Đêm Sương FULL


Vancouver tháng Mười một, trời mưa dầm rả rích, khiến người ta nghĩ đến nơi thuộc vùng khí hậu ôn đới hải dương giống London.
Châu Liêm Nguyệt từng sống tại London trong một thời gian dài, nhưng số lần đến Vancouver lại không nhiều, hầu như lần nào đến cũng là vì chuyện ma chay cưới hỏi của nhà họ Chu.
Lúc anh đến dinh thự của nhà họ Chu ở Shaughnessy, đã quá hai giờ chiều, vậy mà Chu Celine vẫn chưa dậy.
Phỉ Dung báo với Châu Liêm Nguyệt, tối qua trong nhà có tiệc, mọi người chơi đến tận ba bốn giờ sáng mới giải tán, Chu Celine cũng phải đến sáng mới ngủ.
Trong lời nói có ý muốn Châu Liêm Nguyệt khuyên nhủ Chu Celine, dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng chị ta vẫn cực kỳ tôn trọng thân phận “chủ nhân” của anh.
Châu Liêm Nguyệt bảo Phỉ Dung làm một phần bít tết và một cốc cà phê, giải quyết bữa trưa qua loa.
Anh ngồi xuống sofa trong phòng khách, cầm tờ báo tiếng Anh trên bàn lên, giở bừa một trang.
Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, anh quay đầu liếc nhìn.
Chu Celine mặc một chiếc váy ngủ dài, đầu tóc bù xù, vẻ mặt ủ rũ, sau khi say rượu, trông còn phờ phạc hơn cả xác chết.
Chu Celine ngáp một cái, để ý thấy người ngồi trên sofa, bước chân không hề ngừng lại, “Chào buổi sáng.”
Châu Liêm Nguyệt lãnh đạm đáp: “Chào buổi chiều.”
Chu Celine liếc sang cái đồng hồ ở phòng khách, rồi đi đến ngồi xuống chỗ đối diện Châu Liêm Nguyệt, hai chân gác lên bàn, gọi Phỉ Dung pha cho cô ta một cốc cà phê.
Cô ta kéo vạt váy ngủ lại, ngả người vào thành sofa, ánh mắt đờ đẫn như thể không chống đỡ nổi di chứng sau cơn say.
Cô ta ngáp thêm lần nữa, “Sao anh lại sang đây? Chẳng lẽ trong lúc tôi ngủ, nhà tôi lại có ai chết à?”
Châu Liêm Nguyệt châm thuốc, sau đó rút mấy tập văn kiện trong ca táp ra, quẳng xuống trước mặt Chu Celine, “Xem đi.

Không hài lòng về điều kiện thì có thể thương lượng.”
Chu Celine liếc qua mấy chữ trên tiêu đề của tập văn kiện, lơ đễnh cười một tiếng, khom lưng nhặt nó lên, rồi lại ngả ra thành sofa, vừa ngáp vừa xem, Châu Liêm Nguyệt đã ký hết rồi, “… Rất hào phóng.

Tôi không có ý kiến gì, chỉ cần anh có thể thuyết phục được anh cả tôi.”
Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Đương nhiên.

Đây là bước tiếp theo.”
Phỉ Dung mang cà phê ra, Chu Celine mới bỏ hai chân trên bàn xuống, bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, rồi đưa mắt nhìn Châu Liêm Nguyệt, “Tôi nghe nói anh vì một đứa con gái mà hủy hợp đồng, còn tống con trai nhà đối tác vào tù, cứ tưởng người ta nói đùa cơ.”
Châu Liêm Nguyệt ngước mí mắt lên, không hề đáp lời.
“Là dạng con gái gì thế?” Chu Celine cười hỏi.
Châu Liêm Nguyệt nói bằng giọng hờ hững, “Tôi cho rằng không hỏi đến việc riêng là nguyên tắc ngầm giữa chúng ta.”
Chu Celine nhún vai vẻ khoa trương, “Thì cũng chỉ là tò mò thôi, ok? Anh không cần phải phản ứng thái quá làm gì.”
Lúc này lại có tiếng bước chân truyền tới.
Ở chỗ chiếu nghỉ cầu thang tầng hai, xuất hiện một chàng trai tóc vàng mắt xanh, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn.

Cậu ta gác hai cánh tay lên lan can, ngả ngớn huýt sáo “Celine, come up here!”
Chu Celine hôn gió với cậu ta rồi bảo lên ngay đây.
Cô ta nốc cạn cốc cà phê, lại quan sát Châu Liêm Nguyệt thêm một lúc nữa.
Giữa hai người chỉ có mối liên kết thuần túy là vì lợi ích.
Trước khi tổ chức lễ đính hôn, hai người thậm chí còn chưa từng gặp nhau.
Chu Celine không muốn về nước, lễ đính hôn được tổ chức tại Vancouver, rất ít người tham dự, chỉ có bạn bè thân thiết.

Thậm chí còn không có nghi thức gì cả, chỉ có một bữa tiệc đơn giản được tổ chức trong vườn hoa sau nhà.
Tuy hai người mới chỉ đính hôn, cũng không chính thức cử hành lễ cưới, nhưng nhà họ Chu lại dùng một bản hiệp ước hà khắc để trói chặt Châu Liêm Nguyệt vào con thuyền nhà họ.
Bản chất của hôn nhân là khế ước, một khi khế ước đã được chứng thực, thì hình thức không còn quan trọng nữa.
Trong việc đối ngoại, mọi người cũng đều nhất trí coi Châu Liêm Nguyệt là con rể của nhà họ Chu.
Chu Celine cũng ỷ vào điều này nên mãi không buồn làm lễ cưới.

Mà nhà họ Chu càng hiểu hơn, Châu Liêm Nguyệt không thể “bỏ thuyền”, trừ phi muốn đứt đuôi thoát thân[1].
[1] Giống như loài thằn lằn khi gặp kẻ thù sẽ tự rụng đuôi để đánh lạc hướng kẻ thù và chạy trốn.
Đêm đính hôn, Chu Celine thậm chí còn chẳng thèm ngủ ở nhà, bữa tiệc vừa kết thúc đã hẹn bạn trai đi khách sạn.
Đương nhiên cô ta không cố ý “sỉ nhục” Châu Liêm Nguyệt, nhưng hành động này quả thật đã giẫm lên lòng tự tôn của anh: Đêm đính hôn, dù gì cũng phải lấy lệ một chút chứ? Được lắm, dám công khai cắm sừng anh ư?

Dần dần, sau khi tiếp xúc với Châu Liêm Nguyệt, Chu Celine cũng hiểu ra anh không phải là tên vô dụng muốn bám víu vào nhà họ Chu.

Anh còn trẻ, nhưng lòng dạ cực kỳ thâm sâu, phong cách làm việc quyết đoán, lại rất biết dùng chiêu dụ dỗ, trong sự phát triển không ngừng của nhà họ Chu mấy năm vừa qua, anh đóng một vai trò vô cùng lớn.
Chu Celine thuộc hệ ăn thịt, khẩu vị lúc nào cũng là mấy tên cơ bắp ngon giai, nhưng ăn nhiều rồi, thỉnh thoảng sẽ thấy ngấy, muốn đổi khẩu vị.
Hôm đó là lễ cưới anh hai của cô ta, Châu Liêm Nguyệt cũng đến tham dự.
Nửa đêm, Chu Celine đi vào phòng Châu Liêm Nguyệt.
Hiển nhiên Châu Liêm Nguyệt biết cô ta muốn làm gì, anh không lên tiếng, cũng không ngăn cản, chỉ dựa vào đầu giường, miệng ngậm điếu thuốc, dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô ta.
Cô ta trút bỏ quần áo, lõα ɭồ đi đến cạnh giường, đưa tay vuốt v.e mặt anh, lại bị anh tóm lấy lôi lên giường.
Ngẩng đầu nhìn anh, cô ta khẽ cười, thầm nghĩ thì ra tên này lại cuồng nhiệt đến thế, thật không ngờ.
Nhìn thấy Châu Liêm Nguyệt đưa cánh tay ra, cô ta nhắm mắt lại.
Nhưng chuyện cô ta mong muốn lại chẳng hề xảy ra.
Anh chỉ đưa tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Trên người cô có mùi táo thối.”
Giọng điệu không hề tỏ ra khinh miệt, nhưng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, lại khiến ý mỉa mai trở nên cực kỳ rõ ràng.
Cô ta chỉ cảm thấy máu xông ngược lêи đỉиɦ đầu, cả khuôn mặt đỏ au.
Vô cùng nhục nhã.
Thật sự là “có qua có lại” với những lần cô ta khiến anh khó chịu trước đó.
Về sau, Chu Celine không dám trêu chọc Châu Liêm Nguyệt nữa, chỉ duy trì quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa với anh mà thôi.
Cô ta thừa nhận, ban đầu mình coi thường anh, mà có lẽ, tất cả người nhà họ Chu đều coi thường anh.
Chu Celine huơ huơ mấy tập văn kiện trên bàn, đứng dậy rồi bình tĩnh nói: “Anh cả tôi đồng ý, tôi sẽ ký tên.”
Châu Liêm Nguyệt hờ hững “ờ” một tiếng.
Chu Celine đi đến bên cạnh anh, đứng im giây lát rồi cúi người, nắm chặt lấy cổ áo anh, xích lại gần, nhắc nhở như đùa cợt mà lại giống nghiêm túc: “Anh cả tôi không phải người dễ nói chuyện đâu, cẩn thận anh ấy gϊếŧ chết anh đấy.”
Cô ta buông lỏng tay, đứng thẳng dậy, đi về phía cầu thang.
Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh đưa tay, phủi phủi cổ áo.
***
Chu Celine có hai người anh trai.

Ông anh hai chơi bời lêu lổng, mùa hè năm ngoái chết vì dùng thuốc quá liều, nhưng công bố ra ngoài là vì tai nạn xe.

Anh cả là Chu Kevin, sau khi thế hệ trước lui về làm hậu phương, anh ta chính thức trở thành người lèo lái sản nghiệp nhà họ Chu, là một người nhìn thì hiền lành, nhưng thật ra đa mưu túc trí, khẩu Phật tâm xà.

So với anh ta, chút mánh khóe của chú tư Châu Quý Phan chẳng đáng là gì.
Chu Kevin không sống trong nước, cũng không ở Canada, bây giờ đang ở trong trang viên của mình tại một nước châu Âu.
Hàng năm, cứ vào thời điểm này, Chu Kevin sẽ lại cùng vợ con đi nghỉ dưỡng, cưỡi ngựa, săn hươu, trượt tuyết, đến tận Giáng Sinh mới quay về.
Chu Kevin có hai đứa con, một trai một gái, đứa lớn là con trai, chừng mười ba mười bốn tuổi, còn đứa bé là con gái, khoảng tám chín tuổi.
Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, hai đứa đang chuẩn bị đi cưỡi ngựa.

Cả hai đều mặc đồ cưỡi ngựa, trong tay cô em gái còn cầm theo một giỏ táo, hẳn là để lát nữa cho ngựa ăn.
Châu Liêm Nguyệt đi một chiếc Bentley đen, vào cổng trang viên.

Lúc xuống xe, trợ lý Hứa chợt gọi: “Châu tổng!”
Châu Liêm Nguyệt dừng bước, ngoảnh lại nhìn anh ta.
Hiếm khi trợ lý Hứa xen vào quyết định của Châu Liêm Nguyệt, hôm nay là ngoại lệ, anh ta không nén được sự lo lắng nên phải khuyên nhủ: “Anh thật sự muốn thương lượng với Chu tổng à? Đây là địa bàn của nhà họ Chu, nếu anh đi vào…”
Nói là đi vào đầm rồng hang hổ còn không đủ.
Châu Liêm Nguyệt lại chỉ đáp: “Tiếp sau đây nên làm thế nào, cậu cứ nghe theo những gì tôi nói là được.”
Trợ lý Hứa nói: “Anh cũng đã sắp xếp xong đường lui cho chúng ta rồi, nhưng mà…”
Châu Liêm Nguyệt lãnh đạm nói: “Nhiệm vụ của cậu là nghe theo chỉ đạo.

Đừng nói nhiều.”

Dứt lời, anh kéo cửa xe đi ra.
Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Châu Liêm Nguyệt liền dừng lại, đứa lớn cất lời chào trước: “Chú Châu.”, sau đó đứa bé cũng chào theo.
Châu Liêm Nguyệt cũng chào hai đứa.
Hành vi của trẻ con là thứ thể hiện rõ nhất quan điểm của bố mẹ, mấy năm trước đây, mỗi lần nhìn thấy Châu Liêm Nguyệt, đứa con trai lớn của Chu Kevin hoàn toàn coi anh là không khí, còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Vậy mà hai năm nay lại biết lễ phép chào một tiếng “chú Châu”.
Sau khi gặp Châu Liêm Nguyệt, Chu Kevin thừa biết mục đích anh đến đây, nhưng lại không sốt ruột tiến vào chủ đề chính.
Đêm nay, Châu Liêm Nguyệt ngủ lại trang viên, bữa tối là BBQ ngoài trời, món chính là một con hươu mới săn được.
Con gái của Chu Kevin đội một chiếc mũ lông sừng hươu rất đáng yêu, vậy mà lại xẻ thịt hươu thoăn thoắt, trông cực kỳ thành thục.
Ngày hôm sau, Chu Kevin mời Châu Liêm Nguyệt ra hồ câu cá.
Ở cuối cây cầu độc mộc có một con thuyền màu trắng, quản gia tới hỗ trợ thả dây thừng, Chu Kevin và Châu Liêm Nguyệt mỗi người khua một mái chèo, gạt làn nước trong veo, chậm rãi ra đến giữa hồ.
Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, gió se lạnh nhưng vẫn khiến người ta khá dễ chịu.
Mặt hồ phản chiếu sắc mây trời, gần mạn thuyền tuy lăn tăn gợn sóng, nhưng ngoài xa thì lại cực kỳ tĩnh lặng.
Chu Kevin cười hỏi: “Tôi nhớ hồi đại học cậu là thành viên của đội đua thuyền phải không?”
“Phải.”
“Thành tích thế nào?”
“Lên lên xuống xuống, thứ tự nào cũng có.”
“Mấy người cùng phối hợp, đồng tâm hiệp lực không hề đơn giản.”
Châu Liêm Nguyệt liếc Chu Kevin một cái, rồi cười đáp: “Thống nhất mục tiêu là đơn giản ngay thôi.”
Chu Kevin khẽ bật cười, sau đó chuyển đề tài một cách rất tự nhiên, “Đi ra thêm chút nữa đi, khó có được một hôm trời đẹp như thế này.”
Châu Liêm Nguyệt khua mái chèo về phía Chu Kevin chỉ, lúc đến gần, anh nhìn kỹ mới phát hiện ra ở đó có một quả bóng đỏ nổi trên mặt nước, được nối bằng dây câu với một vật nặng chìm dưới đáy sông, khiến cho quả bóng dù đong đưa theo dòng nước nhưng cũng chỉ di chuyển trong phạm vi nhất định, không trôi đi quá xa.
Dùng làm gì?
Định vị ư?
Trong lòng Châu Liêm Nguyệt thoáng run lên, nhưng ngoài mặt thì vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Chu Kevin cười bảo: “Dừng lại ở đây đi, chỗ này cá dễ mắc câu hơn.”
Bọn họ thả neo xuống đáy sông, để thuyền duy trì trạng thái đứng im, sau đó bắt đầu kéo cần câu ra.
Hai người ngồi ở hai đầu thuyền, móc mồi, quăng dây, im lặng chờ cá mắc câu.
Câu cá và đàm phán giống nhau, đều là so kè xem ai có thể giữ được bình tĩnh lâu hơn.
Hiển nhiên, về phương diện này, Châu Liêm Nguyệt không hề thua kém Chu Kevin.
Chu Kevin mở miệng trước, anh ta cười bảo: “Hồi đấy bố không đồng ý chuyện của cậu với Celine, tôi lại nhiệt tình thúc đẩy, tin chắc cậu không phải vật trong ao[2].

Kết quả đã chứng minh, tôi không hề nhìn nhầm người.”
[2] Ý chỉ không phải kẻ chỉ biết núp mình, mà là người có chí lớn, sẽ làm nên chuyện.
Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Chu tổng quá khen rồi.”
“Quá quan tâm đến phụ nữ thì không được việc gì cả, với Celine là thế, với những người phụ nữ khác cũng vậy.”
Châu Liêm Nguyệt cười nói: “Chu tổng có một cuộc hôn nhân viên mãn, con trai con gái đuề huề, lời này không có sức thuyết phục lắm đâu.”
Chu Kevin cũng cười: “Đến tuổi của hai đứa, cũng nên bắt đầu cân nhắc đến vấn đề nối dõi rồi.

Celine hành xử hoang đường, cũng chẳng trông chờ được gì vào nó.

Người thừa kế nhà họ Chu do ai sinh, chuyện này hoàn toàn do cậu quyết định.

Bất kể là ai sinh, chỉ cần là con của cậu, nó cũng sẽ là con của Celine, và cũng là con cháu nhà họ Chu chúng tôi.”
Ý tứ quá dễ hiểu: Bất kể bên ngoài anh có ai khác, dù cho có con riêng cũng đều không thành vấn đề.

Chỉ duy nhất mối liên kết với nhà họ Chu là không thể cắt đứt được.

Châu Liêm Nguyệt cười nói: “Chu tổng cũng là người có con, đương nhiên sẽ hiểu, đã làm bố mẹ thì sẽ muốn cho con mình một tương lai danh chính ngôn thuận.”
Chu Kevin híp híp mắt, nhìn anh với vẻ dò xét, đúng lúc trên mặt hồ có một cơn gió làm con thuyền thoáng chòng chành.
Chu Kevin bật cười, “Lão Châu, cậu ngồi cho chắc đấy, đừng để thuyền lật.”
Chu Liêm Nguyệt nói: “Cực kỳ chắc.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Châu Liêm Nguyệt lại nói: “Nhà họ Chu hiện giờ hoàn toàn cho Chu tổng ra sức chèo chống, bất kể tôi với Celine có quan hệ như thế nào, nếu Chu tổng cần, tôi vẫn sẽ dốc hết lòng hết sức.”
Chu Kevin hoàn toàn không nghĩ thế, “Cậu nói xem, tại sao trong lịch sử ngoại giao của các triều đại trước, lại cứ phải đưa công chúa đi hòa thân? Người Trung Quốc, từ trong xương tủy rất chú trọng đến cái gọi là người một nhà danh chính ngôn thuận.

Người một nhà, đóng cửa lại dễ nói chuyện, bình thường có xảy ra chuyện gì, nếu giải quyết thì cũng phải để ý đến cái gọi là thân sơ viễn cận[3].”
[3] Có lúc là người nhà nhưng lại không thân thiết bằng với người ngoài.
Chu Kevin dừng lại, hất cằm, “Lão Châu, phao của cậu động rồi kìa.”
Châu Liêm Nguyệt quay ròng rọc, thu dây lại.
Đúng vào lúc này, một tiếng “pằng” bỗng vang lên!
Vọng lại từ sâu bên trong cánh rừng bên hồ, âm thanh vang vọng, nguyên một bầy chim nháo nhác khϊếp sợ bay lên khỏi những tán cây cao.
Là tiếng súng.
Cần câu chợt nhẹ bẫng, cá cũng thoát mất rồi.
Chu Kevin cười, “Chắc là có ông nhân viên nào vào rừng săn thỏ đấy.

Sắp qua mùa đông rồi, dạo gần đây có mấy con thỏ hoang không sợ chết, cứ lởn vởn ở quanh đây để ăn cỏ.

Thỏ nhà con gái tôi nuôi còn không đủ cỏ mà ăn.”
Anh ta vừa nói vừa quan sát Châu Liêm Nguyệt.
Nào ngờ thần sắc đối phương chẳng có chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh khiến người ta không nhìn thấu được ấy.
Châu Liêm Nguyệt buông lỏng cần câu, cũng không vội móc thêm mồi mới, chỉ gác sang một bên rồi cười: “Tiếc quá để tuột mất con cá này.”
Anh đẩy gọng kính, cười bảo: “Vẫn là nên bảo họ cẩn thận một chút thì hơn.

Nôn nóng quá, đừng nói đến thỏ, là con gì thì cũng cắn người thôi, đến lúc bị thương thì không hay đâu.”
Chu Kevin bật cười, tạm thời không đáp lại lời này.

Anh ta không rõ lúc này Châu Liêm Nguyệt thật sự không hề hoảng sợ, hay vẫn là tỏ vẻ thế mà thôi.
Châu Liêm Nguyệt bảo: “Không nói những chuyện này nữa, mất hứng, có một chuyện vui này muốn báo cáo với Chu tổng.”
“Chuyện gì?”
“Tôi biết, Chu tổng vẫn đang âm thầm đi tìm một người.

Tôi thay Chu tổng tìm ra được người ấy rồi đấy.”
Ánh mắt Chu Kevin tối lại.
Châu Liêm Nguyệt lấy một tấm hình từ trong túi áo ra, đưa cho Chu Kevin, “Anh xem thử xem, là người này phải không?”
Chu Kevin nhận lấy, liếc nhìn, ngón tay lẳng lặng siết chặt một góc tấm ảnh, “Người này đang ở đâu?”
“Tôi nghĩ, Chu tổng bỏ ra bao nhiêu công sức để tìm cho bằng được, hẳn nhiên người này rất quan trọng, nếu để cho những kẻ có dụng tâm gì với nhà họ Chu biết được thì sẽ không tốt, thế nên tôi cho người bảo vệ hắn ta rồi, tuyệt đối an toàn.

Không có sự chỉ dẫn của tôi, không ai tìm ra được, Chu tổng có thể yên tâm.”
Tức khắc, trong đầu Chu Kevin nảy sinh ra vô vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bật cười, “Lão Châu, cậu có lòng rồi.”
Người kia trước đây là thư ký của Chu Kevin, sau này phạm tội.

Hắn không mong gì khác, chỉ xin Chu Kevin bảo vệ mình, nhưng Chu Kevin không đồng ý.

Tự hắn hiểu, mình đã là một kẻ vứt đi.
Mà một kẻ vứt đi biết quá nhiều bí mật, thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cũng may hắn vẫn luôn để ý, trước khi Chu Kevin đưa cho hắn một câu trả lời khẳng định, hắn đã khởi động plan B, cầm theo hộ chiếu giả trốn sang Đông Nam Á ngay trong đêm, sau đó luồn lách sang mấy quốc gia khác, hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.
Châu Liêm Nguyệt cũng không dám chắc mình có thể tìm được thư ký của Chu Kevin, riêng chuyện này đã tốn mất của anh những ba tháng.
Anh nhờ Giải Văn Sơn liên hệ với người cuối cùng tên thư ký kia gặp trước khi xuất cảnh… là người nhà họ Tôn, kẻ có hiềm khích với nhà họ Chu.

Từ đó anh mới biết được, tên thư ký kia từng liên lạc với người nhà họ Tôn một lần, hiển nhiên là muốn bán bí mật của Chu Kevin.
Nhưng nhà họ Tôn không dám.
Bọn họ chỉ là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Chu trên phương diện kinh doanh, mà lại trong một lĩnh vực đơn lẻ.

Luận về sức mạnh, muốn chống lại nhà họ Chu, chẳng khác gì kiến càng rung cây.


Hơn nữa, chỉ sợ là một khi kẻ mạnh ngã xuống, sẽ đè chết cả đám lâu la ở dưới không chừng.

Thế nên, nếu thật sự cầm cái chuôi này để áp chế nhà họ Chu, cuối cùng chẳng biết là ai sẽ chết nữa.
Bởi vậy, khi Châu Liêm Nguyệt liên hệ với họ, họ đã dứt khoát quẳng củ khoai nóng này đi.

Châu Liêm Nguyệt muốn giải quyết triệt để người này, hay là mang hắn ta ra làm mồi để tranh nhau cắn xé, cũng không liên quan gì đến nhà họ Tôn bọn họ.
Chu Kevin thu cần câu lại, cười bảo: “Đúng lúc thời tiết đẹp, không bằng mình quay về, mở một chai rượu rồi nói tiếp chuyện này, nhỉ?”
Châu Liêm Nguyệt cười đáp: “Chu tổng là chủ nhà mà.

Khách theo chủ… Đi thôi, tôi giúp Chu tổng chèo thuyền quay về.”
Thuyền trở lại cầu gỗ, quản gia tới, kéo dây thừng buộc vào cọc.
Châu Liêm Nguyệt cùng Chu Kevin vừa nói vừa cười đi vào phòng để dụng cụ câu cá, xếp lại đồ xong thì về phòng thay quần áo.
Trong phòng của mình, Châu Liêm Nguyệt cởϊ áσ ra mới phát hiện cả lưng đầm đìa mồ hôi.
Lúc trên hồ, mỗi một câu Chu Kevin nói đều như giấu dao.
Mới vừa rồi, anh ta thật sự có ý nghĩ muốn trừ khử anh sao?
Không biết nữa.
Phải hay không, đều chỉ dựa vào một ý nghĩ của Chu Kevin.
Châu Liêm Nguyệt thay quần áo rồi đi ra vườn hoa.
Chu Kevin mở một chai Champagne, rót cho mỗi người một ly.
Anh ta ngồi xuống ghế mây, hai chân vắt chéo gác lên cái bàn tròn làm bằng mây, cười bảo: “Lấy hợp đồng ra đây xem nào… Tôi nghĩ, hẳn là cậu có chuẩn bị trước khi đến.”
Châu Liêm Nguyệt lấy tập tài liệu ra.
Chu Kevin cắn điếu xì gà, mở ra xem, “Ồ, rất có thành ý.”
Châu Liêm Nguyệt bình tĩnh nói: “Cũng không giấu gì Chu tổng, mặc dù chắc chắn Chu tổng không tin, nhưng tôi làm như vậy thật sự chỉ là vì để giải trừ quan hệ với Celine.”
Chu Kevin nhíu mày, “Tôi lại phức tạp hóa vấn đề à?”
“Nếu nhất định phải nói vậy.

Thì, đúng.”
Con người Chu Kevin có một ưu điểm, người có thể khiến anh ta thật lòng khâm phục, anh ta sẽ không ra chiêu ngầm, mà sẽ cùng người ta ngồi xuống hai đầu bàn cờ để phân cao thấp.
Châu Liêm Nguyệt cũng coi như là người anh ta biết từ khi còn nhỏ, con người này làm việc rất có phong thái của một vị tướng lĩnh.

Khi đó, anh ta vẫn còn chịu sự kèm cặp của ông già nhà họ Chu, cậu hai rượu chè cờ bạc gái gú đủ cả, không làm nên trò trống gì, cô ba Celine thì chỉ mải hẹn hò yêu đương, càng không gánh vác nổi gia nghiệp, chỉ có Châu Liêm Nguyệt.

Anh ta dường như đã tìm được một vị phụ tá đắc lực, không đến ba năm đã ép ông già lui về hậu phương, để anh ta trở thành người đứng đầu.
Dạng người này, nếu là người một nhà còn dễ nói chuyện, nếu thành kẻ thù… Đây cũng là lý do tại sao, trong một khoảnh khắc, anh ta thật sự nảy sinh ý định trừ khử.
Châu Liêm Nguyệt có thể thần không biết quỷ không hay mà nắm được nhược điểm để uy hϊếp nhà họ Chu, lật ngược cả ván bài, đây là bản lĩnh của anh, anh ta tâm phục khẩu phục… cũng không thể không phục.
Chu Kevin cười nói: “Hôm nào đó, tôi nhất định phải gặp cô gái ép cậu đến mức này một lần.”
Châu Liêm Nguyệt cười, “Mong là có cơ hội này.”
Châu Liêm Nguyệt ở lại trang viên của Chu Kevin một đêm, sáng hôm sau liền rời đi.
Đến tối, Chu Celine ký tên vào bản thỏa thuận kia.
Gặp lại Châu Liêm Nguyệt, trợ lý Hứa thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta nói: “Châu tổng, hình như hôm qua tôi nghe thấy tiếng súng.”
Châu Liêm Nguyệt hờ hững bảo: “Tiếng súng gì cơ? Tiếng mở Champagne đấy.”
Trợ lý Hứa nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ báo cáo chuyện chính: “Chủ tịch Châu Quý Phan đã biết chuyện anh muốn giải trừ quan hệ với cô Chu Celine, bảo anh tranh thủ thời gian sớm về nước báo cáo với ông ấy.”
Châu Liêm Nguyệt lạnh giọng nói: “Bảo với ông ta, chuyện riêng của tôi không cần phải báo cáo với ông ta.”
Trợ lý Hứa gật đầu, lại nói thêm: “À phải rồi, có một chuyện, tôi tự quyết định.”
Châu Liêm Nguyệt liếc anh ta, “Cậu nói thử xem.”
Trợ lý Hứa: “Tôi không đặt vé máy bay về đêm nay.”
“Tốt nhất là cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Trợ lý Hứa cười bảo: “Tôi giúp anh đặt vé máy bay đi Paris vào sáng mai rồi.”
Châu Liêm Nguyệt im lặng.
Trợ lý Hứa biết anh đã hiểu, bèn cười nói: “Sáng mai cô Nam đến Paris, tham dự hoạt động của tuần lễ thời trang.”
Châu Liêm Nguyệt: “Trừ tiền thưởng.”
Trợ lý Hứa: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận