Chu Nam bĩu môi, chế giễu nói: "Ha, buồn cười thế! Cái loại ăn nhờ ở đậu, tốt xấu gì nhà họ Lạc cũng nuôi nấng cô tám năm trời, mới được gả cho nhà giàu đã trở mặt không nhận người, cũng không nhìn xem nhờ vinh quang của ai mới được làm dâu nhà giàu! ”"Vinh quang của ai cơ?" Thời Tiểu Tiểu hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, giận dữ nói: “Dù sao cũng không phải dính vinh quang của chủ nhân chó Lạc Hoài Cẩn của ông đầu đồ ngu!”"Cô mắng ai là chó đấy!" Mặt Chu Nam đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thời Tiểu Tiểu.
Nhưng hắn ta biết lúc đó Thời Tiểu Tiểu rất giỏi võ, rốt cuộc không dám làm càn quá, cố ý duy trì khoảng cách với cô ấy.
"Mắng ông đấy, đồ chó Pug!” Thời Tiểu Tiểu không chút yếu thế mắng.
m.
"Cái con nhóc thối tha này, sao lại mắng người chứ! Quả nhiên giống như Lạc Y Y, cái đồ mất dạy!” Chu Nam tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhưng vẫn không dám động thủ.
"Đồ chó Pug, ông nói ai mất dạy!” Tính tình của Thời Tiểu Tiểu lập tức nổ tung, giơ tay lên muốn đánh người.
Lạc Y Y vội vàng tiến lên một bước ngăn cản cô ấy, ý bảo cô ấy đừng xúc động.
Cô đến chỉ là muốn lấy lại đồ ông ngoại để lại cho cô thôi, không muốn tới nơi này gây sự.
Thời Tiểu Tiểu nhíu mày, rất không đồng ý với thái độ yếu đuối như Lạc Y Y.
Lạc Y Y trấn an, nắm chặt tay cô ấy, ghé sát vào bên tai cô ấy thấp giọng nói: " Bình tĩnh đi chị, tiên lễ hậu binh! ”Nếu có thể tốn chút miệng lưỡi để lấy được đồ, bị mắng cô cũng nhận, nếu người của trung tâm y học cổ trường này vẫn sống chết không chịu giao đồ, lại động thủ cũng không muộn!Thời Tiểu Tiểu cũng không đồng ý với cách làm của cô lắm, theo cô ấy thấy, cách xử trí tốt nhất đối phó với loại chó Pug này hẳn là đánh nhau một trận, khách sáo làm quần què gì!Nhưng chuyện này rốt cuộc là chuyện của Y Y, cô ấy cũng không thể đem ý chí của mình áp đặt cho Y Y được.
Nhưng nếu cô ấy cần phải đánh ai đó trong một thời gian, cô ấy chắc chắn sẽ đánh ba người trong gia đình thối tha kia!Sợ mình nhịn không được động thủ, cô ấy dứt khoát quay lại bên cạnh xe, xe sang đẹp hơn cái ông già chó Pug nhiều!Chu Nam thấy Thời Tiểu Tiểu lui ra phía sau, nhất thời thay đổi thái độ sợ hãi, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào Lạc Y Y, vẻ mặt khinh thường.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lạc Y Y nở lên nụ cười nhàn nhạt, tận lực khách khí nói: “Chú Chu, hôm nay tôi tới là muốn lấy đồ tôi để ở trung tâm, phiền chú giúp cháu.
”"Không được!” Chu Nam không chút do dự từ chối: "Không có sự cho phép của ngài Lạc, ngoại trừ nhân viên của trung tâm, không ai được phép bước chân vào quầy sau.
”Lạc Y Y cũng không tức giận, cô biết không dễ dàng như vậy.
Tiếp tục duy trì nụ cười khiêm tốn nói: “Tôi là bác sĩ y học cổ truyền nổi tiếng của trung tâm Lạc thị, cũng coi như nhân viên của trung tâm rồi!”"Ha!” Chu Nam cười lạnh, đắc ý nói: “Thật ngại quá, ngài Lạc đã tháo biển hiệu của cô xuống rồi, từ giờ trở đi cô không còn là người của trung tâm nữa!”Nụ cười trên mặt Lạc Y Y cứng đờ, đáy mắt tràn đầy tức giận.
TRung tâm y học cổ truyền Lạc thị đã tồn tại mấy trăm năm, có một quy định là một khi ai đã được treo bảng tên là bác sĩ của trung tâm này thì sẽ không bao giờ gỡ xuống, trừ khi họ chết thôi.
Bảng tên của cô ở Trung tâm y học Lạc thị là ông ngoại tự tay treo, Lạc Hoài Cẩn dựa vào cái gì mà dám gỡ xuống!Khuôn mặt cô lạnh đi, lạnh lùng nói: “Trong mắt các người còn có ông ngoại tôi không!”"Buồn cười!” Chu Nam cười nhạo: “Một triều thiên tử một triều thần, bây giờ y quán là của ngài Lạc, tất nhiên là do ngài Lạc có quyền quyết định, ngái ấy muốn gỡ ai thì gỡ thôi!”Lạc Y Y cười lạnh, trung tâm này là của Lạc Hoài Cẩn lúc nào vậy?Có sự đồng ý của cô chưa?Lúc trước khi ông ngoại còn sống đã tỏ thái độ rõ ràng, cổ phần của trung tâm y học này cô một nửa và Lạc Hoài Cẩn một nửa, chỉ vì cô còn chưa trưởng thành, cho nên tạm thời do Lạc Hoài Cẩn kế thừa tất cả.
Ông ngoại còn cố ý bảo Lạc Hoài Cẩn ở trước giường bệnh của ông thề, ngày sau, khi cô trưởng thành, có thể lấy lại phần thuộc về cô bất cứ lúc nào cô muốn.
Bây giờ ông ngoại vừa qua đời chưa đến nửa năm, Lạc Hoài Cẩn đã làm trái lời thề, thật sự cho rằng ông ngoại đi rồi, cho nên hắn muốn làm gì thì làm!.