Hoàng Lư mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ là khung cảnh cô quen thuộc nhất: những giá vẽ bằng gỗ chất đống ngổn ngang trên sàn nhà, mỗi giá vẽ đều dính đủ các loại màu sắc khác nhau; hộp sơn, bảng màu, xô và cọ vẽ vương vãi khắp nơi; trong thùng rác chất đầy khăn giấy vo tròn dính sơn.
Bình thường xưởng vẽ đều bừa bộn như vậy, chỉ đến lúc bị giáo viên kiểm tra, họ mới miễn cưỡng dọn dẹp đối phó.
Nhưng ngay khi giáo viên rời đi, chưa tới nửa tiếng, khắp nơi lại trở về như bãi chiến trường.
Hoàng Lư cứ liên tục vẽ, bên tai vang lên những giọng nói khác nhau lặp đi lặp lại cùng một câu: "Cô không có thiên phú", "Cô không có thiên phú", "Cô không có thiên phú", "Cô không có thiên phú"......
Cô rất vội, giống như bị thứ gì đó thúc giục khiến bản thân không thể dừng lại được, cọ bút liên tục rơi xuống toan vẽ.
Cuối cùng, Hoàng Lư nhận ra hoa văn trên bức tranh, đó là tác phẩm duy nhất cô trưng bày ở triển lãm, một tác phẩm không được ai chú ý đến.
Hoàng Lư giật mình tỉnh giấc, trên người phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.....
Phòng ngủ với tông màu xám là chủ đạo, trên tường có những hoa văn tinh tế.
Nội thất rất trang nhã, không quá đơn điệu nhưng cũng không quá phức tạp.
Sự kết hợp vô cùng thoải mái, là kiểu phong cách chỉ nhìn qua đã thấy thích.
Rất nhiều người có tiền thích mua đủ các loại đồ gỗ đắt đỏ chẳng phân biệt được phong cách chất đống ở nhà, ông bố Hoàng Mậu Khang của cô là một ví dụ.
So ra, tính thẩm mỹ của cách trang trí trước mắt phải bỏ xa Hoàng Mậu Khang vài con phố.
Chỗ này hẳn là nhà Mạnh Yến Lễ.
Không biết ai đã thu dọn xong hành lý của Hoàng Lư rồi mang theo đến đây, lặng lẽ đặt nó ở góc tường.
Ngay cả chiếc vỏ sò nhỏ cô nhặt được trên bãi biển cũng không bị bỏ lại, được đặt cùng mấy hộp thuốc trị cảm trên đầu giường.
Bên ngoài khung cửa sổ sát đất, mặt biển dâng trào từng đợt sóng được bao phủ trong làn sương mỏng khiến khung cảnh trở nên hư ảo, giống như thần cảnh tu tiên, sương mây lượn lờ trong các bộ phim huyền huyễn.
Vì mới hạ sốt nên đầu óc Hoàng Lư không được tỉnh táo lắm, cô ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt một lúc, sau đó mới nhớ ra hình như mình đã được truyền dịch.
Cô giơ tay phải lên, quả nhiên trên mu bàn tay có hai miếng băng dính y tế, trên giá treo áo bên cạnh giường còn treo túi truyền dịch và kim tiêm vẫn chưa được lấy đi.
Cô nhớ mang máng có ai đó nắm chặt cổ tay cô an ủi: "Đừng sợ, chỉ là truyền dịch thôi, một lúc là xong ngay."
Có thể đó là bác sĩ, hoặc cũng có thể là Mạnh Yến Lễ.
Điện thoại không có bên người, trong phòng cũng không có đồng hồ, Hoàng Lư không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cô nghĩ mình đã làm phiền người ta khá nhiều, không thể tiếp tục nằm ì trên giường nữa, phải đi cảm ơn mới được.
Cũng may phòng ngủ này có phòng tắm riêng, Hoàng Lư lấy một bộ quần áo từ trong hành lý, nhanh chóng tắm rửa thu dọn qua loa rồi đi ra ngoài.
Cô ở tầng hai, khi bước ra cửa vừa hay có thể thấy bức tranh sơn dầu dài gần 2 mét trên bức tường đối diện cầu thang.
Hoàng Lư nhận ra bức tranh này, nó được vẽ bởi một họa sĩ nước ngoài rất nổi tiếng thời hiện đại.
Tổng thể của bức tranh sơn dầu cũng là màu xám, rất phù hợp với phong cách ngôi nhà của Mạnh Yến Lễ.
Nếu đây là hàng thật thì không biết bao nhiêu tiền nhỉ?
Do nhạy cảm với chuyên ngành mình học nên đến tận lúc đi xuống tầng, Hoàng Lư vẫn còn hâm mộ, trong đầu hiện một hàng số "0" dài ngoằng.
"Ấy, Hoàng Lư tỉnh rồi đấy à?"
Dì Dương đang ngồi trong phòng khách, vừa nhìn thấy Hoàng Lộ thì đứng dậy, khuôn mặt mừng rỡ.
Dì Dương thân thiết kéo tay Hoàng Lư, đưa tay sờ trán cô: "Thế nào rồi? Có thấy đỡ hơn không? Có vẻ hạ sốt rồi đấy."
Hoàng Lư cúi người, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn dì Dương, cháu khỏe hơn rồi ạ, làm phiền dì quá."
"Ây dà, đừng khách sáo như vậy.
Ở đây chỉ có dì với Yến Lễ thôi, có thêm người tới đây dì vui lắm."
Dì Dương kéo tay cô: "Chắc buổi sáng con chưa ăn gì, dì định đánh thức con dậy để ăn trưa, nhưng bác sĩ bảo không cần, đợi con tỉnh lại thì ăn gì cũng được.
Dì không dám cho con ăn đồ nhiều dầu mỡ nên đã nấu món cháo rau với thịt gà xé sợi.
Còn lâu nữa mới đến bữa tối, vào bếp với dì Dương ăn lót bụng nhé."
Bố mẹ Hoàng Lư ly hôn sớm, Hoàng Mậu Khang lại là mẫu người đặt sự nghiệp lên hàng đầu, cả ngày không ở nhà, bình thường cũng chỉ có dì giúp việc tới dọn vệ sinh định kỳ.
Cô đã tham gia lớp chăm sóc ngoài giờ từ khi còn học tiểu học, rất ít người chăm sóc cô ấy cẩn thận như vậy, khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Dì Dương, dì có biết điện thoại của con ở đâu không?"
Hoàng Lư gãi gãi vành tai: "Con muốn gọi cho bố trước."
"À, ở đằng kia."
Dì Dương hất cằm về phía bàn cà phê trong phòng khách, cười: "Sạc đầy rồi đấy."
Lúc ấy, Hoàng Lư không biết người bảo dì Dương chuẩn bị cháo gà là Mạnh Yến Lễ; cũng không biết người sạc đầy điện thoại cho cô cũng chính là anh.
Nhưng bằng trực giác, cô có linh cảm rằng ngoài việc bệnh cảm lạnh của cô đã đỡ hơn, chắc hẳn còn có một điều gì đó khác đang ẩn chứa trong nụ cười rạng rỡ của dì Dương.
Khi đó, Hoàng Lư hoàn toàn không biết gì về căn biệt thự này.
Không thể nào biết được người phụ nữ đã chăm sóc Mạnh Yến Lễ từ khi còn nhỏ, coi anh như con ruột mà nuôi nấng đang ngày ngày mong ước cuộc sống của anh có thể thay đổi một chút, mang đến cho anh hy vọng để bước ra khỏi bóng tối của quá khứ.
Mặc dù ngay cả bản thân dì Dương cũng không thể hoàn toàn bước ra khỏi đó.
Bên kia điện thoại, Hoàng Mậu Khang vẫn đang bận rộn, xung quanh toàn là tiếng ồn ào.
Nhưng có lẽ do Hoàng Lư bị bệnh nên ông di chuyển tới một nơi yên tĩnh hơn, tiện nói chuyện thêm với cô vài câu.
Ông hỏi bệnh của cô có đỡ hơn chút nào không, có còn chỗ nào khó chịu nữa không.
Dù Hoàng Lư có kiên cường hơn nữa thì cũng chỉ là cô gái 20 tuổi.
Được bố hỏi han ân cần như vậy, cô quay người đi lau nước mắt.
Trước khi cúp điện thoại, cô nói: "Con xin lỗi đã làm bố lo lắng, lần sau con sẽ nhớ sạc điện thoại đúng giờ."
Dì Dương đứng ở cửa phòng bếp chờ Hoàng Lư, nghe thấy cô nói vậy thì xót xa trong lòng.
Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, dì Dương nghĩ.
Hoàng Lư muốn gặp mặt trực tiếp Mạnh Yến Lễ để nói một tiếng cảm ơn, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ anh vẫn chưa xuất hiện, căn nhà này quá lớn, cô thậm chí còn không biết anh ở tầng mấy.
Trong điện thoại, Hoàng Mậu Khang nói cô cứ ở nhà Mạnh Yến Lễ, đợi mấy ngày nữa làm xong việc ông cũng sẽ qua đây một chuyến.
Điều khiến cô cảm thấy xấu hổ chính là nếu Mạnh Yến Lễ là bạn cô, đương nhiên cô sẽ thoải mái ở lại.
Rảnh rỗi thì rủ nhau ra ngoài ăn cơm, đi xem phim, cùng nhau uống trà sữa gì đó, có rất nhiều cách để bày tỏ lời cảm ơn.
Nhưng Mạnh Yến Lễ lại là bạn của bố cô, tính ra coi như là nửa bề trên, mời ăn cơm hay mua trà sữa có vẻ hơi trẻ con.
Hoàng Lư gửi một tin nhắn trong nhóm chat phòng vẽ:
【Làm phiền một người lớn tuổi, nên cảm ơn thế nào mới ổn?】
Vì đang là kỳ nghỉ hè nên các bạn cùng lớp cũng khá rảnh rỗi, nhóm chat sôi nổi hẳn lên, mồm năm miệng mười bàn luận đủ thứ nhưng vẫn không có ý tưởng nghiêm túc nào.
Ai đó chụp ảnh màn hình một loạt văn cảm ơn đầy hoa mỹ từ Baidu, Hoàng Lư nhìn lướt qua, nghĩ cho dù cô có đọc theo cũng chưa chắc đã đọc lưu loát.
Mọi người đều nói chuyện với nhau bằng tin nhắn, chỉ có Trọng Hạo Khải là gửi tin nhắn thoại.
Hoàng Lư bấm mở, âm điệu cao của Trọng Hạo Khải lập tức vang lên: "Cảm ơn người lớn thì có gì khó đâu, cậu cứ tặng cho người đó, cái gì ấy nhỉ, hát một bài 'Hãy lắng nghe tôi nói cảm ơn bạn, vì có bạn mà bốn mùa ấm áp'......"*
Nhà Mạnh Yến Lễ chỉ có hai người là dì Dương và anh, cực kỳ yên tĩnh.
Hoàng Lư giật bắn mình, sợ bị nghe thấy, cô bèn che lại điện thoại, vội vàng tắt âm thanh.
Cả nhóm chat bùng nổ tiếng cười, cô cũng không tiện nổi đóa trước mặt bạn học khác, nhắn tin riêng cho Trọng Hạo Khải hỏi anh ta có bị điên hay không.
Tên ngốc Trọng Hạo Khải này không biết có tật xấu gì mà mỗi lần bị mắng xong đều rất phấn khởi, gửi lại cho Hoàng Lư một tràng cười suốt 18 giây.
Hoàng Lư chỉ muốn bóp chết anh ta.
Nhưng một lúc sau, Trọng Hạo Khải lại gửi một tin nhắn khác:
【Này, không phải cậu đã hứa sẽ chụp ảnh bờ biển cho tôi sao?】
【Ảnh của tôi đâu?】
Hoàng Lư không buồn trả lời.
Ngoài cửa sổ, sương mù ngày càng dày đặc, không còn nhìn thấy dãy núi phía xa nữa, chỉ còn tiếng sóng biển vỗ rì rào.
Cô có thể nghe thấy tiếng máy hút mùi ở dưới bếp, chắc hẳn dì Dương đang bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Hoàng Lư bận bịu suy nghĩ, cứ cảm thấy gây phiền hà cho Mạnh Yến Lễ nhiều như vậy, đợi đến bữa tối gặp mặt mới nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn thì quá thất lễ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đi tìm Mạnh Yến Lễ trước bữa cơm.
Biệt thự này có ba tầng.
Tầng một là phòng khách, bếp, nhà ăn và phòng sinh hoạt của dì Dương, còn tầng hai có 7 hoặc 8 phòng.
Hoàng Lư quyết định bắt đầu tìm kiếm từ tầng hai.
Khi rời khỏi phòng, Hoàng Lư nhìn bức tranh sơn dầu kia, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Đi đến cửa mỗi phòng, bất kể cửa đóng hay mở, Hoàng Lư đều lễ phép gõ ba lần, sau đó hơi hé ra hỏi một câu: "Chú Mạnh, chú ở đâu?"
Cạnh cầu thang có một cánh cửa luôn đóng kín, Hoàng Lư gõ cửa, sau đó đẩy hé ra rồi thò nửa người vào trong: "Chú Mạnh....."
Những lời tiếp theo chưa kịp thốt ra đã mắc kẹt trong cổ họng.
Hoàng Lư không ngờ đây là phòng tắm.
Hơn nữa, cả một căn phòng, rộng hơn phòng ngủ ở nhà cô, toàn bộ đều là phòng tắm.
Phòng tắm tràn ngập mùi hương gỗ thoang thoảng của sữa tắm hoặc dầu gội, trên bức tường lát gạch màu xám nhạt treo một chiếc áo ngủ, hoặc có lẽ là áo choàng tắm.
Trong bồn tắm không có nước, cũng không có ai ở đây, nhưng Hoàng Lư vẫn có cảm giác như mình đang xâm phạm không gian riêng tư của người khác, nhất thời bối rối không biết phải làm sao.
Trong nhà yên tĩnh đã quen, đột nhiên thêm một người khác, có một số âm thanh không cần quá mức chú ý vẫn có thể nghe thấy.
Mạnh Yến Lễ đang thong thả đi lại trên máy chạy bộ ở tầng ba, chỉ đeo một bên tai nghe, bên còn lại nghe thấy Hoàng Lư lần lượt gõ cửa từng phòng, có vẻ đang tìm anh.
Anh đang mải mê xem tài liệu trên máy tính bảng trước máy chạy bộ, khi nghe thấy âm thanh, đầu óc anh vẫn chưa rời khỏi tập tài liệu.
Chần chừ vài giây, anh mới tắt máy tính bảng và máy chạy, sau đó đi xuống từ tầng ba.
Hoàng Lư đang đứng ở cửa phòng tắm cạnh cầu thang, một tay giữ nắm cửa, tay kia giữ khung cửa, thò nửa người vào.
Mạnh Yến Lễ đứng phía sau cô: "Hoàng Lư."
Giọng nói vang lên bất chợt phía sau khiến Hoàng Lư hoảng sợ, cô lùi về phía sau một bước, đồng thời quay người lại.
Cô không ngờ Mạnh Yến Lễ lại ở phía sau cô gần như vậy, vừa quay đầu đã suýt chút nữa đụng vào cằm anh.
Mạnh Yến Lễ dường như cũng vô thức ngửa đầu ra đằng sau để né, nhưng trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì Hoàng Lư có thể nhìn thấy là hầu kết của anh.
Trong nháy mắt, Hoàng Lư chợt nhớ đến bức tượng bằng đất sét của một bạn cùng khoa điêu khắc.
Khi ấy, ai đó đã chạm vào cổ bức tượng, phàn nàn bạn học kia làm chỗ đó không được tự nhiên.
Người bị chê bướng bỉnh không chịu thừa nhận, đẩy bọn họ ra rồi kêu lên: "Cmn đừng chạm vào, không thể sờ hầu kết của đàn ông có hiểu không hả!"
Hoàng Lư đột nhiên thắc mắc:
Tại sao không thể chạm vào hầu kết của đàn ông?
Có lẽ nhận ra Hoàng Lư đang thất thần, Mạnh Yến Lễ búng ngón tay trước mặt cô một cái: "Cô tìm tôi à?"
*Lời bài hát trong bài: Lắng Nghe Tôi Nói Cảm Ơn Bạn – Lý Hân Dung.