"Meo, chủ nhân, sao chủ nhân ăn mặc thế này?"
Tiếng mèo kêu vang lên trong tai Diệp Tụng.
Cô quay đầu nhìn, chú mèo trắng xuất hiện trong đầu cô lúc này đang dùng hai chân trước che mắt, đứng khập khiễng trên hai chân sau trước mặt cô.
Diệp Tụng thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn bản thân rồi bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Cô đang mặc một chiếc yếm màu đỏ thêu hình uyên ương trông giống con vịt và một chiếc quần đùi xám trắng với miếng vá ngay ở đáy quần.
Bộ quần áo này xấu đến mức ngay cả cô cũng không thể nhìn thẳng vào chính mình.
Nếu cô mặc bộ đồ này gả cho Hoắc Cảnh Xuyên, đêm tân hôn có khi nào Hoắc Cảnh Xuyên sẽ cuốn gói trở về quân ngũ không nhỉ!
"Ta có khỏa thân đâu, ngại ngùng gì chứ?"
Diệp Tụng cúi người bế chú mèo trắng lên, ôm nó bước về phía nhà kho.
"Nhóc con, nơi này gọi là gì, mi tên gì?"
Chú mèo trắng rướn hết sức mình lên, cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi bộ ngực đầy đặn của Diệp Tụng.
Cô gái này nhìn thì mảnh mai yếu đuối, không ngờ lại có điện nước đầy đủ như thế.
"Ta tên là Tiểu Bạch, nơi này là không gian của vòng tay bạc."
Tiểu Bạch thoải mái cuộn tròn trong vòng tay của Diệp Tụng, kiên nhẫn giải thích cho cô.
"Không gian của vòng tay bạc có linh khí giúp bảo quản mọi thứ trong đây luôn tươi mới.
Hơn nữa, linh khí, đất và suối trong không gian này có thể giúp vạn vật sinh trưởng nhanh chóng.
Nơi này chỉ có ban ngày, không có ban đêm, chỉ có hai mùa xuân và mùa thu, không có cái rét hay cái nóng của mùa đông và mùa hè, cho nên chủ nhân có thể trồng trọt bất cứ lúc nào."
"Tiểu Bạch là linh thú canh giữ không gian của vòng tay bạc, chủ nhân là chủ nhân của không gian này, nên chủ nhân cũng là chủ nhân của Tiểu Bạch.
Sau này Tiểu Bạch có thể làm mọi việc cho chủ nhân."
Người và mèo đã bước vào nhà kho.
Đôi mắt tím xanh của Tiểu Bạch xoay tròn, tiếp tục nói: "Nhà kho này là nơi chủ nhân đã canh giữ ở kiếp trước.
Vì chủ nhân đã canh giữ thành công nên nhà kho xuất hiện trong không gian của vòng tay bạc và trở thành tài sản của chủ nhân."
"Thì ra là vậy."
Ánh mắt Diệp Tụng lướt một vòng quanh nhà kho, nhìn những kệ hàng được sắp xếp gọn gàng chứa đầy ắp các loại hàng hóa, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười rõ rệt.
Nhà kho này rộng hơn hai nghìn mét vuông, chứa đầy hàng hóa trị giá hàng tỷ.
Từ gạo, dầu, mì, các loại gia vị đến quần áo và các vật dụng sinh hoạt đều có đủ.
Với số tài sản hàng tỷ này, cô còn phải lo lắng về việc sống không thoải mái trong kiếp này sao?
Diệp Tụng thành thạo đi đến kệ lấy một cuộn vải đỏ, một cuộn vải đen, một cuộn chỉ đen, một túi ngô và một túi gạo, ngoài ra cô không dám lấy thêm nữa.
Tình hình sinh hoạt hiện tại của cô, Triệu Tú Mai và các thanh niên trí thức khác đều biết rõ.
Nếu đột nhiên lấy ra quá nhiều đồ sẽ dễ bị người khác xì xào sau lưng, thậm chí có thể bị gán cho tội danh ăn cắp.
Thời đại này, bị kết tội ăn cắp thì sẽ phải ngồi tù.