Trên mặt người phụ nữ hiện lên vẻ khó chịu, không nói gì, chỉ trấn an vỗ vỗ tay cô gái.
Thanh niên rũ mắt xuống, trên mặt thủy chung lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như chuyện không liên quan đến mình.
"Khụ!" Mộ Thời Xuyên ho nhẹ, vẻ mặt không giận tự uy, "Được rồi!"Ánh mắt của ông lập tức nhìn về phía Lạc Y Y, nở nụ cười hòa ái dễ gần: “Y Y đến đây đi.
”Lạc Y Y cung kính gật đầu, gọi "Ông nội".
"Xin lỗi, con đến trễ.
”“Còn đứng sững ra đó làm gì? Còn không mau tới ăn cơm!"Thấy cô đứng bất động, Mộ Kính Thừa nhíu mày, không vui ra lệnh.
"À.
” Lạc Y Y đáp lại, theo bản năng ngồi ở ngoài cùng.
Mộ Thời Xuyên cười ha hả nhìn Lạc Y Y, vẫy tay với cô nói: "Y Y, đừng căng thẳng, lại đây, ngồi xuống bên cạnh Kính Thừa đi con.
”Lạc Y Y nhìn chỗ trống bên cạnh Mộ Kính Thừa, không dám nhúc nhích.
Tối hôm qua cô thật sự bị anh dọa sợ, bây giờ thấy anh, hai chân vẫn nhịn không được run lên.
Mộ Kính Thừa thấy cô tránh mình như rắn rết, sắc mặt vốn không sáng sủa càng thêm âm trầm, ánh mắt lạnh đến cùng cực rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của cô, giọng điệu cũng hung dữ: “Sao chưa tới ngồi nữa, chờ người mời à?"Lạc Y Y cuống quít lắc đầu, thật cẩn thận di chuyển đến trước mặt anh.
Cô còn chưa kịp ngồi xuống, Mộ Kính Thừa đưa tay đè vai cô xuống, ấn cô vào chỗ ngồi.
"Thằng nhóc này!” Mộ Thời Xuyên nhịn không được nhặt nạng lên, gõ đầu Mộ Kính Thừa một cái, giận dữ nói: "Buổi sáng con không đánh răng hay sao mà giọng điệu thối tha thế hả!"Mộ Kính Thừa bị một côn, lông mày cũng không nhíu, thần sắc thản nhiên.
Mộ Thời Xuyên cũng biết cháu trai bị ép giải nghệ cộng thêm bệnh tật quấn thân, tính tình không tốt, không đành lòng trách móc quá mức.
Ông cười ha hả nhìn Lạc Y Y, ân cần nói: “Y Y, để ông giới thiệu với con, đối diện Kính Thừa là Mộ Kính Thính em chồng của con, bên cạnh Kính Thính là mẹ của chúng tên Lục Tuyết Hàm, bên cạnh Tuyết Hàm là em gái chống của con tên là Mộ Kính Mẫn.
”Lạc Y Y vội vàng muốn đứng lên chào hỏi, lại bị Mộ Kính Thừa lạnh mặt ấn lại.
Cô nghi hoặc nhìn anh, không hiểu ý anh.
Sắc mặt mẹ con Lục Tuyết Hàm có chút khó coi, ngược lại Mộ Kính Thính lại rất thong dong.
Mộ Thời Xuyên vội vàng cười giải vây nói: "Y Y, đều là người một nhà, ngồi nói là được rồi, không cần khách sáo quá đâu con.
”Lạc Y Y nhu thuận gật đầu, chào hỏi mẹ con Mộ Kính Thính: "Chào dì, Kính Thính, Kính Mẫn, chị chào hai em.
”Cô mười tuổi đã không có cha mẹ, đã rất lâu không gọi mẹ, để cho cô mẹ của Mộ Kính Thừa là Mộ thì cô không dám gọi.
Cô sợ Mộ Kính Thừa sẽ tức giận, vô thức liếc nhìn anh.
Mộ Kính Thừa lại nghe thấy cô gọi "dì", sắc mặt u ám của anh cũng dịu đi một chút.
Cô đầy nghi ngờ, nhưng không ai trả lời.
Bầu không khí lúng túng và kỳ lạ.
Mộ Thời Xuyên cười ra lệnh: "Mọi người đều đến đông đủ rồi, ăn cơm đi!"Một bữa cơm lặng ngắt như tờ, thậm chí làm cho Lạc Y Y không dám thở mạnh.
Sau khi dùng bữa sáng, Mộ Thời Xuyên nói với Lục Tuyết Hàm: "Tuyết Hàm, bây giờ Kính Thừa đã kết hôn rồi, giao tính vật của nhà họ Mộ cho Y Y đi!""Vâng, thưa ba.
”Chỉ chốc lát sau, Lục Tuyết Hàm cầm một cái hộp gấm đi ra, giao hộp gấm cho Lạc Y Y.
Mộ Thời Xuyên cười nói với Lạc Y Y: "Y Y, mở ra xem đi con.
”Lạc Y Y liếc mắt nhìn Mộ Kính Thừa, thấy anh không ngăn cản, lúc này mới mở hộp gấm ra.
Một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh đế vương, vừa nhìn đã biết là một vật vô giá.
Cô ngạc nhiên mở to mắt.
Mộ Thời Xuyên cười giải thích: "Tổ tiên của nhà họ Mộ có quy tắc lập gia đình trước rồi mới lập nghiệp.
”"Sau khi lập gia đình, đàn ông sẽ trở thành gia chủ, nhưng tín vật tượng trưng cho quyền lực tối cao của nhà họ Mộ sẽ do nữ chủ nhân cất giữ.
”Lạc Y Y mơ hồ hiểu ra gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đại gia đình này có thật nhiều quy tắc.
Mộ Thời Xuyên phất tay với ba người Mộ Kính Thính, ý bảo bọn họ có thể rời đi trước.
Nãy giờ Mộ Kính Thừa vẫn không nói gì, sắc mặt bỗng nhiên lại trầm xuống, lên tiếng ngăn lại: "Đợi đã!".