【Chủ nhân, cô nhặt mấy củ khoai tây bé tí này về làm gì vậy?】
Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi giường bước tới bên cạnh cô.
Vì lúc này ở điểm tập trung có nhiều người nên Tiểu Bạch dùng tâm thanh để nói chuyện với Diệp Tụng.
Họ có mối quan hệ chủ nhân và linh thú, ngoài việc nói chuyện thành tiếng, còn có thể dùng tâm thanh để giao tiếp.
【Khoai tây nhỏ thế này, gọt vỏ ra cũng chẳng còn bao nhiêu, lại còn tốn công làm, phí sức không đáng.
】
【Không phải để ăn đâu, tôi nhặt về làm giống, trồng trong không gian.
】
Diệp Tụng đếm thử, có tổng cộng một trăm lẻ chín củ khoai tây nhỏ.
Những củ khoai tây này cô nhặt được lúc thu hoạch, chúng quá nhỏ nên thường bị rơi ra khi người ta thu hoạch mà không để ý.
Mặc dù khoai tây nhỏ ít thịt, nhưng tươi mới, không ảnh hưởng đến việc trồng trọt.
Trong kho có nhiều loại vật tư, nhưng nếu cứ dùng mãi, sẽ có ngày cạn kiệt, cô không thể để mọi thứ dần dần hết sạch.
【Trong không gian có đất mà, thử trồng khoai tây này xem sao.
】
Nếu khoai tây có thể sống, cô sẽ trồng thêm những loại khác, tận dụng đất trong không gian để trồng trọt liên tục, dù có lấy vật tư từ nhà kho, cô cũng không lo cạn kiệt.
Vừa lên kế hoạch trong lòng, Diệp Tụng vừa nhìn đống khoai tây nhỏ trước mặt, niệm: "Thu.
"
Chỉ trong nháy mắt, đống khoai tây trước mặt cô đã được thu vào không gian.
Sau khi thu xong khoai tây, cô không quan tâm nữa, phần phân thân của Tiểu Bạch trong không gian sẽ lo trồng trọt, tưới nước, thu hoạch và cất vào kho.
Sáu giờ bốn mươi phút tối, trời đã tối đen, Diệp Tụng một tay cầm đèn dầu, tay kia cầm một nắm mì khô mở cửa bước ra ngoài.
Vừa rồi Triệu Tú Mai đề nghị tối nay ăn mì, chắc là biết trong phòng cô vẫn còn hơn hai cân mì khô nên mới thèm thuồng như vậy.
Lúc này, các thanh niên trí thức ở điểm tập trung đều đã ăn tối xong, bếp cũng đã trống, Diệp Tụng đi ra rừng trúc gần đó nhặt vài cái vỏ tre khô để nhóm lửa rồi đi thẳng tới bếp.
Chẳng bao lâu, mùi mì nấu bay khắp nơi.
Diệp Tụng nấu hai tô, một mình cô cầm một tô ngồi bên bếp ăn, tô còn lại đặt ở trên bếp.
Khâu Ái Hoa bị mùi mì thu hút bước ra.
Lúc nấu cơm tối, Triệu Tú Mai làm biếng, đợi người khác nấu rồi nhét vào bếp hai củ khoai, mỗi người ăn một củ.
Triệu Tú Mai thì đủ ăn, còn anh ta là đàn ông, ăn một củ sao đủ no, bây giờ ngửi thấy mùi mì lại càng đói, anh ta không kìm được mà bước ra.
Nhìn thấy tô mì trên bếp, Khâu Ái Hoa mỉm cười, cảm thấy rất tự đắc.
Người phụ nữ này miệng nói sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta, mà giờ lại nấu mì cho anh ta ăn, đúng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
"Khâu Ái Hoa, anh định làm gì?"
Khâu Ái Hoa bày ra vẻ mặt tự mãn, bước tới bếp định lấy tô mì, nhưng chưa kịp đụng tới thì đã bị một giọng nói lạnh lùng ngăn lại.
Diệp Tụng đứng dậy, nét mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta tưởng tô mì này là dành cho mình sao?
Quả thật mặt dày không ai bằng.
Khâu Ái Hoa nhận ra tô mì trên bếp không phải của mình, mặt anh ta nóng lên, tay đưa ra nửa chừng mà không dám rút lại.
"Nấu xong chưa?"
"Xong rồi, anh dùng đi.
"
Diệp Tụng chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ của Khâu Ái Hoa, bưng tô mì lên quay người đi, không hề cho anh ta một ánh mắt dư thừa nào.