Thế nhưng bọn họ có quá nhiều người, có làm tổn thất một vài người thì cũng vô dụng thôi, trên người hai người nhanh chóng lại bị gậy bóng chày đập trúng, kêu thảm thiết liên tục.
Bỗng nhiên, Phó Xuân Hỉ giơ gậy bóng chày lên, hung hăng ném lên đầu Lạc Y Y.
"Cốp" một tiếng, trán Lạc Y Y bị đập trúng, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được phồng lên một vết sưng lớn, máu tươi ào ào chảy xuống.
Thân thể cô không khống chế được run lên, ngất đi.
"Y Y!” Thời Tiểu Tiểu hô to, liều mạng bảo vệ Lạc Y Y dưới thân, sau lưng cô ấy lập tức tránh không kịp một cây gậy hung hăng đập tới.
Cô ấy nghiến răng cố gắng chịu đựng, dù như thế nào cũng không để gậy đập vào người Lạc Y Y.
Ngay khi cô ấy sắp tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy một tiếng phanh chói tai truyền đến.
Tất cả mọi người đều bị anh thanh chói tai này hấp dẫn, bất giác dừng động tác lại.
Thời Tiểu Tiểu cũng nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đại đạo trước cửa trung tâm y học, một loạt xe cao cấp xếp thành hàng dài, lập tức chặn hết đường lớn, cũng nặng nề vây quanh trung tâm y học Lạc thị.
Lập tức cửa xe đồng thời mở ra, một đám đàn ông cao to lực lưỡng áo đen đeo kính râm từ trên xe đi xuống, mỗi người một cây dùi cui điện, lần lượt xếp hàng, đến trước xe của Lạc Y Y.
Phó Xuân Hỉ hiển nhiên cũng chưa từng thấy qua trận chiến này, hắn ta nhướng mày, vác gậy bóng chày lên vai, đẩy mọi người ra, sải bước đi lên, nghiêng đầu nhìn về phía cuối dòng người.
Cuối cùng là một chiếc xe thương mại màu đen, một vệ sĩ tiến lên mở cửa xe.
Ngay sau đó một chân dài bước ra khỏi xe, ngay sau đó một người đàn ông được cung kính chào đón.
Anh mặc một thân âu phục tỉ mỉ tỉ mỉ, khe quần thẳng tắp, cúc áo và khuy áo cũng buộc tỉ mỉ tỉ mỉ, giày da lại được đánh bóng sáng choang, sau đó là nhìn đến người.
Thời Tiểu Tiểu nhịn không được cảm thà, dáng người này đẹp quá! Không hề thua kém người mẫu nam chút nào!Người đàn ông càng đến gần, cô ấy dần dần thấy rõ mặt người đàn ông, nhịn không được ngạc nhiên đến mức hít sâu một hơi!Người đàn ông này đẹp trai quá đi!Làn da anh trắng sáng, mày rậm như mực, đôi mắt tinh anh lộ ra ba phần tức giận, bảy phần lạnh lùng, toàn thân tản mát ra một loại khí vương giả nhìn xuống thiên hạ, khiến người ta không dám tới gần, thậm chí không dám nhìn trộm.
Anh bước tới trước mặt Phó Xuân Hỉ, ánh mắt lạnh như băng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua chiếc xe sang bị đập đến gần như bị biến thành phế liệu, biểu cảm cũng không có biến hóa quá lớn.
Lập tức ánh mắt của anh nhìn về phía Thời Tiểu Tiểu và Lạc Y Y đang chật vật ôm lấy nhau trong xe, hơn nữa nhìn thấy Lạc Y Y đang lâm vào hôn mê, chân mày chợt nheo lại, mặt không chút thay đổi trên mặt rốt cục hiện lên một tia phẫn nộ.
Ánh mắt của anh cuối cùng cũng chuyển đến trên người Phó Xuân Hỉ, vừa mở miệng, nhiệt độ xung quanh tựa như lập tức giảm xuống dưới 0 độ.
"Mày muốn gì?”Phó Xuân Hỉ lăn lộn nhiều năm như vậy, coi như là đã gặp qua thế giới, mấu tên trùm hung ác hắn ta cũng đã gặp qua, nhưng nghênh đón ánh mắt lạnh như băng, sắc bén như chim ưng của người đàn ông này, hắn ta vẫn không tự giác nuốt nước miếng.
Tuy rằng hắn ta không hiểu sao có chút e ngại trước mặt người đàn ông này, nhưng phía sau đều là anh em của hắn ta, hắn ta tuyệt đối không được lộ ra, nếu không về sau sao có thể lên mặt với anh em trong giang hồ đây.
Hắn ta khẽ ho "khụ" một tiếng, muốn phá vỡ uy áp vô hình do người đàn ông mang đến, nhưng hiệu quả rất ít.
Hắn ta lại căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, chống gậy bóng chày trên vai xuống đất, nương theo gậy bóng chày thẳng người, bình tĩnh nói: “Đúng, là tôi, sao nào… Á, á!”Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu ngực đã bị hung hăng đạp một cước, lúc này cả người đều bay lên, bay về phía sau ba bốn mét, mới "rầm" một tiếng rơi xuống đất.
.