Nam Gia mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Châu Liêm Nguyệt lẳng lặng vào phòng, thả cả cơ thể nặng trịch xuống cạnh cô.
Giữa bóng tối, cánh tay anh ôm lấy thắt lưng cô, nhiệt độ cơ thể nóng hơn hẳn bình thường, trên người ám hỗn hợp nồng nặc của rượu và thuốc lá, anh nằm xuống không lâu thì đã nặng nề hít thở đều đều.
Lúc mở mắt, Nam Gia nhận ra đây không phải là mơ.
Người bên cạnh cô áo quần nhăn nhúm, mùi rượu ngâm cả đêm, lúc này thấm vào hơi thở thành một thứ vũ khí sinh học vô cùng kinh khủng.
Nam Gia ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ chuyện gặp phụ huynh không thuận lợi đã đả kích anh, khiến anh nửa đêm chạy ra ngoài uống rượu giải sầu?
Nam Gia giơ tay đẩy Châu Liêm Nguyệt.
Từ cổ họng anh phát ra một tiếng ậm ừ khô khốc.
“Anh tỉnh lại đi xem nào.”
Nam Gia đẩy liên tục mà Châu Liêm Nguyệt vẫn không mở mắt, chỉ khàn giọng hỏi một câu: “… Làm sao thế?”
“Đêm qua anh ra ngoài uống rượu à?”
Châu Liêm Nguyệt chậm chạp đáp: “… Ừm.”
“Sao không gọi em?”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Nam Gia ôm đầu anh, dùng sức nâng dậy.
Châu Liêm Nguyệt nhíu mày, cuối cùng cũng phải nâng mí mắt lên, “… Gì?”
“Em hỏi là, anh đi uống rượu mà sao không gọi em đi cùng?”
Châu Liêm Nguyệt giang cánh tay, quàng lên vai cô, nói bằng giọng mơ hồ: “… Cho anh ngủ một lúc, dậy còn đi ăn vằn thắn tôm.”
“… Vằn thắn tôm cái gì cơ?”
Lần này, mặc kệ Nam Gia lay thế nào, Châu Liêm Nguyệt cũng không nhúc nhích.
Bất đắc dĩ, Nam Gia đành phải đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.
Phía sau bỗng nhiên có tiếng cười khẽ.
Cô quay ngoắt lại.
Châu Liêm Nguyệt đã mở mắt, ánh nhìn xen lẫn giữa tỉnh táo và nhập nhèm như đang trêu tức cô.
Nam Gia cầm gối đập anh một cái, anh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhắm hờ mắt lại.
“Vằn thắn tôm cái gì?”
“Bố em bảo tối mình về nhà ăn cơm.”
Nam Gia sửng sốt, “… Đêm qua anh đi tìm ông ấy à?”
Châu Liêm Nguyệt không đáp.
“Tửu lượng của bố em ghê gớm lắm đấy.”
Châu Liêm Nguyệt giơ tay lên, chìa ra ba ngón.
Nam Gia: “…Uống ba tuần rượu?”
“Lén lút đi nôn ba lần.”
“Ông ấy cũng ác thật đấy… Thế này chẳng phải là ép chết người ta à!”
Châu Liêm Nguyệt chỉ đáp: “Nên thế mà.”
“Thế… anh nói gì với ông ấy?”
Châu Liêm Nguyệt lại im lặng.
Nam Gia ghé sát lại, thổi hơi vào tai anh.
Anh không chịu ngứa nổi, giơ tay lên che tai lại.
Nam Gia cậy tay anh ra, anh liền tóm chặt lấy tay cô.
Cô vùng vẫy một lúc thì Châu Liêm Nguyệt cũng thả lỏng tay, anh ngồi dậy, đặt hai chân xuống đất, định đi tắm rồi ngủ tiếp.
Nam Gia vẫn gặng hỏi: “Rốt cuộc là nói gì thế?”
Động tác cởi cúc áo của Châu Liêm Nguyệt không hề dừng lại, “Không nói đến chuyện của Thiệu Tòng An.”
“Em biết anh sẽ không nói.
Ngoài chuyện đấy ra thì sao?”
Châu Liêm Nguyệt cởi phăng cái áo sơmi nồng mùi rượu và thuốc lá, quẳng lên giường, “Quên rồi.”
“…”
Cởi cả áo và quần dài, Châu Liêm Nguyệt đi vào phòng tắm.
Như thể không chịu nổi cái cảm giác bí bách nặng mùi này, anh cúi người, vặn vòi, xối nước ướt đầu.
Anh đứng thẳng dậy, vuốt bọt nước dính trên mặt và tóc, rồi lấy bàn chải đánh răng.
Nam Gia bám theo anh không rời, tiếp tục gặng hỏi.
Lần này, câu trả lời của Châu Liêm Nguyệt biến thành: “Em đoán xem.”
“…”
Đánh răng rửa mặt xong, Châu Liêm Nguyệt đi vào buồng tắm, tới dưới vòi hoa sen.
Nam Gia dựa vào bồn rửa mặt, vừa bóp kem đánh răng vừa bảo, “Anh mà không nói, cả ngày hôm nay em sẽ bám lấy anh.”
Cách tiếng nước, từ buồng tắm đứng truyền ra một tiếng cười khe khẽ.
Đánh răng xong, Nam Gia súc sạch bọt rồi lại thong thả bóp sữa rửa mặt.
Châu Liêm Nguyệt đang nghi hoặc sao cô không “bật lại”.
Vừa đưa mắt lên thì đã thấy có một bóng người ngay ở ngoài tấm cửa kính lờ mờ.
Cô cầm tay nắm, kéo cửa ra, im lặng đi vào.
Những chuyện tiếp theo diễn ra đứt quãng giống như thước phim bị xước.
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu, vừa lúc đón lấy tầm mắt ngước lên của cô, ánh mắt cô trong veo như viên ngọc ngâm trong đáy nước, nhưng vẻ tươi cười này lại ma mị mê hoặc như tiếng ca của yêu nữ Siren[1] vậy.
[1] Là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, những sinh vật nửa người nửa chim thường dùng giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ say đắm, từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển, lạc vào những hòn đảo của họ.
Cô cười hỏi: “…Muốn em tiếp tục không?”
“…”
“Anh biết điều kiện mà.”
Châu Liêm Nguyệt nhắm mắt lại, thở dài một hơi, giơ tay lên ghì gáy cô, “… Nói cho em ngay đây.”
***
Tắm xong, nằm lên giường, cơn mệt mỏi lại như dòng nước ấm dìm ngập đầu Châu Liêm Nguyệt.
Phòng khách sạn cấm hút thuốc, không thể nâng cao tinh thần nổi, nhưng Nam Gia lại quyết không cho anh ngủ.
“Anh đồng ý với em rồi cơ mà, đồ lừa đảo.
Không nói thì sau này không còn lần nào nữa đâu…”
Châu Liêm Nguyệt tỉnh táo trong nháy mắt, lo nghĩ cho sau này, anh chỉ có thể đầu hàng.
Anh nâng tay lên, vắt ngang qua mắt, im lặng giây lát rồi mới nói: “Cũng không nói gì nhiều.
Tính bố em giống người trong giang hồ, thành ra lại dễ nói chuyện.
Đinh cứng vẫn dễ giải quyết hơn đinh mềm mà.”
“Thế cụ thể anh nói như nào?”
“Thì nói thật thôi.
Chuyện của anh, của bố mẹ anh, chuyện về Châu Quý Phan, về nhà họ Chu, chuyện của em… về cái khó của em, yêu đương rồi chia tay với Thiệu Tòng An, đối phương vì yêu sinh hận nên phong sát em.”
“… Bố em tin?”
“Uống đến lúc ngà ngà rồi, nói gì ông ấy cũng tin hết.”
“…”, cô biết mà, chỉ cần Nam Trọng Lý chịu cho cơ hội, thì luận về việc nói chuyện, ông không bao giờ thắng nổi Châu Liêm Nguyệt.
“Anh nói cả chuyện của anh à?…”
Châu Liêm Nguyệt “ừm” một tiếng, “Cũng không sao hết.
Ông ấy hiểu rõ thì mới yên tâm được.
Tuy là đến cuối cùng vẫn không hoàn toàn yên tâm, dù sao hai đứa mình ngay từ đầu…”
“Cảm ơn anh.”, Nam Gia biết, với Châu Liêm Nguyệt, để nói ra chuyện này khó khăn đến mức nào.
Châu Liêm Nguyệt nhấc tay ra, mở một mắt nhìn cô, “Cảm ơn cái gì.
Chuyện của em lại không phải chuyện của anh à?”
Nam Gia nằm xuống, ôm eo anh, “Ngày trước em rất hay cãi nhau với bố, hai bố con em đều thẳng tính, nóng lên là không kìm lại được.
Sau khi mẹ em mất thì mới tốt lên được một chút… Thật ra ông ấy là người cực kỳ cố chấp, chuyện mẹ em mất là sự đả kích rất lớn với ông ấy, sau này, trong nhiều việc, ông ấy lại càng cố chấp hơn.
Em biết ông ấy thương em, em cũng không nên giấu, nhưng chuyện của Thiệu Tòng An không giống với những chuyện bình thường khác… Ông ấy mà biết thì chắc chắn sẽ tự hận mình, làm chồng làm cha đều thất trách, còn chẳng bảo vệ nổi hai người mình yêu nhất.
Bây giờ em không ở cạnh ông ấy, nếu nói cho ông ấy biết, cũng chỉ có mình ông ấy tự giải quyết thứ cảm xúc này, em không yên tâm.”
Châu Liêm Nguyệt thuận đà vươn tay ôm vai cô, “Thế thì để bố em yên tâm, em về ký tên đi.”
“Sao anh lại…”
“Anh hứa với bố em, nếu như ly hôn với em, một nửa tài sản của anh sẽ chia cho em.
Ông ấy nói muốn xem bản thỏa thuận, về nhà còn phải ký thêm bản này nữa.”
“…”, Nam Gia không nhịn được, “Em phải gọi điện thoại cho bố mới được.”
Châu Liêm Nguyệt dùng sức kéo cô về, “Nói cái gì, lời nói ra rồi còn thu về được à?”
“Nhưng mà…”
Châu Liêm Nguyệt cười, “Cứ thế đi, giải quyết nhanh gọn.
Còn chuyện gì không? Không còn thì anh ngủ tiếp đây…”
“Hôm qua hai người uống đến mấy giờ?”
“Hơn bốn giờ.”
“Thế anh mau ngủ đi.”
Nam Gia đọc sách suốt cả buổi sáng, đến giữa trưa thì Châu Liêm Nguyệt tỉnh lại.
Hai người ăn trưa xong, vừa lúc bầu trời rải xuống một cơn mưa phùn.
Ngày mùa hạ, mọi thứ đều xanh tươi mát mắt hơn hẳn, như được phủ một lớp kính lọc.
Nam Gia đứng trước khung cửa sổ sát đất một lát, bỗng cô bảo: “Đi với em đến một nơi này.”
Rời khỏi phòng, hai người đi xuống hầm đỗ xe.
Ngày hôm qua, cả đi cả về đều ngồi xe của khách sạn, nhưng chiếc Bentley đen hôm nay, Nam Gia mơ hồ cảm thấy biển số xe có chút quen mắt.
Châu Liêm Nguyệt bấm chìa mở khóa xe.
Lên xe, vừa nổ máy, điện thoại của Nam Gia đã hiện lên yêu cầu kết nối của Carplay.
Cô sực hiểu ra, đây là chiếc xe anh từng lái khi đến Nam Thành, hai người còn vừa đi vừa chọn bài hát.
Nam Gia cười hỏi: “Đúng là xe của anh thật à? Anh không ở Nam Thành, mua xe làm gì? Bình thường để ở đâu?”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, cuối cùng vẫn quyết định nói thật, “Vốn dĩ không phải là xe của anh, mà là của một người bạn làm ăn, hồi đấy anh mượn đi một hôm, sau mới mua lại.”
“…”
Nam Gia không hiểu nổi cách làm việc nhanh gọn của những người có tiền, nhưng lại cảm thấy rất… lãng mạn.
Không thể phủ nhận, màn yêu cầu kết nối bluetooth tự động kia thật sự là một điều bất ngờ.
Châu Liêm Nguyệt nói: “Sau này chắc sẽ có nhiều cơ hội lái hơn.”
Nam Gia nhoẻn miệng cười tươi rói.
Đi ngang qua một cửa hàng hoa, Nam Gia bỗng bảo Châu Liêm Nguyệt dừng xe.
Cô xuống xe, đi khoảng mười phút, lúc quay về thì trong tay có thêm một bó hoa, không phải loại cúc trắng thông thường, mà là một bó cúc Marguerite, đóa hoa nhỏ, nhị vàng ươm, rất hay thấy trong những bụi cỏ dại ven đường vào ngày xuân.
Châu Liêm Nguyệt đã đoán được là cô muốn đi đâu.
Xe đi tiếp về phía trước, Nam Gia ôm bó hoa, dọc đường chỉ cho anh xem, chỗ này là quán trà sữa cô và bạn học hay mua, chỗ kia từng có một quán văn phòng phẩm, chỗ kia nữa từng có một quán net…
Bất chợt, biển hiệu của trường trung học ngoại ngữ Nam Thành xuất hiện, Nam Gia kích động reo lên: “Trường cũ của em kìa!”
Tòa nhà trong màu sơn trắng trang nghiêm và tháp chuông nhọn sừng sững, nhìn qua cửa sổ, bóng dáng ngôi trường nhanh chóng bị thay thế bằng màu xanh thẫm của hàng liễu bên đường.
Giữa một buổi chiều mưa phùn bay bay, anh có cảm giác như được lướt qua cuộc sống sinh động năm mười tám tuổi của cô.
Đi thêm một lúc nữa, Châu Liêm Nguyệt liếc ra ngoài một cái, rồi thản nhiên nói: “Nhà cũ của cụ nội anh kìa.”
Nam Gia quay ngoắt sang, chỉ kịp nhìn thấy bức tường trắng, mái ngói đen, cánh cổng gỗ sơn màu đen xám, trên bờ tường có hai tầng song chắn chạm gỗ, cũng phủ lớp sơn đen cũ kĩ y hệt.
“Em muốn đến xem.”
Châu Liêm Nguyệt cười bảo: “Để lần sau đi.
Chẳng biết ai đang giữ chìa khóa, để anh về hỏi thăm xem sao đã.”
Qua khu phố cổ, xe đi thẳng về phía ngoại thành.
Dù trời mưa, nhưng người đến viếng mộ vẫn rất nhiều.
Nam Gia mặc một bộ váy liền thân màu đen, ôm bó cúc Marguerite, đi trước dẫn đường.
Đi qua con đường đá chìm trong những lọn cỏ lởm chởm, cô thoáng dừng lại, rẽ sang phải.
Một ngôi mộ với tấm bia bằng đá cẩm thạch, trên bia có một tấm ảnh, một gương mặt với đôi mắt sáng ngời, dịu hiền.
Nam Gia ngồi xổm, đặt bó hoa xuống, rồi bắt đầu nhặt cỏ dại ở xung quanh mộ.
Châu Liêm Nguyệt đứng nhìn giây lát rồi cũng ngồi xuống theo, xắn ống tay áo hỗ trợ.
Anh hỏi cô: “Em không nói gì à?”
“À… Quen rồi.
Cảm giác nói gì cũng kỳ quặc.
Chắc là mẹ biết trong lòng em đang nghĩ gì.”
Châu Liêm Nguyệt cũng im lặng luôn.
Một lát sau, Nam Gia lên tiếng trước, “Em từng nói, có một khoảng thời gian, em đã nghĩ đến chuyện kết thúc sinh mệnh, nhớ không?”
“Ừm.”, Châu Liêm Nguyệt liếc cô.
“Tâm trạng hồi đấy, giờ nhớ lại tự dưng lại có cảm giác hơi màu mè hoa mĩ.
Tại vì em còn thật sự từng nghĩ đến việc sẽ khắc gì lên bia mộ cơ đấy.”
“Muốn khắc gì?”
“Nhiều lắm.
Danh ngôn của Schopenhauer này, thơ của Shelley này, hoặc kỳ cục hơn là: Nơi này mai táng một linh hồn bị sát hại nhưng vẫn luôn thuần khiết.”, Nam Gia khẽ bật cười, “Ngây thơ thật.”
Châu Liêm Nguyệt lẳng lặng nhìn cô một lát, rồi điềm tĩnh nói: “Nếu anh chết trước em…”
Nam Gia lập tức ngắt lời anh: “Nói linh tinh cái gì đấy.”
Châu Liêm Nguyệt vẫn nói tiếp, “Trên bia mộ, anh muốn khắc tên em.”
Nam Gia ngẩn người.
Thật kỳ lạ, trong hoàn cảnh thế này, nói một câu kỳ quặc như vậy, nhưng lại có cảm giác như một lẽ rất tự nhiên.
“… Nếu chết sau em thì sao?”, cô bất giác nhỏ giọng hỏi.
Giọng Châu Liêm Nguyệt trầm xuống, như làn mưa bụi vuốt qua má cô, thấm vào cả trái tim.
“Những ngày tháng cô đơn tẻ nhạt sau khi em đi, chính là bia mộ cho quãng đời còn lại của anh.”
***
Rời khỏi nghĩa trang, lái xe trở về thành phố, thì đã gần đến giờ cơm tối rồi.
Trên đường về nhà, Nam Gia rào trước: “Trong nhà em chẳng có gì để xem cả đâu.
Ngày xưa không ở đấy, lúc em lên cấp Ba thì chuyển nhà, nhà cũ bán mất rồi.
Mọi kỉ niệm đều chẳng còn nữa, sau khi mẹ em mất, bố em cũng hối hận, bảo là biết thế đã không bán.
Có một lần thử tìm chủ mới để hỏi mua lại, nhưng người ta vừa mua nhà xong là đã sửa sang hết toàn bộ rồi.”
Châu Liêm Nguyệt cười, “Thế nên anh mới tặng căn nhà kia cho em.”
“… Anh cũng giỏi tận dụng thời cơ ghê đấy.”
Xe đỗ lại trước cửa khu chung cư, Nam Gia dắt tay Châu Liêm Nguyệt đi vào.
Trước kia ở tòa nhà cũ, còn có mấy người hàng xóm quen mặt, gặp là sẽ chào hỏi, thấy nhà nào có người dẫn khách về là kiểu gì cũng thì thầm to nhỏ vài ba câu.
Giờ trong khu này toàn người lạ, Nam Gia cảm thấy có người nhìn mình, nhưng chắc hẳn là do cô xuất hiện trên màn ảnh mà thôi.
Quẹt thẻ mở thang, lên tầng.
Ra khỏi thang máy, một tầng chia làm bốn căn hộ, rẽ trái là đến nơi.
Nam Gia mở túi xách lấy chìa khóa.
Chốt cửa được vặn mở, cánh cửa vừa hé ra, một mùi hương nồng đậm đã bay tới, là mùi nước canh chan vằn thắn tôm.
Nam Gia mở tủ giày, lấy cho Châu Liêm Nguyệt một đôi dép lê của Nam Trọng Lý.
Cùng lúc đó, cô nói: “Bố, bọn con về rồi.”
Châu Liêm Nguyệt cảm thấy, có thứ gì đó trong lòng đang lộp độp rơi xuống..