"Chị nghe nói em rơi xuống nước, làm chị sợ chết khiếp, may mà có người cứu em lên.
Lần sau đến ao trữ nước giặt đồ em phải cẩn thận hơn.
"
Miệng thì nói lo lắng cho Diệp Tụng nhưng ánh mắt Triệu Tú Mai lại dán chặt vào Hoắc Cảnh Xuyên.
Diệp Tụng nhận ra ánh mắt của cô ta, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Thì ra người phụ nữ này đã bắt đầu có ý đồ với Hoắc Cảnh Xuyên ngay từ lúc này rồi.
Ánh mắt yêu thương rõ ràng như vậy, kiếp trước cô lại không hề nhận ra, thật đúng là mắt mù!
"Anh là đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên đúng không? Tôi nghe nói về anh rồi.
"
Triệu Tú Mai nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, mở miệng nói với vẻ thẹn thùng.
"Nghe nói anh có biểu hiện rất tốt trong quân đội, đã được lãnh đạo thăng chức làm cán bộ.
Hoắc Cảnh Xuyên, tôi là Triệu Tú Mai, thanh niên trí thức được đưa xuống thôn Ma Bàn từ năm ngoái.
Rất vui được gặp anh! "
"Khụ khụ, hắt xì.
"
Diệp Tụng ho nặng hai tiếng, còn cố tình hắt xì một cái khiến Triệu Tú Mai giật mình.
"Xin lỗi, vừa bị đuối nước, cổ họng tôi có chút không thoải mái.
"
Diệp Tụng cúi đầu xoa nhẹ mũi trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên với vẻ đáng thương.
Nếu ông trời đã cho cô cơ hội làm lại, kiếp này, người phụ nữ xấu xa Triệu Tú Mai trước mặt đừng hòng chạm vào một mảnh áo của Hoắc Cảnh Xuyên.
"Cô không sao chứ?"
Tiếng ho của Diệp Tụng ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hoắc Cảnh Xuyên.
Thấy mặt cô tái nhợt, trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
"Cô có cần tôi đưa về nhà không?"
"Tôi và em Diệp Tụng đều ở điểm thanh niên trí thức, phòng của chúng tôi sát bên nhau, tôi sẽ đưa em ấy về! "
"Vậy thì làm phiền đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên rồi.
"
Diệp Tụng cố hết sức nói lớn tiếng cắt ngang lời của Triệu Tú Mai.
"Em Diệp Tụng, em bị sao vậy?"
Triệu Tú Mai miễn cưỡng thu hồi ánh mắt khỏi Hoắc Cảnh Xuyên, quay mặt lại nhìn Diệp Tụng với vẻ không thể tin nổi.
Người phụ nữ này rõ ràng là trong lòng thích Khâu Ái Hoa, thanh niên trí thức phụ trách dạy học cho trẻ em trong thôn.
Để thể hiện tình cảm với Khâu Ái Hoa, cô ta chưa bao giờ tiếp xúc với các anh chàng độc thân trong thôn cũng như các nam thanh niên trí thức.
Sao bây giờ lại công khai đồng ý để Hoắc Cảnh Xuyên đưa mình về trước mặt nhiều thôn dân như vậy?
Chẳng lẽ sau khi rơi xuống ao trữ nước, đầu óc cô ta cũng bị ngâm nước luôn rồi?
"Vừa bị đuối nước, hoa mắt chóng mặt, chân mềm nhũn, không đi nổi.
"
Diệp Tụng trả lời Triệu Tú Mai, ánh mắt dịu dàng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
"Có thể làm phiền đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên bế tôi về không?"
Hoắc Cảnh Xuyên sững người tại chỗ.
Mặc dù anh mới về thăm nhà chưa được mấy ngày nhưng cũng đã nghe không ít chuyện về thôn.
Người trong thôn không phải nói cô thanh niên trí thức họ Diệp này bình thường rất ít nói, dù có làm việc cùng mọi người cũng rất ít khi trò chuyện, nhất là không thích giao tiếp với các chàng trai trẻ trong thôn sao?
Sao anh lại cảm thấy cô thanh niên trí thức này không giống như những gì thôn dân nói nhỉ?