Đêm Tân Hôn Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán


Hoắc Cảnh Xuyên nghe mà lòng ngứa ngáy, cảm giác như có một chiếc lông ngỗng đang quét qua tim mình.

"Vậy cô ngủ sớm đi.

"
Hoắc Cảnh Xuyên cầm lấy cái bát trong tay Diệp Tụng, đi đến cửa mạnh mẽ kéo cửa ra, làm Triệu Tú Mai giật mình.

"Hoắc! "
Thấy người mở cửa là Hoắc Cảnh Xuyên, Triệu Tú Mai mừng rỡ, định chào hỏi.

Lúc này, đầu óc Hoắc Cảnh Xuyên toàn là giọng nói ngọt ngào của Diệp Tụng khi nãy, đâu còn hơi sức để ý đến Triệu Tú Mai.

Anh chẳng thèm liếc Triệu Tú Mai lấy một cái, bước nhanh ra khỏi điểm thanh niên trí thức.

Diệp Tụng khoanh tay trước ngực tựa người vào khung cửa, nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của người đàn ông, hài lòng nhếch môi cười.

Triệu Tú Mai không nói chuyện được với Hoắc Cảnh Xuyên, tức đến mức nghiến răng.

"Sao đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên đi nhanh vậy? Em Diệp Tụng, em đã làm gì với đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên?"
"Tôi hôn anh ấy một cái.


"
Nụ cười trên mặt Triệu Tú Mai lập tức cứng đờ.

Thấy cô ta tức đến mức biểu cảm méo mó, Diệp Tụng nhếch miệng cười, lấy quần áo của mình từ tay cô ta rồi quay người đóng sầm cửa lại.

"Hồ ly tinh, không biết xấu hổ!"
Triệu Tú Mai đứng ngoài cửa bực bội lẩm bẩm.

Diệp Tụng nghe thấy nhưng không nói lời nào, đi thẳng đến chậu rửa chân ở góc tường, mở cửa, tạt thẳng về phía Triệu Tú Mai.

Một chậu nước rửa chân lạnh ngắt đổ ào xuống, cả người Triệu Tú Mai ướt sũng.

Cô ta run lên một cái, quát: "Diệp Tụng, cô làm gì thế?"
Diệp Tụng che miệng ngáp một cái, mở to mắt làm bộ ngạc nhiên nhìn cô ta.

"Triệu thanh niên trí thức, sao chị vẫn còn ở trước cửa phòng tôi, tôi tưởng chị đã đi rồi chứ, trời tối tầm nhìn kém, làm tôi dội nhầm nước lên người chị.

"
Biết Diệp Tụng cố tình, nhưng Triệu Tú Mai không có chứng cứ, chỉ có thể lườm cô một cái rồi quay người bỏ đi.

Nhìn Triệu Tú Mai lấm lem chật vật vào phòng, Diệp Tụng mãn nguyện đặt chậu rửa chân xuống.


Sau khi khóa cửa, cô lấy hộp kim chỉ và hai cuộn vải từ trong rương ra rồi thổi tắt đèn dầu trên bàn.

Miệng lẩm bẩm niệm thầm, chỉ nháy mắt sau cô đã xuất hiện trong không gian.

Tiếng nước ùng ục từ phía linh tuyền vang lên, không khí trong lành và dễ chịu.

Diệp Tụng hít một hơi sâu, tâm trạng cực kỳ thư thái.

Cô cúi xuống nhìn kỹ, phát hiện dưới chân mình có một mảnh đất vừa được cày xới.

Đất vô cùng tơi xốp, cách khoảng 20cm lại có một cái hố nhỏ, giống như đã trồng thứ gì đó.

Diệp Tụng ngồi xổm xuống, dùng tay cào nhẹ một hố, bên trong là một củ khoai tây nhỏ.

Đây chẳng phải là những củ khoai tây cô đã ném vào không gian trước bữa tối sao!
"Meo.

"
Mèo Tiểu Bạch ngửi thấy mùi của cô, chạy nhanh từ trong kho ra, cọ cọ vào chân cô rồi ngẩng mặt lên nhìn cô với vẻ mặt đắc ý.

Diệp Tụng nhìn chăm chú vào cục bông tròn tròn lông xù dưới chân, lập tức hiểu ra.

Chú mèo nhỏ này thật chăm chỉ!
"Làm tốt lắm, còn hơn con mèo mập kia suốt ngày nằm ườn trên giường ta ngủ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận