Brooke đưa điện thoại ra khỏi tai mình, nhưng vẫn còn nghe thấy câu “Tôi rất tiếc” vẳng ra trước khi cô nhấn nút ngắt cuộc gọi.
Mẹ kiếp. Thế còn tệ hơn cô tưởng. Cô buộc mình phải bấm số vì không muốn mất thêm một giây nào nữa của một đêm quan trọng thế này.
Margaret nhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên. “A lô?”
“Margaret à, tôi thật không biết xin lỗi bao nhiêu cho vừa, nhưng dường như đã xảy ra một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Tôi đã thu xếp để Rebecca làm bù cho tôi ngày hôm nay - tôi mong bà hiểu cho rằng tôi không bao giờ muốn để bà bị phiền phức như thế này - nhưng nghe như cô ấy có một việc khẩn gì đó vào phút chót và không thể đến làm được. Tôi cho rằng cô ấy có để lại một tin nhắn cho tôi nhưng tôi đã không...”
“Brooke.” Nỗi buồn trong giọng nói của bà không lẫn vào đâu được.
“Margaret, tôi biết đây là sự phiền phức khủng khiếp đối với bà, và tôi rất ân hận vì điều đó, nhưng bà cần phải tin tôi khi...”
“Brooke à, tôi rất tiếc. Tôi nhớ trước đây tôi đã bảo với cô rồi, nhưng do cắt giảm ngân sách nên người ta đang soi tôi sát sàn sạt về hiệu suất và tần suất làm việc đây. Họ soi rất kỹ thẻ và sổ chấm công của từng người một đấy.”
Brooke rất đỗi mơ hồ về điều đang xảy ra. Cô biết cô đang bị đuổi việc, và cô thật sự hoảng vì việc đó, nhưng điều duy nhất cô có thể nghĩ được lúc này là Xin đừng nói ra điều đó! Nếu bà còn chưa nói ra điều đó thì nó vẫn chưa xảy ra thật. Xin đừng làm điều đó vào lúc này. Xin đừng! Xin đừng! Xin đừng!
Nhưng cô lại nói, “Tôi không chắc là tôi đã hiểu.”
“Brooke, tôi đang yêu cầu cô thôi việc đây. Tôi nghĩ việc cô nghỉ làm thường xuyên và quá chú trọng vào đời tư của mình đã ngăn trở cô chuyên tâm vào chương trình này, và tôi thấy cô không còn phù hợp với công việc này nữa.”
Cục nghẹn trong cổ họng gần như làm cô nghẹt thở, và cô cảm thấy giọt lệ nóng bỏng lăn dài trên má. Cô chuyên gia trang điểm chắc chắn sẽ cắt cổ cô vì cái tội này.
“Bà nghĩ là tôi không còn phù hợp nữa ư?” cô hỏi và giọng cô lộ rõ là cô đang khóc. “Trong toàn bộ nhân viên thì tôi là người đạt được điểm đánh giá ngẫu nhiên của bệnh nhân cao nhất mà. Tôi đã đạt điểm xếp hạng cao thứ hai ở Đại học New York trong năm cao học. Margaret, tôi yêu công việc của mình và tôi nghĩ rằng mình rất có khả năng trong công việc đó. Tôi phải làm gì bây giờ?”
Margaret thở hắt ra, và trong một thoáng Brooke hiểu ra rằng điều này cũng khó cho sếp của cô gần như khó cho cô vậy. “Brooke, tôi xin lỗi nhé. Do... tình tiết giảm nhẹ của cô... thì tôi sẽ vui lòng chấp nhận đơn xin thôi việc của cô và xác nhận với bất kỳ nhà tuyển dụng tương lai nào rằng cô xin thôi việc, ờ, theo nguyện vọng cá nhân. Tôi biết điều đó cũng chẳng an ủi được gì mấy, nhưng đó là điều tốt nhất tôi có thể làm rồi.”
Brooke cố nghĩ ra điều gì đó để nói tiếp. Chẳng có lời nhắc vở rằng phải kết thúc một cú điện thoại sau khi ta bị đuổi việc thế nào, đặc biệt là khi ta không thể cho phép mình hét lên “Chết tiệt!” liền tù tì. Khoảnh khắc im lặng lúng túng bao trùm.
Margaret bình tâm lại trước. “Brooke, cô vẫn nghe đấy chứ? Sao chúng ta không đợi đến lúc cô đến đây dọn dẹp đồ đạc của cô đi thì tiếp tục câu chuyện này nhỉ?”
Lúc này nước mắt cô thực sự đã tuôn trào, và tất cả những gì Brooke còn nghĩ đến được chỉ là cơn tam bành sắp xảy ra của chuyên gia trang điểm. “Được thôi. Chắc là tuần tới tôi đến được không ạ?” Cô chẳng biết nói gì hơn nữa. “Ờ, cảm ơn bà vì tất cả mọi việc.” Tại sao cô lại cảm ơn cái người đàn bà vừa mới đuổi việc cô kia chứ?
“Bảo trọng nhé, Brooke.”
Cô cúp máy và nhìn chằm chằm vào nó cả phút liền mới trở về với thực tại.
Bị đuổi việc. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời cô, kể cả vô số đứa trẻ mà cô đã trông thuê khi còn học cấp hai, công việc múc sữa chua TCBY hồi cấp ba, làm bồi bàn trong một mùa hè cho nhà hàng TGI Friday’s, ba học kỳ làm hướng dẫn viên tham quan khu học xá của trường Cornell, và thời gian làm bác sĩ thực tập nội trú và thực hành dài tưởng như hàng ngàn giờ khi còn đang học cao học nữa.
Giờ đây khi rốt cuộc cô đã là một chuyên viên hưởng lương chính thức, thì cô lại bị sa thải không kèn không trống. Brooke nhận thấy tay cô run rẩy và cô hối hả với lấy ly nước gần đó.
Những ý nghĩ phẫn uất và nghiệt ngã nảy ra trong đầu cô, làm cô cảm thấy càng tệ hơn. Những điều này đã chẳng thể xảy ra nếu không vì Julian. Cô luôn phải theo anh, đi cùng anh, cổ vũ khích lệ anh. Nếu khác đi thì họ đã chẳng bao giờ được ở bên nhau. Đó là một tình huống bất khả. Cô cảm thấy nghẹn ngào.
Brooke uống cạn ly nước, đặt ly xuống, và hít một hơi căng đến hết mức chiếc đầm cho phép. Tuần tới cô sẽ có mặt tại bệnh viện rồi năn nỉ, cầu xin và quỵ lụy cho đến lúc cô thuyết phục được họ rằng cô rất nghiêm túc với công việc của mình - nhưng lúc này đây, cô phải cố gắng gạt điều đó ra khỏi đầu. Cô thấm nhẹ lớp mascara bị lem bằng một miếng bông tẩy trang và thề rằng cô sẽ không hé răng hé lợi với Julian rằng có chuyện không ổn. Đêm nay là để tôn vinh thành công của anh, để chia sẻ niềm hào hứng và hi vọng với anh, hân hoan làm tâm điểm chú ý của mọi người. Đêm nay cô phải nhớ để đắm mình vào từng giây một.
Cô chẳng phải đợi lâu. Chỉ một lát sau cánh cửa phòng ngủ trong dãy phòng suite mở ra và Julian xuất hiện. Trông anh cực kỳ bồn chồn và lúng túng, hẳn là vì căng thẳng và vì anh phải mặc một bộ lê cực kỳ bóng bẩy đi đôi với chiếc áo sơ mi bó khít mới cài cúc được một nửa để lộ ra một khoảng ngực rộng đến đáng ngại. Brooke cố bắt mình mỉm cười. “Anh đấy à!” Cô cười tươi và xoay một vòng nhỏ để anh nhìn. “Anh thấy thế nào?”
Julian gượng cười căng thẳng và bối rối. “Chà. Trông em đẹp tuyệt trần.”
Brooke đang định nhắc anh rằng nỗ lực đến mức này của cô đòi hỏi sự nồng nhiệt hơn từ phía anh thì cô nhìn sát vào mặt anh. Anh nhăn nhó như thể đang bị đau và ngồi xuống một chiếc ghế bành bọc nhung.
“Ồ, chắc anh phải lo ghê lắm!” cô vừa nói vừa tiến lại phía anh. Cô cố gắng quỳ trước mặt anh nhưng bộ đầm của cô cản trở, vì vậy cô đứng sát bên ghế anh. “Trông anh gợi cảm lắm.”
Julian lặng thinh.
“Lại đây nào anh yêu,” cô nựng nịu và nắm lấy tay anh trong tay mình. Cô cảm thấy hơi giả dối khi làm ra vẻ mọi việc vẫn ổn thỏa, nhưng cô nhắc mình rằng đó là việc cần thiết phải làm. “Bị căng thẳng là tự nhiên thôi anh à, nhưng tối nay sẽ là tối...”
Cái vẻ trong ánh mắt anh khiến cô sững lại giữa câu nói.
“Julian, có gì thế? Có gì không ổn thế?”
Anh luồn những ngón tay vào tóc và hít một hơi sâu. Khi cuối cùng anh cũng nói nên lời, cái giọng trầm đều đều của anh làm cô lạnh cả người.
“Anh có chuyện này phải nói với em,” anh nói mà mắt dán xuống sàn nhà.
“Được rồi. Vậy nói cho em đi. Đó là gì thế?”
Anh hít vào và thở ra chậm rãi, và chính lúc ấy Brooke hiểu rằng điều này chẳng liên quan gì đến sự căng thẳng của anh cả. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng với tất cả mọi khả năng khủng khiếp nhất có thể. Anh đang ốm, bệnh ung thư hoặc một khối u não chăng? Hay là cha hoặc mẹ anh bị ốm? Đã có một tai nạn ô tô khủng khiếp. Có thể nào lại là người trong gia đình cô chăng? Bé Ella? Mẹ cô?
“Julian? Đó là cái gì? Em hoảng quá. Anh phải nói cho em biết. Hãy nói ngay đi.”
Cuối cùng, mắt anh gặp mắt cô với vẻ quyết tâm muốn nói. Trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ rằng giây phút đó đã qua và họ có thể tiếp tục chuẩn bị. Nhưng cái vẻ đó lại trở lại ngay và anh tiến tới chiếc giường.
“Brooke à, anh nghĩ em nên ngồi xuống để nghe chuyện này,” anh nói, thế nào đó mà tên cô vang lên như báo điềm gở. “Nghe việc này sẽ rất nặng nề.”
“Anh có sao không? Bố mẹ chúng mình có sao không? Kìa Julian!” Cô hoảng hốt, hoàn toàn chắc chắn rằng có gì đó đã xảy ra quá khủng khiếp đến mức không nên tìm hiểu.
Anh giơ bàn tay lên và lắc đầu. “Không, không phải thế. Đó là về chúng mình.”
Cái gì? “Về chúng mình á? Cái gì về chúng mình cơ?” Có thật anh chọn đúng lúc này để nói về quan hệ của họ không?
Julian nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Brooke huých tay vào vai anh. “Julian, anh đang nói về cái quỷ gì thế? Vòng vo thế là đủ. Hãy nói phắt cho rồi, dù là gì cũng được.”
“Dường như có một số bức ảnh xuất hiện.” Anh tuyên bố điều này bằng cái giọng như thể anh chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi.
“Những bức ảnh loại nào?” Brooke hỏi, nhưng cô lập tức hiểu điều anh ngụ ý. Đầu cô vụt hiện lên hình ảnh của mụ phóng viên trong thang máy chiều hôm đó. Cô đã thấy thông tin về việc cô không bầu bí lan nhanh đến mức nào. Cô đã đọc về “chuyện tình” với Layla Lawson hàng tháng trời. Nhưng trước đó chưa hề có bức ảnh thật nào.
“Những bức ảnh trông không tử tế lắm, nhưng cũng chẳng phải là chuyện có thật.”
“Julian.”
Anh thở dài. “Chúng chẳng ra gì cả.”
“Khá hơn hay tệ hơn những bức ảnh chụp Sienna?” Chỉ mới vài tuần trước họ đã nói chuyện về những bức ảnh nổi tiếng đó. Thật trớ trêu, Julian lại chính là người không hiểu sao một người đàn ông có vợ và là bố của bốn đứa con lại có thể để bị chụp ảnh với một cô gái ngực để trần đang bám vào cổ anh ta trên một ban công khách sạn như thế. Brooke đã giả định một số cách giải thích hoàn toàn hợp lý về việc mọi thứ có thể không phải như ta thấy, nhưng rốt cuộc cô nhất trí rằng chẳng có cách giải thích hợp lý tại sao Balthazar Getty lại chộp tay lên bộ ngực trần của Sienna trong một bức ảnh và hôn cô ta đến đứt cả lưỡi ra ở một bức khác. Tại sao anh ta không thể ở yên trong phòng khách sạn khi cởi trần, hú hí với gái, và lừa dối vợ?
“Cũng tương tự như thế. Nhưng Brooke này, anh thề với em, thật không tệ như trong ảnh đâu.”
“Tương tự như thế á? Và cái gì không tệ như thế nếu giả sử chẳng có gì xảy ra cả?” Brooke nhìn chằm chằm vào Julian cho đến khi anh nhìn vào mắt cô. Vẻ mặt anh ngượng ngập.
“Đưa cho em xem,” cô bảo và chìa tay ra để giở cuốn tạp chí mà anh đang cầm, quấn chặt lại thành một cuộn.
Anh giở cuốn tạp chí ra và cô thấy đó là tạp chí Spin. “Không, không phải cuốn này. Ban nãy anh, ờ, đang đọc dở cuốn này. Brooke ơi, em để anh giải thích trước được không? Những bức ảnh đó được chụp ở Chateau Marmont, và em biết rằng thật lố bịch biết bao…”
“Anh ở Chateau Marmont hồi nào vậy?” Brooke bật lại mà cảm thấy ghét giọng nói của chính mình.
Trông Julian như vừa bị tát vào mặt: mắt anh mở to kinh ngạc (hay sợ hãi?) và má anh trắng bệch. “Anh ở khi nào nhỉ... Anh ở đó, xem nào, bốn, năm... đêm thứ Hai tuần trước. Em nhớ chứ? Bọn anh chơi nhạc ở Salt Lake hôm đó và rồi tất cả bọn anh cùng bay sang L.A. vì không phải biểu diễn đến tận thứ Tư ấy? Anh đã kể với em chuyện đó rồi mà.”
“Điều anh kể chẳng liên quan đến những gì xảy ra tuần trước cả,” cô khẽ khàng nói, tay cô lại bắt đầu run. “Em nhớ rất rõ anh nói rằng anh sẽ đi L.A. để gặp một người nào đó - lúc này em không nhớ ra là ai - nhưng anh đâu có nói rằng anh có một đêm nghỉ diễn.”
“Hở?”
“Thế đấy, chỉ vì anh cứ thề lên thốt xuống rằng anh luôn cố gắng hết sức để về nhà bất kỳ khi nào anh có thể - dù chỉ là một đêm thôi - nhưng dường như đêm đó là một ngoại lệ thì phải.”
Julian bật dậy khỏi ghế và tiên tới chỗ Brooke. Anh cố choàng tay ôm cô, nhưng cô chuồi ra như con hươu bị đánh động. “Brooke à, lại đây em. Anh không có... ngủ nghê gì với cô ta. Sự thật không phải như trong bức ảnh đâu.”
“Anh không ngủ nghê với cô ta á? Em có cần phải ngồi đây mà đoán xem những gì đã xảy ra trên thực tế không đây?”
Anh cào tay vào tóc. “Không phải là như thế.”
“Không phải là như thế nào kia? Chuyện khốn kiếp gì đã xảy ra vậy hả Julian? Rõ ràng phải có gì đó, vì trước kia chúng mình có bao giờ nói chuyện với nhau kiểu này đâu.”
“Chỉ là điều đó... điều đó rất phức tạp.”
Cô cảm thấy hơi thở nghẹn trong cổ. “Hãy bảo em rằng không có gì xảy ra cả. Hãy nói, ‘Brooke à, toàn bộ những bức ảnh đó là âm mưu, một sự xuyên tạc hoàn toàn,’ và em sẽ tin anh.”
Cô nhìn anh, và anh ngó đi chỗ khác. Đó là tất cả những gì cô cần biết.
Vì một nguyên cớ nào đó mà chính cô cũng không hiểu, Brooke cảm thấy toàn bộ cơn thịnh nộ xẹp xuống ngay tức khắc. Cô không cảm thấy được an ủi hơn hoặc dễ chịu hơn, nhưng cứ như ai đó rút kiệt nỗi tức giận của cô và thay vào đó bằng sự tổn thương sâu sắc và lạnh lùng. Cô không sao thốt được nên lời.
Họ ngồi trong im lặng, chẳng ai dám nói thêm một lời. Brooke đang run rẩy, tay cô, vai cô, toàn thân, và Julian nhìn xuống vạt áo mình. Cô nghĩ rằng cô có thể ói mửa.
Rốt cuộc, cô nói, “Em bị đuổi việc rồi.”
Đầu anh ngẩng phắt lên. “Sao cơ?”
“Đúng thế, vừa mới xong. Margaret nói rằng cấp trên nghi ngờ về ‘sự chuyên tâm của em đối với chương trình.’ Bởi vì trong sáu tháng vừa qua em đã xin nghỉ và đổi ca nhiều lần hơn người khác nghỉ trong mười năm. Bởi vì em quá bận rộn đi theo anh khắp đất nước này, ở trong những căn phòng khách sạn cao cấp tráng lệ và đeo kim cương châu báu.”
Julian úp mặt vào tay mình. “Anh đã không biết điều đó.”
Có tiếng gõ cửa. Vì không ai trong hai người nói gì nên Natalya thò đầu vào phòng. “Chúng tôi cần tập dượt lại một lần nữa với cả hai anh chị rồi bắt đầu lên đường thôi. Hai mươi lăm phút nữa là anh chị phải đặt chân lên thảm đỏ rồi.”
Julian gật đầu và cô ta đóng cửa lại. Anh nhìn Brooke. “Anh rất xin lỗi, Rook à. Anh không thể tin được rằng họ lại, ờ, sa thải em thật. Họ may mắn có được em, và họ biết điều đó mà.”
Lại có tiếng gõ cửa.
“Chúng tôi ra ngay đây!” cô hét lên, cao giọng đến bất ngờ.
Dù vậy cửa vẫn mở ra, và Leo xuất hiện. Brooke nhìn gã trong lúc gã đang thận trọng lấy vẻ một sứ giả hòa bình, người đồng tình, người tri kỷ luôn thấu hiểu trong những thời điểm khó khăn, và cô chỉ muốn ói ra ngay lập tức.
“Leo, anh có thể cho chúng tôi một phút được không?” Cô chẳng buồn giấu giếm sự chán ghét của mình nữa.
Gã bước vào và đóng cánh cửa đằng sau lưng lại cứ như không nghe thấy cô nói gì. “Brooke, tôi biết điều này không dễ dàng gì, tin tôi đi, nhưng chưa đầy hai mươi phút nữa hai người phải có mặt trên thảm đỏ rồi, và việc của tôi là đảm bảo rằng hai người đã sẵn sàng.”
Julian gật đầu. Brooke không thể làm gì khác ngoài việc nhìn trân trối.
“Nào, tất nhiên chúng ta ai cũng biết rằng những bức ảnh đó là rởm rít, nhưng trước khi tôi có thể làm cho ra nhẽ và buộc họ phải hủy bỏ chúng” - gã ngừng ở đó để mọi người có đủ thời gian nhận thấy quyền lực và ảnh hưởng của gã - “tôi muốn hai người sẵn sàng.”
“Nhất trí,” Julian nói và nhìn Brooke. “Anh nghĩ rằng hẳn chúng mình sẽ phải thông nhất câu trả lời chính thức cho bất kỳ câu hỏi nào với tư cách một cặp vợ chồng. Hãy cho họ thấy một mặt trận đoàn kết.”
Brooke nhận thấy nỗi giận dữ mà cô đã cảm thấy từ đầu câu chuyện tới giờ đã dần biến thành một nỗi buồn sâu xa. Điều gì sẽ xảy ra khi ta không còn nhận ra chồng của ta nữa? cô băn khoăn. Julian, người vẫn thường đoán ý nối lời cho cô giờ đây dường như không còn mảy may khả năng hiểu được cô nữa.
Cô hít một hơi dài. “Hai người các anh có thể tự quyết định ‘câu trả lời chính thức’, và tôi hoàn toàn không quan tâm dù đó là gì. Ngay bây giờ tôi còn phải ăn mặc trang điểm cho xong.” Cô quay sang Julian và nhìn thẳng vào mắt anh. “Tối nay em sẽ đi với anh, và em sẽ tươi cười trước ống kính máy quay và nắm tay anh bước trên thảm đỏ, nhưng ngay khi buổi lễ kết thúc em sẽ về nhà.”
Julian đứng dậy đến bên giường ngồi xuống cạnh cô. Anh kéo tay cô vào tay mình và nói, “Brooke, anh xin em, xin em đừng để…”
Cô giật tay về và ngồi xích ra một chút. “Đừng có mà cố quàng cho em cái trách nhiệm này. Em không phải là nguyên cớ buộc chúng ta phải tỏ ra gắn bó và tuyên bố chính thức với báo giới. Hai người các anh đi mà đối phó với việc đó.”
“Brooke, thực lòng đấy, chúng mình có thể chỉ...”
“Cứ để cô ấy lo việc của cô ấy, Julian,” Leo tuyên bố với giọng đầy hiểu biết và kinh nghiệm, với cái vẻ như muốn nói, Chí ít thì cô ta cũng đồng ý đi cùng - cậu có thể tưởng tượng được cơn ác mộng trong quan hệ công chúng nếu cô ta bỏ về không? Cứ bình tĩnh, cho cô vợ điên khùng kia một chút khoảng cách, và rồi ngay lập tức cậu sẽ yên lành đi lên sân khấu... “Hãy làm những gì cô cần làm, Brooke à. Julian và tôi sẽ tháo gỡ mọi rắc rối ở đây.”
Brooke nhìn chằm chằm vào cả hai người trước khi cô trở ra phòng khách. Natalya nổ ngay với cô. “Chúa ơi, Brooke! Cái quái gì xảy ra với lớp trang điểm của chị vậy? Ai đó tìm cho ra Lionel ngay!” cô ta hét toáng lên trong lúc chạy sầm sập vào phòng ngủ phía sau. Brooke nhân cơ hội đó chuồn vào phòng ngủ thứ ba may mắn thay đang không có một ai, khóa cửa lại và quay số của Nola.
“A lô?” Tiếng nói của bạn làm cô chỉ chực khóc thêm lần nữa.
“Này, tớ đây mà.”
“Cậu đã diện váy xống chưa đấy? Cậu có thể nhờ Julian chụp ảnh cậu bằng điện thoại BlackBerry của cậu và gửi cho tớ không? Tớ đang nóng lòng được nhìn thấy cậu đây!”
“Nghe này, tớ chỉ có hai giây đồng hồ trước khi họ tìm thấy tớ, vì vậy…”
“Tìm thấy cậu á? Cậu bị một tên giết người nào đó trong lễ trao giải săn lùng à?” cô bạn phá lên cười.
“Nola này, hãy nghe tớ nói. Mọi sự biến thành một cuốn phim kinh dị. Ảnh của Julian và con bé nào đó. Tớ chưa xem những bức ảnh đó vì thế thực ra tớ chưa biết, nhưng nghe nói chúng tệ lắm. Và tớ đã bị đuổi việc vì nghỉ làm nhiều quá. Nghe này, tớ không thể giải thích tất cả mọi việc lúc này, nhưng tớ chỉ muốn nói với cậu rằng tớ sẽ bay chuyến đêm nay về ngay sau buổi lễ, và tớ hi vọng rằng tớ đến nhà cậu được chứ? Tớ có cảm giác căn hộ của chúng tớ sẽ bị theo dõi tứ bề.”
“Ảnh của Julian và con bé nào đó ư? Ôi, Brooke ơi, tớ chắc rằng chả có gì ghê gớm đâu. Những tạp chí đó la tất cả mọi thứ rác rưởi mà họ vớ được, dù thật hay giả...”
“Tớ có thể ở lại chỗ cậu được không, Nola? Tớ phải thoát khỏi đây. Nhưng tớ sẽ không trách cậu tẹo nào nếu cậu không muốn rắc rối vào lúc này.”
“Brooke! Thôi ngay cho tớ nhờ. Tự tớ sẽ gọi điện và đặt chuyến bay cho cậu đây. Tớ nhớ từ hồi làm một dự án ở Los Angeles thì chuyến bay cuối cùng đến New York là chuyên mười một giờ của hãng Hàng không Hoa Kỳ. Cậu có muốn bay chuyến ấy không? Có đủ thời gian không? Tớ cũng sẽ đặt thuê xe đưa cậu đến sân bay và đón ở sân bay đầu này.”
Giọng nói đầy quan tâm của bạn làm lệ cô lại giọt ngắn giọt dài. “Cảm ơn. Tớ rất cảm kích. Tớ sẽ gọi lại cho cậu khi buổi lễ kết thúc nhé.”
“Nhớ nhìn kỹ xem Fergie bên ngoài trông có già như trong ảnh không đấy nhé...”
“Ghét cậu quá.”
“Tớ biết. Tớ cũng yêu cậu. Đừng sợ khi chụp lén vài kiểu ảnh và gửi về cho tớ. Tớ đặc biệt thích xem vài tấm ảnh của Josh Groban...”
Mặc dù đang buồn nẫu, Brooke cũng phải mỉm cười rồi cô cúp máy. Cô nhìn mình trong tấm gương phòng tắm và lấy hết dũng khí mở cửa ra. Natalya trông như sắp ngất xỉu vì lo; cô ta nhảy ngay tới chỗ Brooke.
“Chị có biết rằng chúng ta chỉ còn có hai mươi phút và bây giờ họ phải làm lại từ đầu cho chị không đấy? Cái đồ phải gió nào mà lại khóc lóc khi đã trang điểm xong thế chứ?” Câu cuối lẩm bẩm trong miệng nhưng đủ to để Brooke nghe thấy.
“Cô có biết ngay lúc này tôi cần gì không hả Natalya?” cô hỏi và đưa tay ra chạm vào cánh tay cô gái kia, giọng cô thấp nhưng không che giấu cơn giận lạnh lùng.
Natalya nhìn sững vào cô với đôi mắt mở to.
“Tôi cần cô bảo người ta sửa sang lại lớp trang điểm cho tôi, tìm đôi giày của tôi và gọi bộ phận trực phòng mang cho tôi một ly vodka martini với một lọ thuốc giảm đau Advil. Và tôi muốn cô thực hiện ba việc này mà đừng có nói năng gì hết. Không một lời nào, một chữ cũng không. Cô có nghĩ là cô làm được việc đó không?”
Natalya nhìn cô trân trối.
“Rất tốt. Tôi biết là chúng ta có thể giải quyết được mà! Cảm ơn cô thật nhiều vì đã giúp đỡ nhé.”
Và với câu nói đó, Brooke cảm thấy chút xíu hài lòng, cô bước trở vào phòng ngủ. Cô quyết tâm vượt qua được lúc này.