn thấy thái giám tâm phúc của bà ta là Lý Đắc Thọ hỏa thiêu mỏ đá, tàn sát ba trăm mạng người...!Có những thứ này rồi, vẫn còn chưa đủ hay sao?"
Không chờ Hoắc Kinh Đường đáp lại, Triệu Bạch Ngư đã do dự không chắc lặp lại câu hỏi: "Còn chưa đủ hay sao? Ta biết mạng đế cơ cao quý hơn người bình thường, đánh giết một hai người có có thể được khoan dung ngoài vòng pháp luật, nhưng giết mấy trăm người, tội ác ngập trời mà vẫn có thể được đặc xá ư? Cho dù có thêm cái mạng này của ta vào, đến điện Thùy Củng liều chết can gián, cũng không được sao?"
Triệu Bạch Ngư muốn tránh khỏi vòng ôm của Hoắc Kinh Đường, muốn tìm kiếm lời phủ định hoặc không tán thành trên mặt hắn, muốn biết có phải hắn cũng cảm thấy Xương Bình công chúa đáng chết, nên giết hay không.
Nhưng bàn tay ghì chặt bả vai và sau gáy y đều quá chắc chắn, căn bản là Triệu Bạch Ngư không thoát được, chỉ có thể nghe thấy âm thanh tâm trạng bị kiềm chế của hắn truyền từ trên đầu xuống.
"Xương Bình đáng chết, nhưng bà ta có thể chết vì sơn phỉ mai phục, chết vì ám sát, duy chỉ không thể chết vì đại án Lưỡng Giang, không thể chết ngay trong thời khắc mấu chốt này được."
"Chàng biết ư?"
Bàn tay túm lấy vạt áo của Hoắc Kinh Đường chậm rãi buông ra, Triệu Bạch Ngư thấp giọng hỏi: "Chàng biết thế lực chèo chống Xương Bình làm xằng làm bậy ở Lưỡng Giang là gì, chàng đã biết sự thật từ lâu rồi sao? Thì ra các người đều đã biết rồi có phải không?"
Y ngừng giãy giụa, giọng nói suy sụp mờ mịt.
Từ trước đến giờ Hoắc Kinh Đường chưa từng thấy tiểu lang quân của hắn khổ sở thành như vậy, tim hắn giống như vừa bị khoét một cái lỗ to, càng khoét càng lớn ra, bị cơn gió hoang dã quét qua, thổi đến mức lòng hắn hoảng hốt lo sợ.
Hoắc Kinh Đường nhịn xuống suy nghĩ muốn thực hiện nguyện vọng của Triệu Bạch Ngư, bàn tay táy máy sau gáy Triệu Bạch Ngư nổi rõ gân xanh vì quá sức căng thẳng.
Hắn cố gắng dùng giọng nói ấm áp nhất để khuyên nhủ Triệu Bạch Ngư: "Ta xin thề với tiểu lang, nhất định sẽ giết Xương Bình.

Nhưng Xương Bình không thể chết vì đại án Lưỡng Giang, cá chết lưới rách, bà chết chết sẽ liên lụy đến quá nhiều bí mật, lại càng không thể chết dưới sự bức ép của em, em không thể...! Cho dù em có đứng trước mặt người trong thiện hạ vạch trần Xương Bình, kéo bệ hạ vào những việc ngầm không một ai biết kia, nhiều nhất chính là giết chết Xương Bình, bệ hạ ban chiếu trị tội, sau đó thì sao? Kết cục của một thần tử xé rách mặt mũi của đế vương rồi công khai ra ngoài sẽ như thế nào? Em thậm chí không có quyền chém chết ba trăm quan trong tay, dù cả triều văn võ có giúp em cầu tình cũng vô dụng thôi, huống chi chẳng phải không có người nào không chuẩn bị công kích em."
"Một vị Hoàng đế bị chọc giận sẽ chỉ biết dùng mọi thủ đoạn để giết em, không ai gánh nổi, đến lúc đó rồi em phải làm sao?"
"Nhịn một bước, lui một bước, không phải nhận thua cũng không truy cứu nữa, càng sẽ không mặc kệ Xương Bình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta có vô số thủ đoạn có thể dùng để tra tấn Xương Bình, bây giờ ta cũng có thể đến phủ công chúa lặng lẽ giết chết bà ta...!Nhưng người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng em giết chết mẹ ruột, rồi những kẻ có ý đồ công kích em sẽ được nước lấn tới bôi nhọ, thậm chí vặn vẹo việc em vì dân giải oan thành bè cánh đấu đá."
Tốc độ nói chuyện của Hoắc Kinh Đường nhanh, đường như chỉ lo Triệu Bạch Ngư không nghe được.

"Khi ta tòng quân cũng từng gặp tham quan ác lại gây bất hòa, thậm chí độc ác giam lương thảo, chịu thiệt thòi, sống chết khó nói, vẫn phải bỏ qua một phen, tiếp tục quấn lấy nhau, nhưng sau đó ta đã chặt đầu hắn trên chiến trường, không ai truy cứu không ai nói, còn được bệ hạ ngợi khen.

Em xem, quân tử báo thù mười năm còn chưa muộn mà."
Triệu Bạch Ngư im lặng không nói, rất lâu mới lên tiếng: "Ta cũng có vô số cách để giết Xương Bình, nhưng lại không có cách nào chân chính giải oan cho dân chúng chết vô tội."
"Nhưng những người qua đời trong lửa lớn, qua đời trong tay Nha hàng, qua đời trong tay tội danh thông đồng với địch phản quốc...!Những người bình thường đến cuối cùng cũng chẳng thể mở miệng được, bỏ mạng oan uổng không thể nhìn thấy ánh mặt trời phải làm sao bây giờ?"
"Dù bây giờ Xương Bình chết, thì có thể thay đổi được gì đây?"
"Bà ta vẫn là đích trưởng công chúa của Đại Cảnh, thân phận tôn quý, chưa biết chừng còn có thể nhờ người chết làm lớn, loại bỏ những việc ác mà mọi người từng biết trong quá khứ, lấy lại được những gì ngày xưa bị tước đi, khôi phục phong hiệu.

Ngàn năm sau đó, sách sử lưu lại tên bà ta, nói không chừng có thể vì lăng mộ công chúa quá đẹp đẽ, truy phong quá tôn quý, thậm chí chỉ cần văn bia được tu sửa và tô điểm thêm thôi cũng đã đủ khiến cho bà ta trở thành đế cơ vương triều có một không hai rồi.

Đến trăm năm sau, ngàn năm sau, vô số người sẽ nhớ đến vị công chúa được nhắc tên trong lịch sử này, có ai biết đến những người bình thường chết oan kia hay không?"
Triệu Bạch Ngư lặng lẽ đỏ hốc mắt: "Cho dù có thấp hèn như bùn cát, mang mạng tựa cỏ rác, cho dù không được lưu danh sử sách, đến miêu tả sơ lược còn chẳng có, thì chí ít họ cũng không thể bị tước đoạt quyền được khóc than một tiếng oan khuất kia chứ."
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy trăm người bị thiêu chết ở mỏ đá, không phải lần đầu tiên chứng kiến nhìn thấy thời đại phong kiến xem thường nhân quyền, có thể nói là xem mạng người như con sâu cái kiến, không phải biết được bạc mà Xương Bình tham ô được đưa vào nội khố, hất thẳng dụng ý xấu vào mặc, có lẽ Triệu Bạch Ngư cũng sẽ giống như Hoắc Kinh Đường và đám người Trần Sư Đạo chờ mong, trở thành một quan lại thông minh, biết tiến biết lui.
Y có thể tạm thời lui một bước, có thể nhẫn nhục mang trọng trách, có thể không vung đao vào quan trường đông nam.
Y vẫn luôn cố gắng tiếp nhận sự không hoàn mỹ của thời đại này, tiếp nhận chế độ phong kiến lạc hậu dốt nát và vương quyền tối cao của nó, cố gắng đi tìm hiểu, bao dung con người và nền văn minh của nó, bởi vì y biết rõ y không có khả năng xoay chuyển trời đất, điều duy nhất mà y có thể làm được chỉ là cố hết sức mình để tìm kiếm sự cân đối giữa thời đại đang đi qua và hiện đại trong suy nghĩ.
Thật ra thời đại này không hoàn toàn tối tăm, vẫn có người hi sinh vì đạo, cũng có chỗ phát sáng lấp lánh.
Nhưng y gặp được ánh mặt trời bình minh, quay đầu nhìn lại sau lưng thấy nhân dân tầng lớp thấp kém nhất vẫn đang giãy giụa trong bóng đêm, đã không có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ, cũng không thể cứu dân từ dầu sôi lửa bỏng, thì sao đến cả một công đạo cũng không cho họ được?
Hoắc Kinh Đường ôm chặt Triệu Bạch Ngư, muốn nói với y không đáng, nói y ngốc quá, thế gian này chẳng phải không đen tức trắng, quan trường càng không phải là một nơi chỉ đơn thuần có đúng có sai, đời người vốn chính là từng cuộc thỏa hiệp không thể không lui nhường.
Nếu không cam lòng thì cứ mở một con đường khác mà đi, đạt tới mục đích là được, có rất nhiều cách báo thù rửa hận, để cho kẻ thù lấy cái chết tạ tội là được, cần chi phải câu nệ quá trình? Sao cứ nhất định phải công khai tội ác của phạm nhân ra?
Hiện tại hắn đã hiểu.
Thứ mà Triệu Bạch Ngư quan tâm không phải là mạng của tội nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kia, mà là công đạo của người chết, là công đạo căn bản nhất mà ngàn vạn bá tánh ở tầng lớp chót kia đã bị tước đoạt thành quen...
Có oan giải oan, giết người đền mạng.
Hoắc Kinh Đường có thể đồng cảm với sự cao thượng và kiên trì của Triệu Bạch Ngư, cũng đau lòng trước sự tốt bụng chân thành của y, nhưng đối với hắn, Triệu Bạch Ngư còn được sống quan trọng hơn hết.
"Sẽ có lúc công đạo của bá tánh được trả lại, sẽ có cơ hội khiến cho Xương Bình thân bại danh liệt.

Ta, Trần thượng thư, Cao đồng tri...!Có nhiều công khanh đại thần như vậy đứng về phía em, còn có tổ phụ và Thập thúc, dẫu sao vẫn còn ta có thể trở thành át chủ bài uy hiếp bệ hạ..." Giọng điệu của Hoắc Kinh Đường bất giác mang theo ý khẩn cầu, "Đừng đối nghịch với bệ hạ, em cho bọn ta một ít thời gian thôi, nhất định có thể làm cho Xương Bình phải đền tội."
Triệu Bạch Ngư chỉ hỏi: "Từ khi nào chàng biết Xương Bình thay bệ hạ làm việc?"
Hoắc Kinh Đường nhắm chặt hai mắt, "Ta chưa từng nhúng tay vào quan trường Lưỡng Giang, là bởi vì trước đây tìm kiếm huyết phách ngàn năm của Hoàng thương Giang Nam bị diệt môn, cho nên đã phái người âm thầm truy sát, tra được một vài thứ, mơ hồ đoán ra được chút ít liền lập tức kêu dừng, không tiếp tục tra nữa.

Khi Đỗ Công Tiên khuyến khích em đến Lưỡng Giang, ta mới cảnh cáo ông ta, hy vọng em đừng đến, kết quả vẫn bị tính kế đến Lưỡng Giang.

Trong lòng ta còn trông chờ vào may mắn, biết đâu em hiểu được đạo lý bo bo giữ mình như cách em đảm nhiệm Khâm sai đến Hoài Nam, có thể nhạy bén toàn thân trở ra..."
"Là do ta còn chưa hiểu em.

Nội tình như thế nào, ta thực sự không rõ ràng, lúc đó rút lui nhanh quá, khi rời khỏi quân Tây Bắc, tổ phụ mới nói cho ta biết tường tận."
"Hóa ra là vậy."
Hoắc Kinh Đường đã nhấn mạnh quan trường Lưỡng Giang phức tạp rất nhiều lần, vẫn luôn phản đối y đến đây, tận tâm rỉ tai bảo y phải chú ý cẩn thận đề phòng quan trường Lưỡng Giang và Nguyên Thú đế, vốn đã nhắc nhở rồi cơ mà.
Chỉ là lúc đó y không để bụng.
"Chờ đại án Lưỡng Giang này xong, tìm cơ hội giải quyết Xương Bình, em từ quan, ta trả lại binh quyền, làm một đôi vợ chồng nhàn tản, đến đại mạc, đến miếu đường cách xa giang hồ, vào trong rừng sâu núi thẳm ở ẩn...!Ở đâu cũng được, tiểu lang ở bên cạnh ta là được." Hoắc Kinh Đường bật cười một tiếng, lời nói dịu dàng vô cùng: "Nếu như gặp chuyện bất bình, gặp được cẩu quan xem mạng người như cỏ rác, cũng không cần phải sợ không có quyền can thiệp, ta chỉ cần cầu bệ hạ cho một ý chỉ là xong."
Triệu Bạch Ngư cong cong mi mắt.

dường như cũng đang mặc sức nghĩ về tương lai như vậy.
Hoắc Kinh Đường không dám buông lỏng cảnh giác, cho dù trông Triệu Bạch Ngư giống như đã bị thuyết phục rồi, không còn muốn Xương Bình đền mạng nữa, hắn biết tiểu lang thông minh nhanh nhạy nhưng cũng rất cố chấp, việc gì bản thân đã nhận định rồi thì nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Có vẻ Triệu Bạch Ngư rất mệt mỏi, đổ vào trong lòng Hoắc Kinh Đường chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Kinh Đường ôm y vào giường ngủ, ngửi thấy hơi thở ấm áp trên người Triệu Bạch Ngư, sau đó cũng nhắm mắt lại theo đi vào giấc ngủ say.
Bởi vì đi đường dài cả ngày lẫn đêm, đến cả tuấn mã chạy ngàn dặm cũng còn có lúc được nghỉ ngơi, nhưng hắn thì dường như không hề ngủ nghỉ mà chạy thẳng đến đây, lúc ôm Triệu Bạch Ngư đầu vẫn còn đau như muốn nứt ra, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, Triệu Bạch Ngư đột nhiên mở mắt ra, im lặng nhìn vào khoảng không.
Y không ngủ được.
Hoắc Kinh Đường ra chiến trường gần một năm, mùi đàn hương trên cơ thể có lẽ đã bị hòa tan cùng mùi máu tươi, Triệu Bạch Ngư như ngửi được mùi gỉ sắt tanh tưởi trong khoang mũi mình, thứ mùi ấy thoáng chốc kéo y về đến dòng máu loãng cuồn cuộn trong kí ức, khiến cho y khó mà ngủ say được.
***
Bốn cấp chiếu liên tục được ban xuống, không cho bất kì ai có cơ hội kéo dài, Hoắc Chiêu Vấn nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, chọn ngày trời nắng rồi xuất phát.
Xe ngựa nối đuôi nhau, đám người Triệu Bạch Ngư, ám vệ tăng thêm bên người Hoắc Chiêu Vấn và Xương Bình cũng bị triệu về, tổng cộng có chừng ba mươi người.
Còn doanh binh Kinh Bắc thì đã lui xa Hồng Châu.
Hoắc Chiêu Vấn cưỡi trên ngựa to mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm Hoắc Kinh Đường bước ra cùng Triệu Bạch Ngư, khi đối phương bước qua người thì đột nhiên gọi hắn lại: "Không phải Đường huynh nên ở Tây Bắc hay sao?"
Hoắc Chiêu Vấn liếc nhìn Triệu Bạch Ngư, thoáng cái hiểu rõ: "Đến vì Triệu đại nhân à." Sau đó đổi chủ đề, hỏi tiếp: "Tướng trấn quân không có chiếu chỉ không được tự ý rời biên cảnh, Đường huynh đến Lưỡng Giang là do phụ hoàng ân chuẩn à?"
Trông Triệu Bạch Ngư xoay người lên ngựa xong, Hoắc Kinh Đường mới đáp lại Hoắc Chiêu Vấn: "Chờ về kinh đô, ta sẽ tự đến thỉnh tội với bệ hạ."
Ngụ ý, không chiếu tự ý rời biên là tội không nhỏ.
Hoắc Chiêu Vấn chỉ muốn quan tâm đôi ba câu, nhìn đôi phu phu đáng thương Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường, một người không thoát khỏi cảnh sống chết chẳng rõ, người còn lại tự ý rời biên cảnh cũng không tránh được trách phạt, khi phụ hoàng nổi trận lôi đình sẽ không thèm màng đến pháp quy triều đình nữa, nói không chừng còn sẽ hoài nghi Hoắc Kinh Đường có lòng tạo phản, hai người cùng bị xử lí.
Tình chân ý thiết*, đồng cam cộng khổ là thật, khốn khổ vì tình mà phạm hồ đồ cũng là thật.
(*) Tình chân ý thiết '情真意切': Chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Hoắc Chiêu Vấn cảm thấy nuối tiếc, lại không có ý lên tiếng giúp đỡ.
"Xuất phát!"
Tất cả mọi người trong đội ngũ đều mặc thường phục để xuất hành, chầm chậm uốn lượn qua những con phố ít người rời khỏi thành, ánh nắng sớm bình minh phủ xuống ngọn cây trên tường thành, khoác cho nó một chiếc áo màu vàng kim, im lặng nhìn chăm chú vào đoàn người đi xa dần.
Khi sắp bước vào quan đạo, nhìn thấy đám người nhốn nháo tụ tập trên đường, người người tấp nập trông như thể toàn bộ người trong phủ Hồng Châu này đều chạy tới đây đi chợ vậy.
Hoắc Chiêu Vấn: "Có chuyện gì thế?" Hỏi xong lệnh cho người lên phía trước thăm dò.
Người thăm dò nhanh chóng quay trở lại: "Khởi bẩm thượng sai, biển người phía trước đều là bá tánh từ Hồng Châu, Cát Châu, Kính Châu mộ danh đến đây."
Hoắc Chiêu Vấn cảm thấy thú vị: "Ngưỡng mộ người nào?"
Người thăm dò chuyển ánh mắt nhìn về phía Triệu Bạch Ngư ở phía sau, Hoắc Chiêu Vấn lập tức hiểu ngay.
"Sơ tán mọi người đi, đừng cản trở quan đạo."
Người thăm dò báo: "Bá tánh tự phát đứng ở hai bên đường, không có tràn ra quan đạo."
Hoắc Chiêu Vấn: "Thế sao, vậy thì cứ đi tiếp đi."
Đội ngũ chậm rãi tiến lên, vòng qua con đường có dòng người đưa tiễn, ám vệ chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này đều nín thở tập trung, nắm chặt hoàn thủ đao, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, cảnh giác trước thích khách có thể xông ra từ đâu đó, nhưng mà hàng trăm ngàn người kia chỉ đứng yên một chỗ, im lặng nhìn bọn họ chằm chằm.
Nếu mà nói chính xác hơn, thì nơi mà tầm mắt của bọn họ tìm đến chính là một bóng dáng màu xanh nào đó trong đoàn người đang không ngừng tiến về phía trước.
Giữa đám người là Dương thị và Khuông Phù Nguy đang rướn lên để kiếm ai đó.
Khoảng thời gian Dương thị được rửa oan giải tội đã tự mình đến phủ công chúa nhìn đầu người treo cao, nàng đã khóc đến nỗi mắt bị hỏng rồi, nhưng lại giống như thật sự có thể nhìn thấy được vẻ sợ hãi của những đầu người kia lúc sắp chết, lòng phiền muộn thoáng cái mất sạch, thoải mái cười to, sau đó khóc lớn.
Buồn bã và mừng rỡ qua đi, Dương thị bệnh mấy ngày liền, không có cơ hội đến gặp Triệu Bạch Ngư nữa.
Chuyện Triệu Bạch Ngư giận chém ba trăm quan đã truyền khắp đại giang nam bắc, thư sinh hiểu quy củ triều đình ngồi trong các quán rượu nghe thấy.

có nói hành động lần này của y là vì dân giải oan, về tình có thể hiểu được, có lẽ sẽ xử phạt nhẹ, cũng có người cho rằng, y vượt quyền làm việc, xem thường triều đình, lúc hỏi tội sẽ bị đồng lòng xử nặng.
Nhưng dù có theo quan điểm của ai đi chăng nữa thì đều có một điều kiện tiên quyết được công nhận, chính là Triệu Bạch Ngư sẽ bị hỏi tội.
Quả nhiên, bốn cấp chiếu truyền về Giang Nam cho thấy trên dưới triều đình đều đã chú ý đến việc này rồi, sợ rằng Triệu Bạch Ngư khó mà chối tội.
Bởi vì đại án Lưỡng Giang rất có tính kịch, bá tánh trong ngoài kinh đô không ai là không quan tâm đến, cũng không biết là ai đã tiết lộ chuyện bốn cấp chiếu, Triệu Bạch Ngư vị dân chờ lệnh giận chém quan trường đông nam rồi bị triều định hỏi tội, sợ khó thoát khỏi cái chết, cho nên thông tin nhanh chóng truyền đi xôn xao khắp nhân gian.
Tất nhiên là Dương thị và Khuông Phù Nguy cũng đã nghe chuyện, còn thăm dò được thời gian Khâm sai lên đường về kinh, sau đó nghĩ đến việc đến quan đạo tiễn y đi một đoạn, không ngờ đến nơi mới phát hiện hai bên quan đạo đều có bá tánh tự phát mà đến.
Không cần phải mở miệng hỏi, Dương thị đã hiểu ngay vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Vừa nhìn thấy Triệu Bạch Ngư, Dương thị đã đột nhiên quỳ xuống, run rẩy dập đầu xuống đất vàng, quả quyết không dao động hô lên: "Thanh thiên minh giám, rửa sạch oan khuất cho ta, trả lại trong sạch cho ta, bảo vệ bá tánh Lưỡng Giang ta."
Nàng vừa dứt lời, đám người đã đồng loạt quỳ xuống, không ai lên tiếng giống như Dương thị, mà chỉ im lặng khấu đầu một cái với Triệu Bạch Ngư.
Lúc Dương thị khẽ động, ám vệ bảo hộ từng giây từng phút đã nhào ra cản đao ngay theo phản xạ, phát hiện người người kéo nhau quỳ xuống dập đầu thì không khỏi sửng sốt, vô thức nhìn về phía Triệu Bạch Ngư, y ở phía ngược sáng, không thể nhìn rõ sắc mặt.
Hoắc Chiêu Vấn phất tay: "Lui đi."
Ám vệ đều giảm cánh giác xuống thu đao về, cùng lui lại một bước, nội tâm của ai cũng bị chấn động, chỉ tiếc vì chức trách nên không dám lung lay.
Khuông Phù Nguy biết rằng trong số những người đang quỳ ở đây có người thân bỏ mạng trong tay ba trăm quan bị chém đầu, ngàn dặm xa xôi đến Hồng Châu chỉ vì một lạy ngày hôm nay, cũng có người chẳng thù chẳng hận gì với ba trăm quan lại kia, chỉ đến quỳ một thanh thiên vì để trả lại công đạo cho dân mà không sợ chết.
Cậu cũng quỳ, cúi đầu nhìn đất.
Mặc dù Xương Bình công chúa bình yên vô sự, không bị hỏi tội, Khuông Phù Nguy vẫn tin rằng Triệu Bạch Ngư sẽ thực hiện từng lời y đã hứa.
Triệu Bạch Ngư đáng để cho người trong thiên hạ cúi đầu.
Đứng bên cạnh Khuông Phù Nguy là một lão già, chính là lão tiên sinh ngày đó viết bản khai cho bọn họ, đột nhiên ông chắp tay nói với Triệu Bạch Ngư đang đi qua họ: "Lần này đi ngàn dặm, gió mạnh gian nan, mong quân bảo trọng!"
Triệu Bạch Ngư cúi đầu nhìn ông, cũng thấy được Dương thị và Khuông Phù Nguy, y nở nụ cười ấm áp rồi vẫy tay chào tạm biệt bọn họ: "Đứng lên cả đi, cũng đều trở về hết đi."
Đoàn ngựa xe của ba mươi người không dài, nhưng đã tốn đến hai khắc đồng hồ mới vượt ra khỏi con đường tiễn đưa dài dằng dặc của các lão bá tánh.
Hoắc Chiêu Vấn trên ngựa quay đầu nhìn tường người vẫn cong quyến luyến không rời ở phía sau, thấp giọng thở dài: "Hướng về lòng dân, lại không thể làm trái ý dân, có lẽ thật sự có khả năng chạy thoát đến cửa sinh."
Bản thân Triệu Bạch Ngư đã là kỳ tích rồi, những sự việc làm người ta ngạc nhiên xảy ra trên người y dường như cũng không còn kỳ lạ nữa.
Nếu như y có thể tránh được kiếp nạn này, nhất định sẽ trở thành danh thần thiên cổ.
Lòng Hoắc Chiêu Vấn hơi nóng lên, nhưng một giây sau đã đón nhận một ánh mắt sắc nhọn lướt qua, hắn chạm mắt với đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Kinh Đường thì vội vàng quay đầu tránh đi, sau đó sửng sốt, đột nhiên cảm thấy không vui, cùng đánh giết trong chiến trường mà ra, sao khí thế có thế yếu kém hơn nhiều như vậy chứ?
Nghĩ như thế, nhưng hắn không còn quay đầu lại nhìn phía sau nữa.
***
Bởi vì nhận cấp chiếu, cho nên hành trình bị giảm bớt lại, gần như là chạy rất gấp, không chút ngơi nghỉ, mãi đến khi tới gần phủ kinh đô, thời gian không còn gấp rút nữa mới dừng chân ở một dịch trạm.
Triệu Bạch Ngư không có nội công, vốn không chịu nổi đường xá xa xôi, nửa đường Hoắc Kinh Đường đã chạy đi mua một chiếc xe ngựa tốt, để khi nào y mệt mỏi có thể vào xe ngủ một giấc, nhưng xe ngựa xóc nảy, cơ thể vẫn không ngăn được mỏi mệt.
Không dễ gì mới được nghỉ ngơi, Triệu Bạch Ngư bèn chui ra xe, ngồi ở trước xe ngựa nhìn người khác bận bịu, còn Hoắc Kinh Đường thì chẳng biết đi đâu rồi.
Ngoại trừ đoàn xe của bọn họ, trong dịch trạm còn có một đoàn xe khác nữa.
Đoàn xe kia có người đang dỡ hàng, không cẩn thận trượt tay, rương lớn đang nâng lên rớt xuống đất, một đống trang phục sặc sỡ diễm lệ rơi ra, một người có lẽ là Giám quan nhìn thấy lập tức xông qua quát lớn, bởi vì đó là trang phục vô cùng quý báu.
Lúc này Xương Bình bước xuống từ một chiếc xe ngựa khác, vẻ mặt mệt mỏi, trạng thái vô cùng tệ, tuy ánh mắt nhìn về phía Triệu Bạch Ngư vẫn tràn ngập ác ý nhưng đã không còn điên cuồng lên nữa.
"Dịch trạm này cách kinh đô chỉ còn sáu mươi dặm, ngày mai là đã có thể vào kinh, ngươi đã chuẩn bị tốt tinh thần để bị giam chưa? Có từng nghĩ một ngày nào đó đầu của ngươi cũng sẽ bị treo lên gậy trúc thị chúng hay chưa?"
Triệu Bạch Ngư dựa vào toa xe, giọng nói rất nhẹ: "Bà biết vì sao ta chém chết ba trăm quan hay không?"
Xương Bình đến gần, cũng cười nói nhỏ: "Để thỏa mãn phức cảm tăng lên khi ngươi cứu thế cứu dân, cũng để trừng trị phe đối lập, kết bè kết cánh."
Triệu Bạch Ngư nhìn Hoắc Chiêu Vấn bước vào dịch trạm: "Xem ra vì giải quyết ta, mà đến cả cháu mình bà cũng sắp sửa giết luôn rồi đấy nhỉ."
Xương Bình: "Cũng do ngươi sung sướng nhất thời, tự tay đưa chuôi thóp vào trong tay ta, để cho ta có thể bắn một mũi tên trúng hai con nhạn."
Triệu Bạch Ngư đột nhiên nhận ra: "Bà đứng cùng phe với Thái tử." Rồi y híp mắt cười nói: "Chẳng trách đi cùng nhau tới đây mà lại không gặp phải thích khách." Theo lý mà nói, Đông cung hẳn là không thể ngồi yên mới đúng, có điều trong truyện gốc có đề cập đến việc sau khi Xương Bình hồi kinh thì trở thành trợ lực rất lớn của Thái tử, quá trình này đã thay đổi vì có y, nhưng trăm sông đổ về một biển, kết quả vẫn giống nhau mà thôi.
Nụ cười của Xương Bình hơi nhạt đi, Triệu Bạch Ngư tính toán quá sâu không để sót một chỗ tối nào, mà bây giờ y lại bình tĩnh đến lạ khiến cho bà ta ôm lòng nghi ngờ y đào một cái hố to ở trước mặt để hãm hại mình.
Triệu Bạch Ngư nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy không?"
Xương Bình nhìn theo tầm mắt của y, chỉ thấy bên đó là những hàng thương đang dỡ hàng...!Không đúng, ở dịch trạm lấy đâu ra hàng thương.
Triệu Bạch Ngư: "Tay áo hẹp cổ áo trònvà giày bó, eo buộc bảy thứ, không phải cách ăn mặc lưu hành ở vùng Trung Nguyên chúng ta.

Lại nói những rương hàng được khuân xuống đằng kia, vừa nãy có rương bị rớt xuống, một món Phật y rơi ra ngoài, mặc dù đã nhanh chóng gom vào lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là Phật y nhiếp dẫn Phật A Di Đà lưu hành một thời ở Đại Hạ, trên ống tay áo, vạt áo của bọn họ đều có hoa văn Phật..." Y bật cười, nói tiếp: "Nghe đồn Đại Hạ là đất nước Phật giáo, toàn dân tin Phật, thì ra không phải là giả."
Xương Bình cau mày, không hiểu vì sao đột nhiên Triệu Bạch Ngư lại nhắc tới Đại Hạ.
Có điều vì sao người Đại Hạ lại xuất hiện ở dịch trạm Đại Cảnh? Lẽ nào là vì Tây Bắc đại thắng, bên phía Đại Hạ mới phải vào kinh thương lượng và đàm phán hòa bình?
Tình hình hiện tại đang ngàn cân treo sợi tóc, có khi nào sẽ kéo dài việc tra hỏi Triệu Bạch Ngư tội chém chết ba trăm quan hay không?
Triệu Bạch Ngư: "Kì lạ, không phải bà quen thuộc với người Đại Hạ nhất hay sao?"
Xương Bình ngạc nhiên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Triệu Bạch Ngư: "Mấy năm trước bà vu oan cho thạch thương họ Khuông tội thông đồng với địch phản quốc chỉ vì họ làm ăn buôn bán với Đại Hạ, trong lòng ta nghĩ, làm quan muốn giết oan một dân lành rất dễ dàng cơ mà, cần gì phải chụp mũ cho họ tội thông đồng với địch phản quốc? Nếu như tra vào càng sâu hơn nữa, có thể tạo thành đại án, chỉ sợ không phải vừa ăn cướp vừa la làng, phản công ngược lại thôi."
Xương Bình biến sắc, không ngừng cười lạnh: "Sao, không giết ta được, cho nên đặt điều nói xấu cô tội thông đồng với Đại Hạ à? Không ngờ Triệu Bạch Ngư ngươi cũng có một ngày bị ép đến mức vi phạm đạo nghĩa quân tử, cũng trở thành loại ác quan ô lại giết oan người khác kia rồi."
Vẻ mặt Triệu Bạch Ngư thản nhiên: "Bà là kẻ ác, để hợp với kẻ ác, ta cũng phải trở thành kẻ ác." Y đổi sang một tư thế thoải mái hơn, đánh giá Xương Bình, "Nhắc mới nhớ, ta luôn cảm thấy kỳ lạ, bởi có rất nhiều cái cớ để giết oan người thường, sao cứ nhất định phải chụp cái tội thông đồng với địch phản quốc lên đầu một thương nhân chứ? Lý do gì thúc đẩy bà làm như thế?"
Sắc mặt Xương Bình trở nên khó coi: "Thạch thương gì? Thông đồng với địch phản quốc gì? Cô nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu cũng không sao." Triệu Bạch Ngư nói: "Ta cho bà biết một chuyện, ở Tây Bắc Hoắc Kinh Đường đã bắt được trưởng tử của Tể tướng Đại Hạ, tra hỏi được từ chỗ hắn ra thì mấy năm gần đây luôn có đồng tệ, bạc trắng và quặng sắt thuộc về Đại Cảnh chảy về Đại Hạ.

Trước đây ta không để ý lắm, dù sao thì Đại Cảnh ta đất rộng của nhiều, lấy từ nơi nào, tuồn sang bằng con đường tắt nào, ai mà biết được? Không có manh mối thì rất khó mà tra, mãi đến khi ta biết được Vương Nguyệt Minh và Quốc sư Đại Hạ cùng là thí sinh bị rớt kì thi Đình hai mươi năm trước, đồng môn đồng khoa đồng bảng, lại có thêm sổ sách ghi chép lại chính xác chứng cứ quan thương quan trường Đông Nam cấu kết mà ông ta đưa cho ta, bao gồm cả bà, và số bạc ông ta kiếm được bao năm qua.

Từ Hiền cư của Vương Nguyệt Minh bị thanh tra tịch thu, số bạc tìm ra được và số liệu ghi trong sổ sách sai lệch rất nhiều, bà đoán xem số tiền kia đã đi đâu?"
Xương Bình cau mày: "Vương Nguyệt Minh cũng học theo Tang cẩu Đại Hạ thông đồng với địch phản quốc sao?"
Nhìn chằm chằm Xương Bình, người giống như mới vừa nhận ra Vương Nguyệt Minh dám phản quốc ngay dưới mắt mình, nụ cười của Triệu Bạch Ngư nhạt dần: "Hẳn không phải là bà không phát hiện ra cái gì đâu chứ nhỉ, sao lại giả vờ như bừng tỉnh ngộ ra thế kia? Nhắc mới nhớ, Bà đã đánh thắng Vương Nguyệt Minh nhiều lần như vậy rồi, có tham dự vào việc tư thông với Đại Hạ không? Không lục soát được gì ở phủ công chúa có phải là vì khoản tiền đó đã chảy vào Đại Hạ rồi hay không?"
Xương Bình: "Xằng bậy! Ta thấy ngươi phát điên rồi đấy!" Bà hất cằm, lạnh lùng liếc Triệu Bạch Ngư: "Cô là công chúa Đại Cảnh, dù có thể nào đi nữa cũng không phản quốc!"
Triệu Bạch Ngư vẫn cười, "Mấu chốt không nằm ở chỗ bà có phản quốc hay không, mà là ở chỗ bệ hạ có nguyện tin bà phản quốc hay không, người khắp thiên hạ này sẽ tin tưởng một người xem mạng sống như cỏ rác là bà hơn, hay tin tưởng một người vì bọn họ mà chém giết tham quan ác lại là ta."
Xương Bình nhìn y không rời mắt: "Ngươi biết rõ bạc trong kho phủ của ta đều đi đâu cả mà —— "
"Ai sẽ tin chứ? Bà đưa ra bằng chứng thì nhất định đó là thật sao? Nếu như đại án Lưỡng Giang cứ thế lặng lẽ không tiếng động mà kết thúc, có lẽ bệ hạ sẽ nể tình trước đây bà đã nỗ lực, còn nhìn mặt mũi Thái hậu, biết đâu sẽ bỏ qua cho bà, dù ta có làm ầm ĩ lên muốn trả lại công đạo cho người uổng mạng cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng mà ta lại tiền trảm hậu tấu ba trăm quan, từ vương công đại thần, cho đến dân chúng thấp cổ bé họng đều đang bàn tán về đại án Lưỡng Giang, đều nghi ngờ vì sao ta lại muốn treo những đầu người kia ở trước cửa phủ công chúa của bà, muốn biết rốt cuộc là bà đã làm gì mới kích động Triệu Bạch Ngư ta làm nhục mẹ đẻ của mình như thế?"
Triệu Bạch Ngư nhìn bà ta rồi bật cười, ánh mắt lướt qua bà nhìn về phía Hoắc Kinh Đường đang quay về.
Hắn nhìn thấy Xương Bình, nét mặt vô cùng nôn nóng và lo lắng, hình như rất sợ hãi Xương Bình làm tổn thương tiểu lang quân yếu ớt của hắn.
"Bây giờ ngươi cũng một thân tanh tưởi, chẳng có ai tin là ngươi vô tội đâu."
"Ý dân, lòng dân, thời khắc mấu chốt, rõ ràng các người hiểu được chúng quan trọng biết bao nhiêu, muốn sử dụng chúng để đạt được mục đích, nhưng lúc không cần thì lại tùy tiện chà đạp." Triệu Bạch Ngư thở dài thườn thượt, nheo mắt lại, đốm sáng vụn vặt xuyên qua tán cây rơi xuống mặt y, khiến cho cảm giác mong manh vỡ vụn trên người y tăng thêm: "Ta tâm địa Bồ Tát, đúng là đã tự tay chém ba trăm quan, nhưng bằng hữu ngày xưa của ta, ân sư, bộ hạ cũ, thượng sai và các trưởng bối đều sẽ bôn ba vì ta, nhấc cao ý dân ngập trời vì ta."
Dừng một chút, y lại nhìn về phía Hoắc Kinh Đường, nụ cười trên mặt xen lẫn chút buồn bã.
"Trên dưới đương triều đã tranh chấp không hồi kết, khi ý dân sục sôi, khi bệ hạ không thể xuống đài, đột nhiên xuất hiện một đạo lý đúng đắn có thể giải quyết được bao vấn đề chồng chất, bà thử nói xem mọi người có đều sẽ vui vẻ bước xuống hay không?"
Sẽ.
Chắc chắn sẽ!
Mặt mũi Xương Bình trắng bệch, ánh mắt nhìn Triệu Bạch Ngư giống như đang nhìn một con quái vật, cánh môi mấp máy, rất lâu sau mới có thể nghe rõ lời bà ta: "Lúc trước nên bóp chết ngươi...!Không nên, ta không nên bảo Lý Đắc Thọ cho ngươi ăn tẩy tủy đan."
Ánh mắt Triệu Bạch Ngư lóe lên một vẻ ngạc nhiên, không phải do trời xui đất khiến hay sao?
"Sinh non và mang độc từ trong thai rất dễ phân biệt, thủ đoạn trộm long tráo phượng sẽ nhanh chóng bị nhìn thấu." Xương Bình quan sát kĩ sắc mặt của Triệu Bạch Ngư, không hề tìm thấy bất kì sự kinh ngạc nào trên mặt y, "Thì ra ngươi thật sự đã biết từ khi mới sinh ra.

Nói như vậy, điều ta lo lắng năm đó không hề sai."
Bà ta xích lại gần nhìn Triệu Bạch Ngư chằm chằm, ác ý và bồn chồn trong mắt toát ra không sót lại gì: "Đúng là ta muốn nhìn Triệu lang và Tạ thị kiệt sức vì ta, mà ngươi lại bình an khỏe mạnh, đem hai đứa trẻ ra so sánh sẽ càng thêm căm hận ngươi.

Ta không chờ nổi muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn đến không muốn sống nổi nữa của bọn họ sau khi biết được chân tướng,"
Triệu Bạch Ngư vô cảm đáp: "Bà đúng là vô nhân tính."
Mặt Xương Bình đỏ hồng, vui vẻ lạ thường: "Cho dù ta có bại trong tay ngươi, hay là thắng, thì ngươi, cuộc đời của các người đều sẽ vì ta mà rơi vào địa ngục mà thôi.

Huống chi ngươi chết hay ta chết, kết cục vẫn còn chưa định, ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển."
Bà còn định nói tiếp gì đó, đột nhiên có một thứ gì sượt ngang qua cổ, cơn đau nhanh chóng ập tới, còn có cảm giác ẩm ướt trào ra, bà ta vô thức giơ tay lên sờ vào, máu tươi đầy tay, không khỏi sợ hãi kêu lên: "Có thích khách!"
"Thích khách gì?" Hoắc Kinh Đường bước từ phía sau đến, lạnh lùng rút nhánh cây cắm trên buồng xe ngựa ra, ngẩng đầu liếc Xương Bình: "Chất nhi nhìn thấy có con trùng độc đang bò quanh chỗ tiểu lang, nóng lòng ra tay, là chất nhi làm sai khi đã ngộ thương cô cô."
Sắc mặt Xương Bình âm u lạnh lẽo, nhưng đối diện với Hoắc Kinh Đường đổi trắng thay đen lại không nói một lời mà đi thẳng vào dịch trạm.
==
Tác giả muốn nói:
1.

Bé Cá không muốn trở thành người không từ thủ đoạn, không muốn lợi dụng người bé yêu, nhưng làm cũng đã làm rồi, bé sẽ chẳng vui vẻ nổi.
2.

Chuyện bạc tuồn vào Đại Hạ coi như là tình tiết cuối cùng của truyện, sau khi cản đao sẽ triển khai (Cốt truyện không dài).
3.

Liên quan đến một câu hỏi trong bài trước, chính là vì sao Ngụy bá lại cho ăn thuốc sai, thật ra chính là do Xương Bình cố tình bảo Lý Đắc Thọ lừa cho ăn sai.
Ngụy bá bị lừa đi lượn vòng quanh, vả lại ông ấy cũng không thường xuyên ra vào Triệu phủ, cho nên không thể nhận ra.
Còn Lý Đắc Thọ là cố tình chỉ sai, lý do là trong truyện Xương Bình có nói, bà ta thật sự là người ác xấu xa từ trong máu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui