Nam Gia về đến nhà đã là qua rạng sáng.
Trần Điền Điền nằm chờ trên chiếc sô pha cũ của cô mà ngủ quên mất, nghe thấy tiếng đập cửa mới mơ mơ màng màng đứng dậy ra mở cửa, ngáp một cái rồi hỏi cô: “Chuyện ở bệnh viện xử lý xong rồi hả?”
“Ừ.
Cậu tắm rồi à?”, cô nhìn thấy Trần Điền Điền đang mặc áo ngủ của mình.
“Tắm rồi, cậu cũng tắm rồi đi ngủ đi.”
“Ừ.
Cậu ngủ trước đi.”
Nam Gia cởi quần áo, mặc mỗi bộ đồ lót đi vào phòng tắm để tẩy trang.
Nhà cô thuê thuộc một tứ hợp viện nằm trong ngõ, chủ nhà đã sửa chữa qua, đầy đủ trang thiết bị, nhưng điều kiện thì cũng chỉ tàm tạm, cửa sổ cong vênh, vòi hoa sen cũ kĩ, bồn cầu thì thường xuyên tắc.
Những thứ nhỏ nhặt này vẫn có thể chấp nhận được, chủ yếu là đã ở quen rồi, mà cô cũng thích sự tiện lợi khi sống ở khu này, thêm nữa là lại gần chỗ Giải Văn Sơn, có người nói chuyện, không phải cô độc.
Bởi thế, từ sau khi tốt nghiệp, cô vẫn ở đây, chưa từng đổi chỗ.
Nam Gia cầm miếng bông thấm nước tẩy trang lau lên mắt, lại nghe thấy Trần Điền Điền gọi mình từ trong phòng ngủ: “Gia Gia, cậu có điện thoại này.”
Nam Gia vứt miếng bông tẩy trang đi, rút khăn mặt lau qua quýt vài cái rồi nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Pin điện thoại còn mỗi 5%, nhưng vẫn đang gắng gượng hoàn thành nốt nhiệm vụ sau cùng, Nam Gia nói: “Biết thế này tháng trước đã không thay điện thoại mới.”.
Chiếc điện thoại trước lúc còn 10% pin thỉnh thoảng sẽ tự động tắt máy.
“Gì cơ?”
“Không có gì.”, Nam Gia chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, rồi quẳng sang một bên, “Cậu ngủ đi.”
“Ai gọi đấy?”
“Trịnh Hạn.”
“Vẫn còn quấy rầy cậu à?”
“Ừ.”
“Cậu từ chối hắn rồi cơ mà?”
“Nói nhẹ thì hắn giả ngu, nói nặng thì mình lại không dám, người có máu mặt như thế mình không chọc vào được, làm căng lên cuối cùng người xui xẻo vẫn là mình.”, Nam Gia mới tẩy trang được một nửa, trên mặt dinh dính rất khó chịu, “Cậu mau ngủ đi, không cần để ý đến mình đâu.”
Tẩy trang, tắm rửa xong, Nam Gia nằm xuống giường, mệt mỏi vô cùng mà lại chẳng hề buồn ngủ..
Trần Điền Điền nằm bên cạnh đã ngủ rất say rồi, thỉnh thoảnh đổi sang tư thế nằm ngửa, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Nam Gia đứng dậy, đi ra bậc thềm trước cửa hút một điếu thuốc.
Khoảnh sân vuông vắn, khoảng trời âm u, chỉ có một bóng đèn đường ở phía xa vượt qua bờ tường, phát ra một chấm sáng như đom đóm đêm.
***
Sáng hôm sau, Nam Gia không đánh thức Trần Điền Điền, do cô ngủ đến lúc tự tỉnh, dậy đi mua chút hoa quả, sau đó vào bệnh viện thăm Giải Văn Sơn.
Đến phòng bệnh, giường Giải Văn Sơn nằm đã trống không, cô gọi điện thoại thì mới biết ông được chuyển sang phòng VIP.
Nam Gia tìm tới phòng bệnh, Giải Văn Sơn mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam có kẻ sọc, ngồi dựa vào thành giường, sắc mặt tiều tụy, nhưng tinh thần thì có vẻ vẫn rất ổn, đang giở cuốn sách Nam Gia mang đến cho ông.
Nam Gia hỏi ông: “Chú ăn sáng chưa?”
Giải Văn Sơn gập sách để sang bên cạnh, rồi cười bảo: “Ăn rồi.”
“Y tá mang đến cho chú à?”
Giải Văn Sơn gật đầu.
Nam Gia cười, “Người học trò này của chú, chắc là có địa vị cao lắm nhỉ?”.
Chỉ một câu là có thể đổi sang phòng VIP.
Vừa nhắc đến Châu Liêm Nguyệt, Giải Văn Sơn lập tức trở nên mất tự nhiên, “Chắc thế, dù sao cũng là dạng người mà bình thường chú không thể tiếp xúc được.”
“Sao lại thế, bao nhiêu quan chức quyền quý tới tìm chú xin chữ, anh ta không đến mức lợi hại hơn cả những người đấy chứ.”
“Chú cũng không rõ cụ thể là cậu ta làm gì, cũng chưa từng hỏi thăm.”
“Học trò của chú cơ mà?”
“Không hẳn là học trò cho lắm.”
“Sao lại không hẳn?”
Thầy Giải không kể tỉ mỉ.
Nam Gia cười, “Anh ta là học trò chú mới thu nhận à? Học trò của chú cháu cũng gặp đến bảy tám người rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp anh ta.”
“Không phải.
Chú với cậu ta quen nhau cũng được ba năm rồi.”
Nam Gia nghiêm túc suy nghĩ, “Hình như cháu chưa từng gặp anh ta thật mà.”
“Có lẽ là do không trùng hợp.”, rõ ràng Giải Văn Sơn không muốn kể nhiều, ông đổi chủ đề, “À phải rồi, Tiểu Gia, chú vẫn chưa cảm ơn cháu, nếu không có cháu…”
“Đừng khách sáo thế, chú biết cháu ghét cái này mà.”
Giải Văn Sơn cười, “Thế thôi chú không nói nữa.”
Nam Gia và Giải Văn Sơn quen biết nhau hơn bốn năm, Giải Văn Sơn đã quá tuổi lục tuần, không lập gia đình, chẳng con cái, cũng không thấy có người thân nào cả.
Mới đầu Nam Gia cảm thấy ông ấy khá đáng thương, gia cảnh mẹ góa con côi, một mình trông coi cửa hàng bé tẹo.
Lâu dần mới phát hiện ra, những người thường xuyên lui tới chỗ của Giải Văn Sơn đều có lai lịch không hề bình thường.
Sau này, bất chợt nổi hứng đi tìm thông tin về ông ấy thì mới biết, ông đã từng là phó chủ tịch của hiệp hội thư pháp.
Bắc Thành quả là một nơi thần kỳ, một người đàn ông già chẳng đáng chú ý, lại có thể là một “lão tăng quét rác”[1] sống ẩn dật giữa chốn thị thành.
[1] Một nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ”, hiện được dùng để chỉ một người có tài nghệ cực cao nhưng lại bị giấu đi.
Giải Văn Sơn rất quan tâm Nam Gia, nghĩ tới việc một cô gái ở nơi khác đến Bắc Thành cật lực làm việc chẳng mấy dễ dàng, những ngày lễ tết, ông luôn gọi cô sang nhà mình ăn cơm.
Giải Văn Sơn đọc nhiều sách, kiến thức uyên thâm, tính cách nho nhã điềm đạm, nhưng vẫn có đôi chút khiếu hài hước.
Tay nghề nấu nướng của ông cũng rất tốt, nhất là món cá kho, không hề thua kém nhà hàng cao cấp là bao.
Có thể ăn chực, lại có thể nghe Giải Văn Sơn kể truyện cổ, Nam Gia cầu còn không được.
Bạn bè của Nam Gia ở Bắc Thành rất nhiều, nhưng người thật sự được coi như người thân, thì Giải Văn Sơn là một trong số cực ít.
Nam Gia lấy một quả cam từ túi hoa quả mình mang đến cho Giải Văn Sơn, kéo ghế ra ngồi cạnh giường, vừa bóc vừa nói: “Phải rồi, nói với chú một chuyện.”
Giải Văn Sơn nhìn cô.
“Đầu tuần cháu kể với chú là cháu nhận được một vai, không lâu nữa sẽ vào đoàn, đúng không?”
“Chuyện này…”
“Thất bại rồi.”, Nam Gia rất bình tĩnh.
Giải Văn Sơn còn thất vọng hơn cô, “Không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Cái này mà cũng thay đổi được à?”
Nam Gia cười, “Người ta cũng chỉ kiếm miếng cơm thôi, không muốn gây phiền toái.”
“Loại đoàn phim không giữ chữ tín như thế, không vào cũng được… Tiểu Gia, cháu đừng thất vọng, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội.
Năng lực của cháu tốt như thế, ngày nổi tiếng còn ở phía sau kìa.”
“Chỉ mong là thế.
Mượn lời này của chú nhé.”
Vừa nói dứt, điện thoại của Nam Gia đổ chuông.
Cô lấy ra xem, vẫn là Trịnh Hạn.
Cô bẻ quả cam đã bóc vỏ ra làm hai, đặt vào tay Giải Văn Sơn, sau đó giật một tờ khăn giấy lau tay, “Cháu ra ngoài nghe điện thoại.”
Nam Gia cầm điện thoại đi ra ngoài phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.
Cuộc gọi kết nối, giọng Trịnh Hạn vẫn như còn thấm men say, lè nhè không rõ: “Đang ở đâu đấy? Anh đến đón em, cùng đi ăn sáng đi.”
Nam Gia cười, “Trong bệnh viện.
Bạn em bị ốm.”
“Định qua loa với anh thì cũng đừng lôi bạn em ra đùa chứ.”
“Thật mà, hay là Trịnh thiếu gọi video sang đây đi?”
“Thế tự em hẹn thời gian đi… Nam Gia, anh nói cho em biết, cái trò lạt mềm buộc chặt này cũng cần có chừng mực thôi, nhiều quá không thú vị nữa đâu.”
Nam Gia thầm chửi tục trong lòng, nhưng giọng điệu thì vẫn hỉ hả, “Em đâu dám lạt mềm buộc chặt với Trịnh thiếu… Cuối tuần nhé? Cuối tuần bạn em ra viện rồi.”
***
Một tuần sau, Giải Văn Sơn đã hồi phục khá tốt, được ra viện đúng thời hạn.
Trong khoảng thời gian này, Nam Gia không hề gặp lại Châu Liêm Nguyệt.
Sau khi ra viện, Giải Văn Sơn ở lại cửa tiệm tĩnh dưỡng, việc nặng nhọc như chuyển sách, Nam Gia sẽ giúp ông làm khi rảnh, còn ông chỉ cần làm những việc nhẹ nhàng, cũng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm sách.
Nói thật ra, việc kinh doanh của tiệm sách cũng chỉ làng nhàng, sách bán ra đều là mấy loại sách cổ đọc không dễ ngấm, ngoại trừ khách hàng cũ, thì hầu như chẳng có khách mới hay khách vãng lai.
Nam Gia còn đang có một mối phiền muộn khác… Trịnh Hạn đã ra tối hậu thư, cô không thể giải quyết qua loa cho có được nữa.
***
Tại buổi tụ họp bạn bè, Châu Liêm Nguyệt gặp lại Nam Gia một lần nữa.
Khuất Minh Thành mới mở một khách sạn dạng villa nghỉ dưỡng, đầy đủ mọi tiện ích phục vụ cho việc ăn chơi, chỉ dành cho hội viên.
Châu Liêm Nguyệt nhiều lần nhận lời mời của anh ta, hôm nay đến ủng hộ một chút.
Hai người họ có giao tình từ nhỏ, trên phương diện làm ăn lại không mấy liên quan, thế nên có thể trở thành bạn bè thuần túy.
Khuất Minh Thành đích thân ra cửa đón Châu Liêm Nguyệt, vừa dẫn anh đi vào trong vừa giới thiệu, đằng này trang trí theo phong cách Nhật Bản, đằng kia là suối nước nóng, kia nữa là quán cà phê, trung tâm giải trí… Còn bảo, nhìn thấy cây phong trong sân vườn kia không? Dùng bao nhiêu tiền để mang từ Nhật Bản về đấy, đợi mùa thu đến là đỏ rực mê ly luôn.
Thấy Châu Liêm Nguyệt không mấy hứng thú, anh ta liền hỏi: “Lão Châu, ông thấy thế nào? Chỗ này của tôi chuẩn chưa?”
Châu Liêm Nguyệt đáp: “Cứ chạy theo hình thức thế này, ông lỗ còn nhanh hơn đấy.”
Khuất Minh Thành cười bảo: “Lần này thì tôi không tin đâu.”
Hai người họ đi xuyên qua hành lang, Khuất Minh Thành dừng lại, liếc vào một gian phòng, bên trong có người quen của anh ta, “Lão Châu, ông vào phòng trà ngồi trước đi, tôi vào chào một cái rồi sang tìm ông.”
Cuối hành lang là phòng trà, đậm phong cách Nhật Bản.
Châu Liêm Nguyệt đi đến cạnh cửa sổ, nới lỏng cổ áo sơ mi, châm một điếu thuốc.
Rít được hai hơi, chợt nghe ngoài sân vườn có tiếng nói.
Dưới gốc cây phong đắt giá của Khuất Minh Thành, có hai người đang ôm nhau.
Châu Liêm Nguyệt cực ghét mấy chuyện này, vừa định rời khỏi khung cửa sổ, nhưng giọng nữ ở đằng xa kia khiến anh phải dừng bước.
Cách một khoảng, trong bóng tối, khuôn mặt không rõ ràng, nhưng giọng nói thì rất quen tai.
Là âm sắc quen thuộc, nhưng giọng điệu thì không.
Bóng dáng trong chỗ tối ấy, hình như là người nam giang hai tay ôm chặt eo người nữ, mà người nữ thì cất giọng cười ngọt ngào, cực kỳ phù phiếm, hệt như rót một chén mật, ruồi đậu vào còn ngại dính chân.
Người nam rõ ràng đã uống rượu, khẩu khí rất lớn, giọng điệu lại càng sỗ sàng hơn: “Hôm nay đi với anh đi? Em kiếm cớ quá nhiều lần rồi, anh cũng nhịn em quá đủ rồi đấy.”
Người nữ lại dùng cái giọng ngọt ngào ấy để dỗ dành: “Nào có cố tình kiếm cớ đâu, đúng là tại vì bạn em đổ bệnh mà.
Anh xem, hôm nay hẹn rồi đây còn gì?”
Người nam cười một tiếng, “Thế có theo anh đi không?”
“Em có thể ra điều kiện không?”
“Được chứ.
Anh là người hẹp hòi thế hả? Cứ việc ra! Nhà họ Trịnh bọn anh em còn không biết à, thiếu gì cách.”
Người nữ cười phụ họa hai tiếng, “Thế Trịnh thiếu cũng biết em là diễn viên đúng không?”
“Biết.
Cái rạp hát chỗ bọn em tên gì ấy nhỉ? Lần sau cho anh hai vé, anh đi xem thử.”
“Có cơ hội nhất định sẽ mời Trịnh thiếu đến cổ vũ… Dạo trước em có nhận được một vai diễn, ngày xưa từng đắc tội với người ta, đoàn phim sợ phiền phức nên đổi người khác diễn rồi.
Trịnh thiếu có cách nào giúp em lấy lại được không?”
“Thế thì lại dễ quá còn gì? Anh làm ngành này đấy! Vậy nếu anh đồng ý với em, thì đêm nay em…”, người nam kéo người nữ lại, bỗng chốc thấp giọng.
Người nữ cười thẹn thùng, “Đấy là chuyện đương nhiên.
Trịnh thiếu muốn làm gì, em đều đáp ứng cả…”
Giọng người nam khàn hẳn đi, hai tay sờ soạng bên hông người nữ, lại hỏi: “Nào, em nói thử xem, em đắc tội với ai?”
“Nhà họ Thiệu.”
Động tác của người nam rõ ràng là khựng lại, “… Nhà họ Thiệu nào cơ?”
“Bắc Thành có mấy nhà họ Thiệu?”
Người nam dùng tốc độ nhanh nhất để đẩy người nữ ra, “Nam Gia, cô chơi tôi đúng không?”
“Chẳng phải chính Trịnh thiếu nói đấy sao, có chuyện gì khó xử thì cứ nói ra, đây là chuyện khó xử của em đấy.”, người nữ nói bằng giọng ngây thơ vô tội.
“… Cô đắc tội với nhà họ Thiệu thật à?”
“Em có dám trêu đùa ai đâu, cũng không dám lôi nhà họ Thiệu vào.”
Người nam không nói gì, trầm ngâm một lát rồi lùi về sau một bước, buông một câu chửi tục, sau đó xoay người hậm hực bỏ đi.
Trong bóng tối, bóng dáng còn lại vẫn không nhúc nhích.
Một lát sau, cô ngồi xổm xuống, một loạt những tiếng soàn soạt vang lên, rồi đột nhiên, trong bóng tối bùng lên một ánh lửa.
Châu Liêm Nguyệt tiện tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đi đến cánh cửa thông ra sân vườn.
Khoảnh sân kiểu Nhật, con đường lát đầy đá cuội, dọc hai bên lờ mờ ánh đèn, duy chỉ có ánh lửa dưới gốc cây là sáng rực.
Trong không khí nồng một mùi cháy khét, chắc chắn, chỉ một lúc nữa thôi là sẽ có người đến dập lửa.
Châu Liêm Nguyệt bước nhanh hơn.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, Nam Gia ngoảnh đầu nhìn lướt qua.
Ánh lửa rọi sáng cả người cô, cô mặc một bộ váy đen bó sát người, ngực trễ, chiều dài vừa chấm đến đầu gối, gương mặt trang điểm còn đậm hơn cả lần đầu gặp gỡ, nhưng có vẻ là cố tình làm xấu đi, để lộ ra vẻ tục tĩu tầm thường, hệt như bộ váy lộ trên hở dưới của cô.
Nhưng ánh mắt cô thì lại lạnh như sương đêm.
Khác hẳn người vừa uốn éo trong bóng tối ban nãy.
Trong tay cô cầm một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa, ánh mắt bình tĩnh, chẳng tả được là đang chứa cảm xúc gì.
Mà chỉ nhìn trong thoáng chốc, cô liền quay đầu đi.
Châu Liêm Nguyệt đứng sau lưng cô, nhìn về phía thứ đang bị đốt cháy, hình như là một tập tài liệu, có những vết tích chú thích đủ màu sắc, nhìn kỹ cách thức trình bày nội dung, thì rất giống một quyển kịch bản.
Giữa đêm hè, bầu không khí vốn đã oi nóng, một đống lửa rừng rực này lại càng khiến nhiệt độ tăng cao hơn.
Bàn tay để ở bên ngoài của anh có thể cảm nhận trực tiếp được luồng nhiệt này, từng hơi từng hơi phả vào làn da.
Cả một tập giấy, bị thiêu đốt, cháy rụi, dần dần hóa thành một đống tro tàn.
Lúc ngọn lửa bùng lên dữ dội nhất, Nam Gia bóc bao thuốc ra, rút lấy một điếu, dí vào ngọn lửa, châm lên.
Dùng những câu chữ văn hoa để châm thuốc.
Cảm giác hủy diệt đến lãng mạn, thật giống hành động của một thi nhân.
Lúc này, Châu Liêm Nguyệt mới thong dong lên tiếng: “Cô tìm nhầm người làm giao dịch rồi.”
Nam Gia không tỏ thái độ gì.
“Sản nghiệp của nhà Trịnh Hạn kém hơn hẳn nhà họ Thiệu, hắn dây vào ai chứ cũng không dám đắc tội với người nhà họ Thiệu.
Thậm chí còn chẳng dám lừa cô, sợ vạ lây đấy.”
Châu Liêm Nguyệt nói rất thong thả, hoàn toàn là giọng điệu trần thuật sự thật một cách khách quan.
Nam Gia khá ngạc nhiên bởi anh lại kiên nhẫn giải thích với cô nhiều như vậy, nhưng cô thì chẳng đủ kiên nhẫn để giải thích với anh, rằng cô căn bản không hề muốn làm giao dịch với Trịnh Hạn.
Cô khẽ bật cười, cứ như vậy mà ngước mắt nhìn chằm chằm Chu Liêm Nguyệt, cố gắng dùng lại giọng điệu ngọt ngào kia mà cười hỏi: “Vậy thì anh Châu là người có thể làm giao dịch ư? Anh Châu dám dây vào nhà họ Thiệu à?”
Châu Liêm Nguyệt im lặng không đến hai giây, đôi mắt sau cặp kính hờ hững liếc cô một cái, “Có gì mà không thể?”
Nam Gia sững sờ.
Lời anh nói, từ câu chữ đến giọng điệu, đều cực kỳ có tính thuyết phục.
Nam Gia không thích cái cách anh nhìn mình từ trên cao nên liền đứng dậy, nhưng chênh lệch chiều cao vẫn tồn tại, chẳng thể làm dịu đi cảm giác áp lực ấy, bởi thế cô vô thức lùi về sau nửa bước.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Không muốn à?”
Nam Gia chậm rãi hít thở một lát, rồi cười, “Cái giá là gì? Anh cho được thứ tôi muốn, chưa chắc tôi cho được thứ anh muốn.”
“Không gì là cho được hay không cả…”, ánh mắt Châu Liêm Nguyệt nhìn cô cực kỳ điềm tĩnh, khiến cô nghĩ đến một hôm nào đó, sau khi kết thúc buổi diễn, trên đường về nhà, giữa ngã tư thanh vắng, ngẩng đầu lên bắt gặp một ánh trăng lạnh lẽo tịch mịch, “Chỉ có bằng lòng hay không thôi.”.