Tay trái Lạc Y Y giơ cặp sách lên đỡ, đồng thời tay phải nắm lấy ngân châm đâm thật chính xác vào nách hắn ta.
"Á!” Chu Nam kêu lên thảm thiết, thân thể cứng đờ như bị tai biến, không thể động đậy.
Lạc Y Y nhấc chân nhẹ nhàng đá vào mông hắn ta, hắn ta sững sờ ngã thẳng xuống như một pho tượng.
"Bụp" một tiếng, cả cái mặt đều đập xuống đất, xương sống mũi truyền đến đau đớn như đứt gãy, lập tức trán cũng cảm nhận được một trận đau nhức, sau đó là miệng, cũng đến răng, miệng đầy mùi máu tươi.
Hắn ta đau đến suýt chút nữa ngất đi, nước mắt không khống chế được trào ra.
Thân thể hắn ta hoàn toàn không nhúc nhích được, cứng đờ nằm úp sấp trên mặt đất với tư thế "ngũ thể", chỉ có thể dùng khóe mắt quét tới hai chân đi giầy vải và bắp chân trắng nõn thon nhỏ của Lạc Y Y.
Hắn ta vừa hận vừa giận, tức giận đến hàm hồ mắng “Lạc Y Y… Cô là đồ khốn nạn khụ khụ khụ!”Hắn ta vừa mở miệng, máu chảy ra, đổ vào trong khoang mũi, làm cho hắn ta bị sặc không thể nói thêm lời nào được nữa.
Lạc Y Y nhìn hắn ta bằng ánh mắt miệt thị, cười lạnh nói: "Hừ! Một con chó ngoan không chặn đường chủ!” Sau đó hờ hững xoay người, sải bước đi vào trong trung tâm.
Có Thời Tiểu Tiểu dọn đường sẵn, nên Lạc Y Y đã tiến vào trung tâm mà không cần phải tốn nhiều sức lực, hơn nữa dùng Chu Nam làm gương cũng quá là hiệu quả, những người khác trong trung tâm đều trốn ra xa, không dám ngăn cản cô nữa.
Cô đi thẳng đến tủ đồ nơi thường cất đồ cá nhân của mình, tra chìa khóa vào mở ra, hai mắt lập tức mở to.
Tủ khóa trống rỗng, không có gì!Trong lòng cô hoảng hốt, tất cả ý thức lập tức bị tức giận bao trùm, tức giận xoay người, chất vấn mọi người phía sau: “Ai đã động vào đồ của tôi!”Mọi người im lặng cúi đầu, lựa chọn giả câm giả điếc.
Thời Tiểu Tiểu một cước đạp ngã tủ, cầm lấy một cái cân cân thuốc trên quầy, chỉ vào mọi người uy hiếp nói: “Giả vờ không biết hết chứ gì, có phải muốn nếm thử côn pháp của quán quân võ thuật này hay không, hả? ”Người trong y quán run lên, theo bản năng trốn về phía sau.
Sắc mặt của Lạc Y Y trắng bệch như tuyết, lạnh lùng đến đáng sợ, đôi mắt đỏ như máu, tràn đầy sát ý.
Cô giơ tay lên chỉ qua mọi người, gằn từng chữ nói: “Giao đồ ra thì tôi sẽ thả các người đi!”"Không… không ai trong chúng tôi đụng vào cả… hình… hình như cô cả Tinh Văn… có đụng vào chỗ đó một lần! " Có người run rẩy trả lời, hai tay run rẩy như cái sàng trấu.
Trái tim Lạc Y Y trầm xuống, đã bị Lạc Tinh Văn lấy đi, lần này không ổn rồi!Thời Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt khó coi của cô, trong lòng cũng hiểu ra, một tay kéo cánh tay cô, trầm giọng nói: "Đi, để chị dẫn em đi tìm Lạc Tinh Văn, nếu cô ta dám không trả lại, chị sẽ đá vỡ cái đầu heo của cô ta ra!”"Ồ, nhà vô địch võ thuật mạnh miệng quá nhỉ!”Thời Tiểu Tiểu vừa dứt lời, Lạc Tinh Văn đã chống nạnh đi vào.
Cô ta đứng trước mặt Lạc Y Y và Thời Tiểu Tiểu, ánh mắt nhìn lướt qua một đống hỗn độn trong quán, lông mày nhíu lại, mặt lộ ra tức giận.
"Hai người, hai người dám vào đây làm loạn sao!” Cô ta nổi giận gầm lên, đưa tay lên chỉ vào mũi Thời Tiểu Tiểu và Lạc Y Y mắng: “Dám đến Trung tâm y học cổ truyền của Lạc thị làm càng, xem cậu tôi biết thì có gông cổ các người bỏ vào tù hay không!”Nghe Lạc Tinh Văn nhắc tới cậu, Lạc Y Y càng tức giận hơn.
Phó Xuân Hỉ là cậu của Lạc Tinh Văn, là một tên lưu manh địa phương nổi tiếng trong khu phố gần đây, ngày thường không làm chuyện tốt, ăn uống đánh bạc, làm đủ thứ chuyện rắc rối.
Hắn thấy Lạc Y Y xinh đẹp, vì cô không có sự bảo bọc của ba mẹ nên hay bắt nạt cô, nhiều lần lén lút động tay động chân với cô, bị ông ngoại phát hiện, cầm gậy rượt đánh mấy lần.
.