Dù hai người đã bàn chuyện cưới hỏi nhưng trước khi đăng ký kết hôn mà đã ôm nhau thì không hợp lễ nghi.
Nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Diệp Tụng.
Hoắc Cảnh Xuyên định gỡ tay cô khỏi eo mình thì một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau.
"Vòng eo khoảng hai thước ba."
Diệp Tụng vừa dùng tay đo, miệng vừa lẩm bẩm.
Hoắc Cảnh Xuyên nhận ra mình đã hiểu lầm, lập tức đỏ mặt.
"Diệp thanh niên trí thức, cô đang đo vòng eo của tôi sao?"
Diệp Tụng bước đến trước mặt anh, ngước mắt lên nhìn anh.
"Đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên, chứ anh nghĩ tôi vừa định làm gì?"
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên lảng tránh, trả lời một cách không rõ ràng: "Cô đo vòng eo của tôi làm gì? Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô biết.
Vòng eo hai thước ba, ngực ba thước bốn, cao một mét tám sáu, nặng một trăm năm mươi lăm cân*."
*1 cân = ½ kg
Nghe Hoắc Cảnh Xuyên báo số đo ba vòng và cân nặng của mình, Diệp Tụng có chút thất vọng.
Cô vốn định nhân cơ hội đo kích thước, ôm người đàn ông này một cái!
Bây giờ không thể ôm nữa rồi!
"Chúng ta sắp kết hôn, tôi định may cho mỗi người một bộ quần áo mới để mặc vào ngày cưới.
Dù đám cưới chỉ tổ chức đơn giản, nhưng đã là cô dâu chú rể, chúng ta vẫn nên mặc đồ mới cho may mắn."
"May vá rất hại mắt, hơn nữa ban ngày cô còn phải làm việc vất vả như thế."
Trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên lóe lên một tia xót xa.
"Nếu muốn may đồ mới thì cũng được, nhưng cô nên giảm bớt công việc ban ngày."
"Không được."
Diệp Tụng kích động ngắt lời anh.
Cô đã phải cố gắng lắm mới thuyết phục được đại đội trưởng cho cô làm việc cuốc đất, vừa mới làm có một buổi chiều mà đã xin nghỉ, sau này có muốn làm việc này nữa, đại đội trưởng cũng chưa chắc đã cho.
Không kiếm được công điểm, lấy gì nuôi con?
"Mắt tôi còn tốt lắm, chỉ làm hai bộ quần áo mới thôi mà, không cần đến mấy buổi tối.
Đại đội trưởng đã chịu áp lực từ nhiều người trong thôn để giao việc cuốc đất cho tôi, tôi vừa mới làm có một buổi chiều mà đã xin nghỉ, người trong thôn sẽ nghĩ gì về đại đội trưởng chứ."
Hoắc Cảnh Xuyên không thể thuyết phục cô, đành phải nhượng bộ.
"Khi nào cô bắt đầu may đồ mới? Tú Nha buổi tối không có việc gì, ban ngày công việc cũng không nặng, tôi sẽ nhờ Tú Nha đến điểm thanh niên trí thức may cùng cô."
"Được."
Diệp Tụng vui vẻ đồng ý.
Cô có thể tận dụng cơ hội này để giao lưu tình cảm giữa chị dâu em chồng.
Kiếp trước, quan hệ của họ không tốt, kiếp này, cô tuyệt đối không để lặp lại chuyện đó.
"Em Diệp Tụng, quần áo em phơi bên ngoài đã khô rồi, chị giúp em lấy vào, phiền em mở cửa nhé."
Thấy Hoắc Cảnh Xuyên lâu quá không ra khỏi phòng Diệp Tụng, Triệu Tú Mai sốt ruột đứng bên ngoài đập cửa.
Diệp Tụng liếc nhìn phía cửa, trong lòng cười lạnh.
Để ngăn cản cô và Hoắc Cảnh Xuyên ở riêng, người phụ nữ này đúng là không từ thủ đoạn nào.
Dù sao cũng giúp cô lấy quần áo, tiết kiệm công sức cho cô.
"Trời tối rồi, anh mau về đi, không thì mẹ anh lại lo lắng đấy."
Diệp Tụng nhẹ nhàng đưa chiếc bát sứt dùng để đựng bánh ngô cho Hoắc Cảnh Xuyên, dịu dàng dặn dò.
"Trời tối đường trơn, trên đường đi anh cẩn thận chút nhé."