Đêm Tân Hôn Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán


Hoắc Cảnh Xuyên vừa đi, trong ruộng khoai tây chỉ còn lại Diệp Tụng và Trương Phân Phương.

Diệp Tụng thay đổi ngay vẻ dịu dàng đối với Hoắc Cảnh Xuyên khi nãy, nhướng mày cười lạnh nhìn Trương Phân Phương, nói giọng không mặn không nhạt: "Thím hai nhà họ Hoắc, định cướp việc của giám sát viên, ở lại đây giám sát tôi làm việc sao?"
"Nghĩ sao vậy, ai thèm giám sát cô chứ.

"
Trương Phân Phương lườm Diệp Tụng một cái, hài lòng xách thùng phân rời đi.

Theo bà ta, loại phụ nữ như Diệp Tụng chỉ được cái đẹp nhưng mà vô dụng, không có Hoắc Cảnh Xuyên giúp đỡ thì trong một ngày không thể cuốc nổi mảnh đất trồng khoai tây này.

Hừ, Lý Chiêu Đệ còn tưởng con trai mình gặp may, nhặt được của quý cơ đấy!
Cưới phải một cô vợ chỉ được cái mẽ ngoài về, đến lúc đó, nhà bọn họ sẽ phải khổ sở chịu đựng.

Ruộng khoai tây phía sau sườn dốc khá hẻo lánh, Trương Phân Phương vừa đi, cả ngọn đồi hoang sơ chỉ còn lại Diệp Tụng.

Tâm trạng của Diệp Tụng rất tốt, cô cầm cuốc lên làm một mạch đến khoảng bốn giờ chiều thì cảm thấy đói bụng, có chút mệt mỏi.

Cô cẩn thận đặt cuốc xuống đất, đi đến chỗ bụi cỏ mà Hoắc Cảnh Xuyên vừa đứng, lấy ra hai chiếc bánh mì từ trong kho ra và đổ đầy nước linh tuyền vào bình nước của mình.


"Cuốc vẫn còn đó, nhưng người thì không, tôi biết ngay là cái cô trí thức yếu đuối kia không làm nổi công việc này mà.

"
Diệp Tụng vừa nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn trong ruộng khoai tây, sau đó là giọng nói đắc ý của Trương Phân Phương.

"Chưa đến bốn giờ, không biết lại chạy đi đâu để lười biếng rồi.

Đại đội trưởng, anh phải mắng cho cô trí thức kia một trận, nếu không thanh niên trí thức trong thôn chúng ta đều học theo cô ta thì không phải thôn này sẽ rối loạn sao.

"
"Ai nói tôi lười biếng vậy?"
Diệp Tụng đột ngột bước ra từ bụi cỏ làm Trương Phân Phương giật mình.

"Hóa ra là thím hai nhà họ Hoắc.

"
Diệp Tụng bình tĩnh tiến về phía Vương Khải Phát và Trương Phân Phương, Triệu Tú Mai cũng có mặt.

Nhìn thấy Triệu Tú Mai, sắc mặt Diệp Tụng không được tốt.


Sao đi đâu cũng gặp người phụ nữ này vậy? Nếu cô là đàn ông, chắc cũng nghi ngờ cô ta phải lòng mình rồi.

"Con người ai chẳng có lúc cần thiết, chẳng lẽ thím hai nhà họ Hoắc không biết sao.

"
"Đại đội trưởng, tôi đã cuốc được quá nửa ruộng khoai tây này rồi.

Nếu không có gì bất ngờ, sáng mai mười giờ tôi có thể hoàn thành.

Từ mười một giờ đến mười hai giờ, tôi có thể nghỉ ngơi tự do không?"
Lúc này trong lòng Diệp Tụng đang nghĩ đến lễ cưới của mình và Hoắc Cảnh Xuyên.

Kiếp trước, vì không chịu nổi lời ra tiếng vào của người trong thôn, cô đã đồng ý lấy Hoắc Cảnh Xuyên, lòng không hề tự nguyện, lễ cưới cũng chỉ qua loa, mặc bộ đồ bạc màu rồi theo Hoắc Cảnh Xuyên về nhà.

Kiếp này, vì yêu người đàn ông này, cô nhất định không thể qua loa như thế.

Trang sức vàng bạc thì không có, nhưng phải chuẩn bị một bộ đồ mới màu đỏ thắm, mặc bộ đồ đó mới ra dáng một lễ cưới.

Nếu ngày mai có thể nghỉ sớm hai tiếng, cộng thêm hai tiếng nghỉ trưa, với tay nghề của mình, cô có thể làm ra hai bộ đồ mới.

"Diệp thanh niên trí thức, những phần đất này đều là do cô cuốc sao?"
Diệp Tụng vừa dứt lời, Triệu Tú Mai, người đang gánh đầy cỏ heo, chạy đến, không tin vào mắt mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận