Đêm Sương FULL


Châu Liêm Nguyệt không hề đứng dậy, dường như anh đang chờ cô đáp lại câu này.
Nam Gia đành phải nhỏ giọng nói: “Em chỉ cần thứ em nên có được.”
Từ đầu đến cuối, cô không hề mở mắt.
Người ta vẫn bảo, lúc ốm đau dễ sinh yếu đuối, câu này quả nhiên không sai.
Con người anh quá lạnh lùng, một khi thể hiện vẻ dịu dàng, sẽ khiến người ta không khống chế được mà muốn đắm chìm trong đó, giống như khi lang thang giữa trời tuyết quá lâu, bất chợt nhìn thấy một hang động có ánh lửa ở phía xa, chẳng cần biết trong đó còn mối nguy hiểm nào khác không, cứ bất chấp lao vào.
Thế nên thà cứ nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy ánh lửa, thà rằng coi như nó không tồn tại.
Một lúc lâu sau, Châu Liêm Nguyệt mới lại lên tiếng, không nghe ra được cảm xúc gì, “… Ngủ đi.

Ngủ ngon.”
Anh thu tay lại, rời khỏi giường.
Bàn tay giấu trong chăn của Nam Gia khẽ bấu lấy vạt áo trước ngực, cô không diễn tả nổi tâm trạng của mình, dường như cần có một luồng khí tươi mát mới có thể xoa dịu đi sự ngột ngạt lúc này.
Nam Gia mất luôn cảm giác buồn ngủ, cô nghe thấy Châu Liêm Nguyệt đi tắm, sau đó bước ra, “tạch” một tiếng rất khẽ, đèn đầu giường bị tắt bỏ, sau đó anh đi đến chỗ sofa, nằm xuống.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy bóng dáng đơn độc của anh, nghe thấy tiếng anh thở, anh cũng không ngủ.
Nhưng không ai nói chuyện, chỉ còn sự tĩnh mịch tuyệt đối.
***
Lúc Nam Gia mở mắt, Châu Liêm Nguyệt đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi.
Không biết là mấy giờ rồi, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, có lẽ vẫn còn sớm, cũng có lẽ do hôm nay trời nhiều mây.
Châu Liêm Nguyệt nói: “Buổi trưa tôi lại đến.

Tiểu Đàm đang trên đường đến đây, em cần gì thì cứ nói với cô ấy, nếu như cô ấy không lo xuể, tôi cho thêm một người nữa tới.”
Nam Gia đáp lời.
Anh bước tới, đặt tay áp lên trán cô một cái, rồi đi ra cửa.
Nam Gia ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ở cổ tay áo anh.
Buổi sáng, Nam Gia được đo nhiệt độ và huyết áp theo quy trình thông thường, sau đó lại được truyền dịch.
Bác sĩ chủ trị đến hỏi thăm, biết Nam Gia không còn cảm giác đau nữa, liền bảo cô ngày kia lại đi siêu âm xem tình trạng thế nào.
Mười một giờ trưa, Nam Gia truyền dịch xong thì nhận được điện thoại của Giải Văn Sơn, ông nói muốn tới bệnh viện thăm cô.
Nam Gia nghi hoặc: “Sao chú biết cháu nằm viện?”
Giải Văn Sơn cười nói: “Xảy ra chuyện lớn như thế mà cháu còn định giấu à? Con bé này, không chủ động nói với chú gì cả, đúng là không để cho người ta bớt lo mà.”
Tầm mười một rưỡi, Giải Văn Sơn tới, không mang đồ bổ dưỡng gì hết, chỉ mang cho cô một bó hoa cát cánh tím ngắt.
Nam Gia cười bảo: “Chú hiểu cháu ghê.”
Giải Văn Sơn đặt bó hoa lên kệ tủ, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, hỏi thăm vết thương của cô thế nào, tại sao lại bị thương…
Nam Gia trả lời hết.
Giải Văn Sơn lại hỏi: “Đã nói với bố cháu chưa?”
“… Chưa ạ.”
“Vẫn nên chủ động báo một câu, để một thời gian nữa ông ấy biết được từ chỗ khác lại bận lòng.”
Nam Gia cười: “Vâng.”

Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Giải Văn Sơn mới chuẩn bị về.
Nam Gia bảo Tiểu Đàm đưa túi xách cho mình, rồi lấy từ trong ra cuốn sách Diệp Tiển tặng, đưa cho Giải Văn Sơn, “Phiền chú mang quyển sách này về để trong tiệm của chú, cứ nhét đại vào cái thùng giấy cháu gửi chú ấy.”
Giải Văn Sơn nhận lấy cuốn sách, đang định đi thì cửa phòng bệnh bị đẩy vào.
Châu Liêm Nguyệt trở về.
Giải Văn Sơn không hề tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy Châu Liêm Nguyệt ở đây, chỉ mỉm cười, gượng gạo lên tiếng chào hỏi.
Châu Liêm Nguyệt nói: “Chú đến thăm Nam Gia à?”
“Xong rồi, đang chuẩn bị đi đây… Liêm Nguyệt, làm phiền cậu tiễn tôi một đoạn nhé.”
Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn Nam Gia đang ngồi tựa vào thành giường, khẽ gật đầu.
Ra khỏi phòng bệnh, đi dọc theo hành lang rồi vào thang máy.
Châu Liêm Nguyệt biết Giải Văn Sơn có lời muốn nói với anh, nhưng ông vẫn không mở miệng, có khả năng là vì cảm thấy đó không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Để ý thấy cuốn sách trong tay Giải Văn Sơn, Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Chú mang sách đến cho Nam Gia à? Sao không đưa cho cô ấy?”
“À.

Nam Gia bảo tôi mang về cất hộ con bé.”
Châu Liêm Nguyệt giơ tay, Giải Văn Sơn điềm nhiên đưa qua.
Châu Liêm Nguyệt lật trang bìa ra xem, trên trang lót có bốn chữ ký, ở dưới cùng là cái tên được viết bằng nét bút như rồng bay phượng múa, Diệp Tiển.
Anh khựng lại, vẻ mặt thoáng tối đi, hai mắt nheo vào.
Nhưng anh không nói gì, chỉ trả sách lại cho Giải Văn Sơn.
Ra khỏi thang máy, rời tòa nhà nội trú, xuyên qua một dãy hàng lang mở hướng ra cửa chính, rốt cuộc Giải Văn Sơn cũng lên tiếng.
“Nam Gia tốt nghiệp không lâu thì chuyển đến ở trong con ngõ phía sau tiệm sách của tôi, có một lần con bé tình cờ vào tiệm, cứ thế mà quen biết.

Con bé chân thành lại nhiệt tình, giúp tôi xoa dịu đi bao nhiêu muộn phiền.

Tôi với bố con bé cũng biết nhau, sau này ông Nam có nhờ tôi quan tâm chăm sóc cho con bé, con bé từ nơi khác đến, lăn lộn ở đất Bắc Thành này cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôi mặt dày tự lấy thân phận trưởng bối, thay con bé nói mấy câu.

Liêm Nguyệt, cậu là người đã có gia đình…”
Châu Liêm Nguyệt không bất ngờ khi Giải Văn Sơn biết chuyện, giấy không thể gói được lửa.
Giải Văn Sơn thở dài, “Thân phận và địa vị của cậu, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, tại sao phải là con bé… Lùi một vạn bước, đã đến mức này rồi, tại sao còn không bảo vệ được con bé?”
Châu Liêm Nguyệt lãnh đạm nói: “Tôi muốn làm gì, cũng không cần phải giải thích với bất cứ ai cả.

Nhưng tôi tôn trọng chú là thầy, cũng là trưởng bối.”
Giải Văn Sơn nhìn anh, “Cậu có thể cắt đứt mối quan hệ không bình thường này với con bé được không?”
Châu Liêm Nguyệt đáp không chút do dự, “Không thể.”
Gương mặt Giải Văn Sơn hiện vẻ xót xa, “Con bé mới hai mươi bảy tuổi, sau này cứ phải mang tiếng xấu vì quan hệ không trong sạch này với cậu à?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn về phía Giải Văn Sơn, “Chú phải biết, con người sống một đời, không thể nào có được cả lợi ích lẫn danh dự.


Hồi đó chú chọn danh dự, có từng hối hận không?”
Giải Văn Sơn ngỡ ngàng, sau đó gương mặt lập tức hiện vẻ thất vọng, “Cậu biết…”
“Đương nhiên.

Mẹ tôi là ai, không phải ngay lần đầu gặp tôi chú đã biết rồi sao?”, Châu Liêm Nguyệt thản nhiên nói, “Năm đó chú muốn danh chính ngôn thuận, kết quả là chẳng có được gì.”
Châu Liêm Nguyệt dừng lại giây lát, liếc ông một cái, “Kinh nghiệm của kẻ thất bại không đáng nghe.”
Trong lúc nhất thời, Giải Văn Sơn vừa bối rối lại vừa hoang mang, “… Tôi nào có tư cách khua chân múa tay với cậu, tôi chỉ thương cho Nam Gia, hy vọng cậu ít nhiều có thể nghĩ cho tương lai của con bé.”
Châu Liêm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Tương lai của cô ấy cũng phải do chính cô ấy lựa chọn.”
“Con bé thật sự có quyền chọn lựa à? Vậy nếu con bé chủ động yêu cầu kết thúc loại quan hệ mất mặt này, câu trả lời của cậu là gì?”
Châu Liêm Nguyệt trầm mặc.
Giải Văn Sơn cười khổ, “Cậu nói con người không thể có cả lợi ích lẫn danh dự, nhưng chẳng phải cậu vừa chiếm được danh dự từ nhà họ Chu, vừa chiếm được lợi ích từ Nam Gia đấy sao… Mặc dù mặt mũi cậu giống Âm Hoa, nhưng cái tính cố chấp này, lại giống bố cậu trăm phần trăm.”
Châu Liêm Nguyệt thoáng nhíu mày.
Giải Văn Sơn thở dài, kết thúc cuộc đối thoại chẳng có kết quả này, “Thôi, có ai cứu được số mệnh của người khác đâu.”
***
Nam Gia nằm viện năm ngày, xuất viện rồi đến trụ sở công an cho lời khai, sau đó quay về chung cư tĩnh dưỡng.
Châu Liêm Nguyệt cử một bảo mẫu ở chỗ Châu Hy đến lo cho Nam Gia ngày ba bữa cơm.
Về vụ của Lý Triết, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra, cần thu thập thêm chứng cứ để lập hồ sơ đệ trình lên công tố viên.
Sau đó, tài xế và vệ sĩ của Châu Hy đều được Châu Liêm Nguyệt thay một lượt, việc ra vào của Châu Hy cũng được kiểm soát nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Nam Gia nghỉ ngơi thêm hai mươi ngày, tự cảm thấy đã bình phục hẳn rồi.
Một buổi chiều, Châu Hy bất chợt đến chung cư thăm cô.
Châu Hy tự mang trà bánh và bộ đồ ăn tới.
Sponge pudding, bánh madeleine, pancake sầu riêng, tất cả được xếp trong một chiếc khay sứ, trà Bá tước được rót trong tách sứ viền mạ vàng, tỏa ra mùi hương ngòn ngọt khiến người ta buồn ngủ.
Nam Gia ăn rất ít, một thời gian nữa cô phải quay bộ phim của Nghiêm Mân Quân, vai diễn đó yêu cầu cô cần duy trì vóc dáng gầy gò.
Châu Hy thì không, cô ấy cầm nĩa lên, tỉ mẩn xúc từng miếng từng miếng bánh ngọt đưa vào miệng.
Thời gian Nam Gia quen biết Châu Hy cũng coi như không dài không ngắn, hiếm khi thấy cô ấy thể hiện niềm đam mê với đồ ngọt như thế này.

Cô quan sát Châu Hy một lát rồi lên tiếng hỏi: “Hy Hy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Châu Hy im lặng một lúc, rồi bình tĩnh đáp: “Em với Tô Tinh Dư chia tay rồi.”
Nam Gia hơi ngạc nhiên, “Có phải cậu ta…”
“Không phải.

Anh ấy trong sạch, anh em chỉ thiếu điều đào bới đến ba đời tổ tiên nhà anh ấy lên để điều tra cho rõ ràng.”
“Vậy tại sao…”
Châu Hy khẽ cười, cúi đầu, đặt nĩa xuống, “Sau này, hễ em xảy ra chút chuyện nhỏ nào thôi, là anh em sẽ thần hồn nát thần tính, mà người đứng mũi chịu sào nhất định sẽ là Tô Tinh Dư.


Nhưng như thế là không công bằng với anh ấy… Chẳng nhẽ anh ấy phải bị hoài nghi cả đời à?”
“Nếu đã điều tra rõ ràng rồi, chị nghĩ Châu tổng không đến mức tiếp tục…”
Châu Hy lắc đầu, “Sẽ không đâu.

Chị không hiểu, ở một mức độ nào đấy, em là tâm ma của anh em đấy.”
Nam Gia trầm mặc.

Không hỏi vì sao.
Châu Hy giống như một con chim trong l*иg.
Nhưng chim có thể xuyên qua cửa l*иg để nhìn thấy một góc trời, còn cô ấy thì chẳng nhìn thấy gì cả.
“Gia Gia, chị có biết em có bao nhiêu phần trăm cổ phần không? Nếu quy thành tiền, có lẽ mười đời tiêu không hết.

Nhưng mà như thế thì có ích gì…”
Nam Gia không biết nên nói gì, đề bài này, nghĩ như thế nào cũng thấy khó giải.
Châu Hy cười, “… Em xin lỗi, hơi mất hứng nhỉ.”
“Không.

Ở chỗ chị, em không cần tỏ ra mạnh mẽ đâu.”
“Nhưng em cũng không khóc được…” Châu Hy chỉ vào con mắt giả của mình, “Nếu mà khóc thì khó chịu lắm…”
Nam Gia đứng dậy đi đến trước mặt Châu Hy, đưa tay, nắm lấy cánh tay cô ấy.
Châu Hy úp mặt vào người cô, hít sâu một hơi, “… Thà rằng chưa từng quen Tô Tinh Dư.”
Nghẹn ngào một lát, cô ấy lại bảo, “Thà từ lúc sinh ra đã không nhìn thấy.”
Nam Gia không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Châu Hy.
Nếu nói, cuộc đời là một con đường đầy đau khổ chông gai, cô có hối hận vì đã xuất phát không?
Hình như, sẽ không đâu.
Vẫn muốn nhìn thử xem, nhìn thử xem liệu có thấy được sao Bắc Cực không.
***
Lúc Châu Liêm Nguyệt về đến nhà, trong bếp đang rộn ràng tiếng nói cười.
Anh thay dép lê rồi đi vào xem, Nam Gia, Châu Hy, chị Chân, ba người đang ngồi cạnh đảo bếp làm sủi cảo.
Chị Chân cán bột, Nam Gia và Châu Hy gói.
Nam Gia làm khá nhanh, mỗi lần gói xong một cái lại đặt vào tay Châu Hy một miếng vỏ, xúc một thìa nhân để lên, sau đó Châu Hy sẽ lần theo đường viền, gấp lại, bóp nhẹ rồi đặt vào khay.
Hai cô gái như tắm dưới ánh đèn vàng dịu, nói nói cười cười rất vui vẻ.
Châu Liêm Nguyệt hơi thất thần.
Nhưng chỉ một lát sau đã quay người đi vào phòng thay đồ.
Châu Liêm Nguyệt thay một bộ quần áo khác, đi vào bếp.
Châu Hy nghe ra tiếng bước chân, liền cười bảo: “Anh, anh về rồi.”
Châu Liêm Nguyệt đi đến, vỗ vỗ bả vai cô ấy, rồi nhích lại gần Nam Gia, đưa tay chống lên mép đảo bếp, nhìn vào mâm sủi cảo của cô.
Anh khẽ cười một tiếng, cho đánh giá: “Sao em gói còn không đẹp bằng Châu Hy thế!”
“… Dù sao cũng không phải để cho anh ăn.”
“Thế cho ai ăn?”
Châu Hy ngồi bên cạnh cười rinh rích, Châu Liêm Nguyệt liền giơ tay khẽ đẩy đầu cô ấy một cái.
Gói sủi cảo xong, Nam Gia dẫn Châu Hy đi rửa tay, sau đó quay lại phòng khách.

Chị Chân xào thêm mấy món mặn, bữa tối có thể bắt đầu rồi.
Nam Gia gắp miếng sủi cảo Châu Hy gói vào bát cô ấy, “Nếm thử thành quả lao động của em đi.”
Quay đầu nhìn lại, Châu Liêm Nguyệt đang gắp miếng sủi cảo xấu xí cô gói.
Cô nhìn chằm chằm Châu Liêm Nguyệt, anh cũng đưa mắt nhìn cô, “Làm sao? Không cho tôi ăn à?”
Châu Hy ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: “… Hai người đủ rồi đấy.”
Ăn tối xong, Châu Hy nán lại hơn một tiếng nữa rồi mới về.

Châu Liêm Nguyệt đưa cô ấy vào tới tận xe rồi mới lên nhà.
Nam Gia tắm trước, cầm một quyển sách ra phòng khách đọc.
Châu Liêm Nguyệt tắm xong đi ra, liếc về phía phòng khách, cô mặc bộ váy ngủ cotton trắng, để chân trần giẫm lên thảm, ngả người vào tay vịn sofa.
Chiếc đèn cây “cò trắng” kia tỏa xuống ánh sáng dịu hệt như ánh trăng, cả người cô cũng toát ra vẻ trầm tĩnh như một loài cây nào đó đang lặng lẽ đâm chồi.
Nam Gia nghe thấy Châu Liêm Nguyệt đi tới, nhưng không ngẩng đầu.
Anh ngồi xuống bên cạnh, giơ cánh tay ra, Nam Gia hơi ngây ra, quyển sách trên tay bị anh lấy đi.

Anh gập quyển sách lại, đặt sang một bên, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoay bả vai cô lại.
Nam Gia thoáng nín thở, trái tim cũng như bị thít lại.
Trong cái bóng xám anh phủ xuống, cô chạm đến bờ môi ấm áp của anh, trong miệng còn có hương bạc hà thoang thoảng.
Trái ngược với nụ hôn dịu dàng, là nỗi khát khao điên cuồng bùng nổ trong huyết mạch.
Châu Liêm Nguyệt định lùi lại, nhưng Nam Gia tóm lấy tay anh, thở hổn hển, thì thầm bảo: “Chắc là được đấy… Anh nhẹ một chút.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút.
Nam Gia ngồi im một lát, rồi giơ tay lên tháo kính của anh.
Ngón tay anh khẽ động đậy, nhưng lại không hề ngăn cản cô.
Cô tháo xuống, đặt nó lên bàn, những ngón tay thon dài nắm chặt cổ áo anh, cả người nhích lại gần, nhưng vẫn không chủ động.
Nhìn một người ở khoảng cách gần thế này, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng đường viên màu nâu nhạt xung quanh con ngươi đen nhánh.
Châu Liêm Nguyệt đè thấp tiếng thở, cực nặng nề, cực chậm rãi.
Trong l*иg ngực, trái tim lại đang đập rộn ràng, giống như tiếng vang vọng qua vọng lại giữa một vùng núi rừng mênh mông.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, giơ một tay lên đè gáy cô, ghì lấy cô bằng một nụ hôn mãnh liệt.
***
Châu Liêm Nguyệt bế Nam Gia vào phòng tắm thay rửa, sau đó về lại phòng ngủ.
Bắc Thành vào thu, thời tiết đã dần chuyển lạnh.
Nam Gia quấn chăn, gối lên cánh tay Châu Liêm Nguyệt.
Anh ngồi tựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, cánh tay bị Nam Gia gối lên hơi co lại, khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô.
Châu Liêm Nguyệt bỗng thấp giọng hỏi: “Có nghĩ đến chuyện sau này không?”
“Không… Chỉ muốn đóng thêm mấy bộ phim nữa, nhanh chóng nổi tiếng.”
“Sau khi nổi tiếng thì sao?”
Trong đầu Nam Gia hoàn toàn trống rỗng, “Chuyện sau này, để sau này nói đi.”
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu, nhìn mái tóc xõa tung và bả vai nhẵn nhụi của cô lộ ra ngoài chăn, anh thấp giọng nói: “Con người tôi rất ích kỷ.”
Nam Gia không hiểu, “Gì cơ?”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng nữa.
Có lẽ đây chính là gene của nhà họ Châu, cái tính cố chấp và tự cao đã ăn sâu vào tận xương tủy, anh không quan tâm được nhiều như vậy, bất kể là tương lai hay danh dự của cô.
Chỉ cần có thể giữ cô ở lại bên mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận